Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 279: Nam hài tử sao có thể mặc váy đâu? (length: 7714)

Cố Vũ Ninh đu xích đu càng lúc càng cao, Hạ Mộc đẩy càng ngày càng mạnh, Ninh Ninh còn cười ha hả nói:
"Dì ơi, còn có thể cao hơn một chút nữa!"
Hạ Mộc không khỏi bắt đầu bội phục sự gan dạ của Ninh Ninh, hồi tưởng lại mấy kỳ tiết mục này, đột nhiên phát hiện nhỏ Ninh Ninh đào được tổ gà, đi đường đêm, can đảm cẩn trọng lại dũng cảm, nhìn ánh mắt của Ninh Ninh bất giác liền mang theo mấy phần thưởng thức!
Tô Diệc Tinh đứng từ xa nhìn thấy mụ mụ mang theo Ninh Ninh ca ca chơi vui vẻ như vậy, bất mãn bĩu môi đi tới, hai tay chống nạnh, mở miệng chất vấn:
"Được thôi, Mộc Mộc bắt nạt Tinh Tinh, !
Mộc Mộc đẩy Ninh Ninh ca ca thì sức lớn, Ninh Ninh ca ca nhanh bay lên trời, Mộc Mộc đẩy Tinh Tinh thì luôn nói mình hết sức rồi, nói Tinh Tinh nặng, nói tay đau, nói không đẩy được.
Nếu không phải hôm nay Tinh Tinh nhìn thấy, thật còn tưởng Mộc Mộc đang nũng nịu đó, hừ!"
Hạ Mộc đang đẩy hăng say, căn bản không biết Tinh Tinh lúc nào đã chạy tới bên cạnh mình, Tần Nhiên còn đứng một bên vẻ mặt xem kịch vui.
Hạ Mộc lập tức dừng tay, Ninh Ninh đu xích đu cũng chậm dần.
Hạ Mộc cúi đầu nhìn khuôn mặt không buông tha của Tinh Tinh, đột nhiên xích lại gần bên cạnh hắn, dùng mũi ngửi ngửi, một mặt nghịch ngợm mở miệng:
"Tinh Tinh, ngươi chua! Ngươi còn nhỏ mà đã cùng lão Trần có cái mùi giấm chua!"
Cố Vũ Ninh đu xích đu hoàn toàn dừng lại, nhìn biểu hiện tức giận của Tinh Tinh em trai, vụng trộm mím môi.
Tô Diệc Tinh bất mãn nhìn Hạ Mộc:
"Cái gì mà lão Trần dấm? Lần trước nói Tinh Tinh thối, lần này nói Tinh Tinh chua. Rốt cuộc Tinh Tinh vị gì đây?"
Tô Diệc Tinh không phục chạy về bên người Tần Nhiên, giơ cánh tay lên cho Tần Nhiên ngửi:
"Dì ơi, Mộc Mộc rời Tinh Tinh một lát là không yêu Tinh Tinh rồi, nói Tinh Tinh chua! Dì giúp Tinh Tinh ngửi, Tinh Tinh có chua không?"
Tần Nhiên thoáng nhăn mũi lại, mỉm cười mở miệng:
"Ngươi đừng nói, thật sự có chút chua, bất quá ngươi cũng đừng giận!
Ngươi còn nhỏ nên chưa biết lên mạng, có lẽ ngươi không biết, ngươi thần tượng Cố Uyên thúc thúc, thỉnh thoảng trên người cũng có cái mùi vị này!"
Tô Diệc Tinh nhìn Tần Nhiên dì nói như đúng rồi, vừa tin vừa ngờ, Ninh Ninh để Hạ Mộc dì ôm xuống, kéo tay nhỏ Tinh Tinh, ngây thơ mở miệng:
"Các dì đang nói Tinh Tinh em trai đang ghen đó, cho nên mới ê ẩm!
Ninh Ninh trước đây cũng không biết cái gì gọi là ghen, vẫn là Đậu Đậu nói cho Ninh Ninh.
Ninh Ninh cũng biết ghen đó, mụ mụ xoa đầu bạn nhỏ khác, trong lòng Ninh Ninh cũng ê ẩm! Tinh Tinh có biết nhảy dây không, Ninh Ninh đẩy ngươi có được không?"
Tô Diệc Tinh vừa nghe thấy Ninh Ninh ca ca muốn đẩy mình nhảy dây, cái gì ghen, cái gì ê ẩm, đều quên hết, mặt đầy tự tin:
"Tinh Tinh nhảy dây giỏi nhất, nhà bà ngoại có một cái xích đu giống hệt cái này!"
Hạ Mộc vốn còn đang suy tư xem tiểu gia hỏa đột nhiên ghen thì phải dỗ thế nào, không ngờ, Tinh Tinh chẳng hề so đo với nàng, giơ tay liền muốn để nàng ôm!
Hạ Mộc mừng rỡ nhẹ nhõm, ôm bổng Tinh Tinh nhỏ lên xích đu.
Cố Vũ Ninh sau lưng dốc sức đẩy, trong chốc lát, tiếng cười của Tinh Tinh cũng vang vọng trong sân nhỏ.
Hạ Mộc cười hì hì đến bên cạnh Tần Nhiên, dò hỏi:
"Các ngươi ra đây làm gì? Hành trình học tập của con trai ta kết thúc rồi sao? Sao ta cảm giác nó vẫn chẳng có gì tiến bộ vậy? Ta cảm thấy vụ này hình như sắp thất bại rồi?"
Tần Nhiên liếc mắt nhìn Hạ Mộc:
"Ngươi còn dám nhắc lại chuyện này hả? Ta hỏi ngươi, trên tờ giấy ngươi viết cái gì?
Viết là để sau khi trao đổi, gia trưởng dạy Tinh Tinh ca hát đúng không?
Ta đã dạy rồi đấy, giọng của Tinh Tinh to như vậy chắc ngươi cũng nghe thấy đúng không?
Còn về thành quả, ngươi trên giấy cũng không yêu cầu đúng không? Ta đã dạy, nó không học được, là vấn đề của nó!"
Hạ Mộc trợn mắt há mồm nhìn vẻ mặt phong đạm vân khinh của Tần Nhiên, trong lòng vô cùng hối hận.
Lúc trước mình nên cẩn thận hơn, nếu biết là do Tần Nhiên dạy, nàng phải viết là "Mong con trai ta tìm được âm chuẩn", sau đó để Tinh Tinh ôm lấy cái đùi của thiên hậu, biết đâu vấn đề âm si này còn có đường cứu vãn.
Giờ thì xong rồi, bị Tần Nhiên lách khe hở, nàng trực tiếp buông xuôi không làm!
Hạ Mộc than thở, Mộ Tâm Từ mặc váy công chúa cầm trong tay một bức tranh, thần thái rạng rỡ chạy ra. Thấy Tần Nhiên liền gọi:
"Mụ mụ, dì ơi, mọi người ở đây rồi này, mau xem này, dì vẽ váy công chúa đẹp quá, là váy công chúa đẹp nhất mà Tâm Từ từng thấy!"
Tâm Từ nhỏ chạy một mạch đến bên mụ mụ, Hạ Mộc và Tần Nhiên đều chăm chú nhìn bức tranh trong tay cô bé.
Cố Vũ Ninh vốn đang nghiêm túc đẩy cho Tinh Tinh em trai, nghe thấy Tâm Từ nói mụ mụ vẽ xong hình xem, liền quên cả động tác trên tay, xáp đến bên cạnh các dì, ngó cái đầu nhỏ nhìn.
Tinh Tinh đang chơi đu xích đu rất vui, đột nhiên liền bị dừng lại, Cố Vũ Ninh nhìn tranh nhìn chăm chú, Tô Diệc Tinh ngồi trên xích đu nhỏ giọng tố cáo:
"Đồ ma quỷ, một chiếc váy công chúa mà khiến ngươi quên cả Tinh Tinh à? Ninh Ninh ca ca thích váy công chúa thế á? Ninh Ninh ca ca muốn mặc?"
Cố Vũ Ninh lúc này mới nhớ tới Tinh Tinh nhỏ, nhìn lại, thấy Tinh Tinh nhỏ ngồi trên xích đu thở dài, Ninh Ninh buồn cười đáp lại:
"Gì chứ, con trai sao mà mặc váy được? Ninh Ninh chỉ tò mò muốn xem mụ mụ vẽ cái gì thôi, Ninh Ninh đẩy Tinh Tinh em trai tiếp đây!"
Cố Vũ Ninh nói muốn giơ tay đẩy, Tô Diệc Tinh đột nhiên giơ tay ra, làm động tác cấm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mặt Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh ca ca không mặc váy ư? Dì không bắt Ninh Ninh mặc váy sau đó cười ha ha, còn lấy điện thoại ra quay sao?
Ninh Ninh cũng không bị dì thắt bím tóc kiểu pháo trùng thiên à?"
Cố Vũ Ninh bị Tô Diệc Tinh hỏi có chút ngơ ngác, Hạ Mộc chột dạ bật cười, theo phản xạ muốn che miệng Ninh Ninh lại.
Cố Vũ Ninh lại nhanh hơn một bước, vừa gãi đầu nhỏ vừa trả lời:
"Không có mà, ba ba có mua một chiếc váy công chúa, nhưng mụ mụ không ép Ninh Ninh mặc!"
Tô Diệc Tinh ngồi trên xích đu trợn trắng mắt với Hạ Mộc, trong giọng nói còn xen lẫn kinh ngạc:
"Nhưng mà Mộc Mộc nói với Tinh Tinh, bạn nhỏ nào cũng phải mặc thử một chút, bạn nhỏ nào cũng phải phối hợp mụ mụ chụp ảnh.
Mụ mụ còn nói, lớn lên nó sẽ là hồi ức của Tinh Tinh, Tinh Tinh còn vui vẻ tạo dáng nữa đó! Mộc Mộc cái đồ đại lừa đảo, có phải lại hố Tinh Tinh rồi không?"
Hạ Mộc không dám nói gì nữa, Tần Nhiên và Mộ Tâm Từ mắt trong chốc lát liền sáng long lanh, đồng thanh mở miệng:
"Tinh Tinh mặc váy à, ảnh chụp đâu? Thế nào?"
"Oa, Tinh Tinh em trai mặc váy còn thắt bím tóc á? Có thể cho Tâm Từ xem không?"
Hạ Mộc nhìn tất cả mọi người đều muốn xem, lập tức tràn đầy động lực, dang tay với Tinh Tinh, vẻ mặt vô tội:
"Con xem đi, đâu chỉ mình mụ mụ muốn xem, ảnh chụp trong điện thoại của mụ mụ, chương trình ghi hình tịch thu điện thoại rồi, tất cả mọi người không thấy được, làm sao bây giờ?
Mụ mụ cực muốn cho mọi người xem bộ dạng mặc váy của Tinh Tinh nhà mình, siêu đáng yêu luôn!"
Hạ Mộc nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, bắt đầu dụ dỗ:
"Tinh Tinh, ta thấy Ninh Ninh ca ca của con cũng tò mò đó, Ninh Ninh cũng muốn xem đúng không?
Hay là Tinh Tinh chiều lòng mọi người một chút? Dù sao váy của Tâm Từ tỷ tỷ còn nhiều mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận