Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 143: Ninh Ninh là độc lập cá thể (length: 8352)

Cố Uyên vừa về đến đoàn làm phim liền thấy Lạc Lê đang cùng các diễn viên trong tổ khoe khoang về việc mình đã nhận được giấy chứng nhận đủ điều kiện.
Hắn ngạo nghễ tuyên bố mình là người đầu tiên đạt tiêu chuẩn trong chương trình em bé tổng này. Còn đem chuyện hắn bị các bạn nhỏ vượt qua bao nhiêu khó khăn mới cứu ra kể lại sinh động như thật.
Các diễn viên trong tổ mấy ngày nay đều bận rộn quay phim, căn bản không có thời gian xem chương trình trực tiếp của em bé tổng.
Lạc Lê nói gì họ tin nấy, trong mắt họ, Lạc Lê thực sự đã trở thành thần tượng trong chương trình em bé tổng.
Cố Uyên đi qua, không nhịn được hừ lạnh:
"Sao ngươi chỉ toàn kể chuyện hay thế? Chuyện ngươi 'sập phòng' trong em bé tổng, không kể cho mọi người nghe một chút à?"
Lạc Lê quay người thấy Cố Uyên, nhanh chóng che miệng hắn lại:
"Anh ơi, chừa cho em chút mặt mũi, chuyện sập phòng này chỉ là hiểu lầm thôi, đừng có nói ra ngoài!"
Cố Uyên nhìn mọi người đang hiếu kỳ, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Ngươi cứ lên mạng tìm xem, giờ danh tiếng của ngươi đã thành 'tiểu vương tử sập phòng' của em bé tổng rồi, còn sợ ta nói?
Cư dân mạng đều cười ngươi kìa, bọn họ nói: Nghe nói có người tham gia show hẹn hò sập phòng, vạn lần không ngờ có người tham gia em bé tổng cũng sập phòng!"
Lạc Lê mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng, tức giận hét lên:
"Ta oan uổng mà!"
Lạc Lê vừa dứt lời, điện thoại di động vang lên, vừa bắt máy, giọng người đại diện đã truyền đến:
"Lạc Lê lần này nhờ em bé tổng mà cậu phất lên đấy, bây giờ rất nhiều nhãn hàng lớn tìm đến cửa.
Thậm chí có một hãng bất động sản cao cấp đưa ra giá rất cao để mời cậu xem sách giới thiệu của họ, họ chuẩn bị mời cậu và mấy đứa nhỏ trong em bé tổng cùng nhau quảng cáo.
Khi quay quảng cáo, họ muốn cậu chỉ vào tòa nhà của họ và nói với lũ trẻ: Ở đây thì bọn nhỏ sẽ không sợ tôi sập phòng nữa!
Cái này tuyệt đối là phải nhận rồi. Với kiểu sập phòng mới lạ này, cậu giờ đã thành công nổi tiếng rồi, chắc chắn sẽ viết nên một trang rực rỡ trong sự nghiệp của cậu!"
Lạc Lê lông mày nhăn tít lại, lặng lẽ cúp điện thoại, tuyệt vọng nhìn Cố Uyên:
"Anh ơi, sao giờ hai chữ 'sập phòng' như muốn khắc lên mặt em vậy.
Người đại diện nói ngay cả hãng bất động sản cũng muốn tìm em với bọn trẻ cùng quảng cáo, anh nhận được tin tức chưa? Có phải em sắp được gặp lại bọn trẻ rồi không?"
Cố Uyên không trả lời Lạc Lê, cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn Wechat cho Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê đưa Cố Vũ Ninh về đến nhà, vừa ăn cơm trưa xong thì thấy Cố Uyên gửi cho nàng mấy bản giới thiệu quảng cáo, hỏi nàng có muốn nhận quảng cáo hay không.
Lâm Chỉ Khê thoáng ngẩn người, nhân lúc bảo mẫu đi rửa bát, nghiêm túc hỏi Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh, mẹ có hai chuyện muốn chính con quyết định.
Mặc dù Ninh Ninh còn nhỏ nhưng mẹ cảm thấy Ninh Ninh là một cá thể độc lập và có suy nghĩ riêng, mẹ không muốn tự ý quyết định thay con.
Mẹ muốn tôn trọng ý kiến của Ninh Ninh.
Chuyện thứ nhất là về đồ chơi của Ninh Ninh.
Mẹ muốn nhân dịp Ninh Ninh không dùng đến nữa thì đem một ít đồ quyên tặng cho cô nhi viện.
Nhưng mẹ muốn hỏi ý kiến Ninh Ninh, Ninh Ninh muốn mình và mẹ cùng đến tặng hay là ủy thác cho bảo mẫu dì đưa qua?"
Khuôn mặt nhỏ của Cố Vũ Ninh lộ vẻ khó hiểu:
"Mẹ có thể nói cho Ninh Ninh biết sự khác nhau được không?"
Lâm Chỉ Khê tranh thủ giải thích:
"Ninh Ninh hôm nay ở công viên cũng thấy rồi đấy, người quen biết chúng ta ngày càng nhiều.
Nếu Ninh Ninh và mẹ cùng xuất hiện ở cô nhi viện, viện trưởng có thể sẽ loan tin cho mọi người rằng những thứ này là Ninh Ninh tặng.
Như vậy thì sẽ có rất nhiều người biết Ninh Ninh làm việc tốt, thậm chí cả cô giáo ở trường mẫu giáo của Ninh Ninh cũng sẽ biết, có lẽ sẽ khen Ninh Ninh."
Cố Vũ Ninh hơi nhíu mày:
"Nhưng Ninh Ninh chỉ là muốn cho đồ mình không dùng cho người cần, Ninh Ninh không làm vì muốn được khen."
Lâm Chỉ Khê vui mừng cười khẽ:
"Vậy chúng ta nhờ bảo mẫu dì giúp chúng ta đưa đến cô nhi viện được không?
Ninh Ninh có thể tuân theo con tim của mình, không bị người ngoài quấy rầy, mẹ thấy Ninh Ninh rất tuyệt.
Chờ Ninh Ninh lớn lên có thể sẽ nhận ra, ngoài kia có rất nhiều sự cám dỗ về danh lợi, chúng ta phải giữ vững con người mình, mới có thể làm tốt nhất bản thân mình!"
Cố Vũ Ninh nhẹ gật đầu:
"Vậy chuyện thứ hai thì sao?"
Lâm Chỉ Khê véo má Cố Vũ Ninh một cái, tiếp tục nói:
"Ninh Ninh xem quảng cáo trên TV rồi đúng không? Bởi vì Ninh Ninh thể hiện tốt trong chương trình nên mọi người rất thích Ninh Ninh!
Ba vừa nãy nói với mẹ bây giờ có rất nhiều người muốn Ninh Ninh và mẹ cùng đi quay quảng cáo, Ninh Ninh có muốn không?"
Cố Vũ Ninh có chút do dự:
"Ninh Ninh tham gia chương trình là vì muốn ở bên cạnh mẹ, Ninh Ninh ở bên mẹ rất vui.
Mẹ muốn đi quay quảng cáo sao? Ninh Ninh có thể ở bên mẹ!"
Trong mắt Lâm Chỉ Khê hiện lên vài tia lo lắng:
"Mẹ từng đóng phim và hiểu rõ việc phải vất vả mò mẫm trong giới giải trí thế nào, suýt chút nữa đã gặp chuyện không hay.
Mẹ chỉ muốn cho Ninh Ninh một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc và không muốn Ninh Ninh phải lặn lội quay chụp ở các địa điểm khác nhau trong khi đang tuổi được tận hưởng niềm vui.
Cho nên mẹ mới hỏi ý kiến Ninh Ninh trước. Nếu như Ninh Ninh có ước mơ trở thành minh tinh; nếu như Ninh Ninh muốn giống như ba tỏa sáng lấp lánh. Vậy thì mẹ nhất định sẽ ủng hộ Ninh Ninh hết mình.
Nhưng nếu Ninh Ninh không muốn thì mẹ sẽ không bắt ép Ninh Ninh!"
Cố Vũ Ninh vẫn còn hơi do dự:
"Nhưng mà mẹ cứ hỏi Ninh Ninh có muốn hay không, còn mẹ thì sao, mẹ nghĩ thế nào?"
Lâm Chỉ Khê nhẹ giọng nói:
"Mẹ trước đây đã từng bị mê hoặc, và cũng đã bước chân vào ngành giải trí rồi.
Nhưng ngay khi nhận được tin nhắn của ba con, mẹ dường như đã hiểu, mặc dù mẹ vẫn chưa tìm thấy điều mình muốn làm.
Nhưng mẹ rất rõ ràng, thành danh và tỏa sáng không phải là cuộc sống mà mẹ thực sự muốn!"
Cố Vũ Ninh cười ôm cổ mẹ và nói:
"Không sao đâu, mẹ nhất định sẽ tìm được điều mẹ muốn làm! Ninh Ninh cũng không muốn làm minh tinh, Ninh Ninh chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi!"
Lâm Chỉ Khê vui vẻ lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn cho Cố Uyên.
Tại studio, vừa quay xong một cảnh phim, Cố Uyên nhận được tin nhắn của Lâm Chỉ Khê, liền nhỏ giọng nói với trợ lý:
"Sau này bất kể là quảng cáo gì có tốt đến đâu, đừng hỏi ý ta, cứ từ chối hết. Chuyện của vợ con ta không muốn làm thì không ai được ép buộc."
Cố Uyên nói xong, lại bước vào studio, cẩn thận tiếp tục quay phim.
Buổi chiều, Lâm Chỉ Khê đưa Cố Vũ Ninh đến nhà trẻ, bảo mẫu mang đồ dùng mà Lâm Chỉ Khê đã mua và đồ chơi mà Ninh Ninh quyên góp đến cô nhi viện, còn chụp ảnh chung với các bạn nhỏ khi nhận đồ chơi.
Cố Uyên vì quay em bé tổng nên đã chậm trễ rất nhiều buổi quay phim, tối nay phải quay bù rất nhiều cảnh, căn bản không thể về nhà.
Tên nhóc CocaCola hư hỏng này, vào ban đêm, sau khi tắm thơm tho sạch sẽ, Cố Vũ Ninh lại lần nữa chiếm lấy mẹ.
Hắn mềm mại nằm trong lòng mẹ, Lâm Chỉ Khê cho hắn xem ảnh bảo mẫu dì đã chụp.
Cố Vũ Ninh nhìn các bạn nhỏ cầm đồ chơi với khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai Lâm Chỉ Khê:
"Mẹ lúc nhỏ cũng giống như các bạn ấy vậy sao? Vậy lúc nhỏ mẹ có nhiều đồ chơi như vậy không?"
Lâm Chỉ Khê ôm Cố Vũ Ninh thật chặt:
"Mẹ lúc nhỏ không có con ạ, nếu như trên đời có thêm nhiều người có lòng yêu thương như Ninh Ninh thì những bạn nhỏ đó có thể sẽ sống tốt hơn."
Cố Vũ Ninh kiên định gật đầu:
"Ninh Ninh cảm thấy nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các bạn nhỏ, còn vui hơn là Ninh Ninh được khen ngợi gấp trăm lần!
Ninh Ninh sau này lớn lên, có thêm nhiều sức mạnh chắc chắn có thể giúp đỡ nhiều người hơn nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận