Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 335: Ninh Ninh ca ca làm sao còn chưa tới (length: 7604)

Đạo diễn ngượng ngùng gãi đầu một cái, trong miệng cũng nói không có chút lực nào:
"Sao có thể nói là mắc lừa đâu? Làm chương trình không phải liền là như vậy sao, đầy sự không chắc chắn, ta xuất phát điểm đều là tốt, ta cũng thành tâm cùng ngươi cùng nhau lên kế hoạch cho bất ngờ, ở giữa bất quá là ra một chút xíu sai sót nhỏ mà thôi, không cần để ý những chi tiết nhỏ này!
Lại nói, vì chương trình này, trên mạng nhiều người như vậy đều biết ngươi, độ thảo luận của ngươi tăng lên liên tục, đều lên hot search, cũng coi như là họa được phúc!"
Tô Văn Kỳ kinh ngạc há to miệng:
"Ta không lên chương trình trước, ta là người người kính trọng, từng đoạt huy chương vàng trong làng trượt băng tiểu vương tử.
Ta lên chương trình sống sờ sờ biến thành người hài hước, hình tượng của ta thay đổi một trời một vực! Ngươi gọi cái này là họa được phúc?
Đạo diễn, ngươi hôm nay có nói toạc cả trời, ta cũng sẽ không bị ngươi mê hoặc!"
Đạo diễn nhíu mày thật sâu, đầu càng đau, trong lòng cũng bắt đầu nói thầm: Ngay cả người dễ bảo nhất cũng bắt đầu tiến hóa, hắn nghe theo ý kiến của đoàn đội, đem tất cả các ông bố đều mời đến, quyết định này có phải là làm sai hay không? Lúc trước hẳn là kiên quyết cự tuyệt!
Tô Văn Kỳ một mực nói chuyện với đạo diễn, Lạc Lê lại đã sớm ôm nhỏ Tinh Tinh vào lòng, nhìn kẹo mút bó hoa trong tay Tinh Tinh, mặt đầy vẻ hâm mộ:
"Tinh Tinh cái kẹo này có thể cho chú một cái không? Cái viên to nhất ở giữa kia, cho chú ăn có được không? Tinh Tinh bây giờ nổi tiếng quá ha? Chú tới lúc đó, dù mấy fan kia vẫn la hét, nhưng chú lại không có đãi ngộ này như ngươi, bây giờ ngươi còn hot hơn cả chú!"
Tô Diệc Tinh vẻ mặt kiêu ngạo lộ rõ, tiện tay rút ra hai viên từ bó kẹo mút, nhét vào túi áo của chú Lạc Lê:
"Chú lớn từng này rồi, sao còn cần kẹo dụ dỗ nữa chứ, chú muốn một cái, Tinh Tinh hào phóng cho chú hai cái, lát nữa lên máy bay, chú phải ngoan ngoãn đấy!
Trên máy bay không được nói chuyện lớn tiếng, cũng không được chạy loạn nhảy nhót, Mộc Mộc đã dạy rồi, chú cũng phải nhớ kỹ, chú mà không nhịn được, liền ăn kẹo!"
Lạc Lê thấy hắn không cho cái viên lớn nhất, giả bộ tức giận nhíu mày:
"Vì sao không cho chú cái viên to nhất, lại cho chú hai viên nhỏ? Chẳng lẽ Tinh Tinh sợ mình trên máy bay không nhịn được, muốn dùng cái viên to nhất chặn miệng của mình?"
Tô Diệc Tinh một mặt bất đắc dĩ, thoáng thở dài:
"Chú đừng tham, mấy viên nhỏ cũng ngon y như nhau, còn lại con phải chia cho các bạn, viên lớn nhất con phải giữ cho chú Cố Uyên, chú Cố Uyên là Lang Vương, Lang Vương đương nhiên phải được cho cái lớn nhất!"
Lạc Lê vừa nãy còn đang vui vẻ, giờ nghe Tinh Tinh nói một tràng liền thất vọng, tủi thân kêu ba ba:
"Được rồi, ngươi đúng là đồ quỷ nghịch ngợm! Chú đang ôm ngươi đây này, trong lòng ngươi thế mà lại nghĩ đến người chú khác, ta thật là tan nát cõi lòng!"
Tô Diệc Tinh nhìn biểu cảm khoa trương trên mặt Lạc Lê, bĩu môi, lại lên tiếng:
"Đàn ông con trai không muốn mè nheo!"
Lời Tô Diệc Tinh vừa dứt, bên ngoài phòng nghỉ lại ồn ào náo nhiệt, Tần Nhiên đeo kính râm lạnh lùng cùng Mộ Cẩm Quân xuất hiện ở sân bay.
Tần Nhiên và Mộ Cẩm Quân đều có chiều cao nổi bật, hai người đi cùng nhau, có một loại khí thế như đang diễn show siêu mẫu, Mộ Cẩm Quân một tay ôm Mộ Tâm Từ vào ngực, không ngừng dùng cơ thể che chắn khoảng cách giữa fan và Tần Nhiên. Trợ lý của Tần Nhiên kéo hành lý đi theo phía sau!
Hai người trên mặt không có biểu cảm gì nhiều, cũng không rảnh hàn huyên với đám fan, mỗi bước đi đều khí thế mười phần, ngược lại Mộ Tâm Từ được Mộ Cẩm Quân ôm vào lòng, ăn mặc như búp bê. Cười ngọt ngào vẫy tay với các fan.
Đám fan không ngừng gọi tên Tâm Từ, từng tiếng "Công chúa Tâm Từ" truyền vào tai nàng, Mộ Tâm Từ vui vẻ cười tít mắt, đám fan lại đưa bó hoa, Mộ Tâm Từ liếc mắt nhìn mẹ.
Mẹ gật đầu, nàng mới dám vui vẻ nhận lấy.
Những fan quen thuộc Tần Nhiên đều biết, cô nói không nhiều, luôn dùng tác phẩm để nói, nhưng cô đã lâu không ra album, lần này lại có tin muốn tái xuất, mọi người đều sốt ruột ghê gớm, hô hào cổ vũ, cũng từng tiếng hô vang từ miệng của mọi người.
Tần Nhiên đón nhận sự cổ vũ của đám fan, nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại, đưa tay đẩy cửa phòng nghỉ, kéo Mộ Cẩm Quân đi vào.
Đạo diễn vội vàng cười ha ha nghênh đón, Tần Nhiên và Mộ Cẩm Quân đeo kính râm toát ra khí thế người sống chớ gần, đạo diễn có hơi rụt rè, chỉ có thể ra tay từ Tâm Từ, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ui da, công chúa nhỏ Tâm Từ của chúng ta đến rồi à, Tâm Từ cũng được tặng hoa sao?
Ôi, hoa này còn được gói bằng búp bê nhỏ nữa chứ, thật đáng yêu, Tâm Từ ngoan nhất, lần này Tâm Từ sẽ mang theo ba mẹ phối hợp ngoan ngoãn ghi hình cùng chú nha?"
Mộ Tâm Từ gật đầu với chú đạo diễn, nhẹ giọng đảm bảo:
"Tâm Từ thì có thể, nhưng ba mẹ thì không chắc, Tâm Từ không quản được bọn họ!"
Mộ Tâm Từ nói rất nghiêm túc, Mộ Cẩm Quân và Tần Nhiên đồng thời khẽ cong môi, Tô Diệc Tinh nhìn thấy tỷ Tâm Từ đến, vội vàng chạy qua, nghịch ngợm lên tiếng:
"Công chúa ngạo kiều, sao còn để ba ba ôm thế? Mau xuống chơi với Tinh Tinh đi, Tinh Tinh có kẹo cho con ăn!"
Mộ Tâm Từ vùng vẫy đòi ba ba thả xuống, Tinh Tinh cho Tâm Từ hai cây kẹo mút, Tâm Từ cũng chọn một con búp bê xinh đẹp từ bó hoa của mình đưa cho bé Tinh Tinh.
Tô Diệc Tinh vừa vui vẻ nhận lấy, Mộ Tâm Từ hỏi một câu liền buột miệng:
"Em Tinh Tinh, anh Ninh Ninh đâu? Sao anh Ninh Ninh còn chưa đến?"
Tô Diệc Tinh khẽ thở dài, câu kinh điển lại buột miệng:
"Hừ, đồ quỷ, chỉ biết nghĩ đến anh Ninh Ninh, kẹo của Tinh Tinh cũng uổng phí hết cả!"
Mộ Tâm Từ cười khanh khách nói:
"Em Tinh Tinh đừng có giả bộ, biểu cảm của em vừa nãy y như ba ba em không cho em đi chơi với anh Ninh Ninh vậy!"
Mộ Cẩm Quân hít một hơi thật sâu, một tay tháo kính râm của mình, muốn nhìn rõ biểu cảm của Tinh Tinh, còn chưa kịp phản bác, liền thấy Tô Văn Kỳ mang theo nụ cười đầy mặt, đưa tay về phía anh.
Tô Văn Kỳ bình thường hay chơi game, Mộ Cẩm Quân trong lòng anh đơn giản chính là vị thần của giới game, lần trước mọi người tụ họp ở nhà bọn họ, Mộ Cẩm Quân lại không đến.
Tô Văn Kỳ lần này tới tham gia ghi hình cho buổi kết thúc chương trình, tâm nguyện lớn nhất là có thể gặp được Mộ Thần trong truyền thuyết.
Anh kích động tay có hơi run, lời nói cũng trong chốc lát buột miệng ra:
"Chào cậu, Mộ Thần, tôi là Tô Văn Kỳ, là ba của Tinh Tinh, cậu là tuyển thủ thể thao điện tử mà tôi sùng bái nhất, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, tôi coi như là được giải mộng!"
Mộ Cẩm Quân lịch sự đưa tay ra, anh vốn không nói nhiều với những người xa lạ.
Tô Diệc Tinh nhìn ba đột nhiên khác thường như vậy, đi nhanh đến bên ba, bao trọn lấy anh mà mở miệng:
"Được rồi, ba bị Tinh Tinh bắt tại trận, ba cũng có thần tượng rồi, sao còn cản Tinh Tinh sùng bái chú Cố Uyên?
Người lớn các người cứ vậy đấy, mình thì được làm mà không cho con nít làm! Thật là xấu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận