Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 430: Rất không cần phải (length: 8181)

Cô trợ lý trong lòng đơn giản muốn cười điên rồi, cô ta chưa từng thấy qua đôi cha con buồn cười như vậy, Ninh Ninh còn nhỏ như vậy, liền bắt đầu cùng Cố Uyên đấu trí đấu dũng! Mấu chốt có đôi khi còn có thể thắng, cô trợ lý đối Cố Uyên không khỏi sinh ra mấy phần lo lắng.
Với cách dạy này của hắn, qua không được mấy năm, nhỏ Ninh Ninh liền sẽ giỏi hơn thầy!
Lâm Chỉ Khê cũng cho Tần Nhiên ca khúc mới phát trực tuyến. Ở một bên khác, Tô Văn Kỳ đang dỗ nhỏ Tinh Tinh đi ngủ, thấy Tinh Tinh sắp ngủ thiếp đi, Mộc Mộc đột ngột mở cửa phòng ngủ, vô cùng lo lắng mở miệng:
"Ca khúc mới tới rồi, ca khúc mới của Tần Nhiên! Thật bất ngờ!"
Hạ Mộc giật thót mình, dọa Tô Văn Kỳ nhảy dựng, vừa định cằn nhằn, nghe rõ Hạ Mộc nói, đầy mắt kinh ngạc:
"Rốt cuộc đã đến? Đã lâu như vậy, cuối cùng cũng phát hành bài hát mới sao?"
Hạ Mộc hưng phấn gật đầu lia lịa, hai người giống fan cuồng nhiệt, nhỏ Tinh Tinh vừa mới nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ bỗng nhiên ngồi dậy, chu mỏ, vỗ ngực nhắc nhở:
"Mọi người còn nhớ có con trai không vậy? Đang ngủ thiếp đi thì bị hai người làm cho tỉnh lại rồi!"
Hạ Mộc buồn cười nhìn nhỏ Tinh Tinh, hùng hồn nói:
"Ngươi Tần Nhiên dì hát đó, không nghe một chút thì sẽ hối hận! Tỉnh táo lại đi, cùng nhau nghe một chút!"
Nhỏ Tinh Tinh nhíu mày thật sâu, với mẹ mình đơn giản hết cách rồi, chưa từng thấy ai đang ngủ lại còn bị gọi dậy ngủ tiếp bao giờ!
Nhưng một giây sau, tiếng hát từ điện thoại của mẹ truyền ra, nhỏ Tinh Tinh ngây người tại chỗ, cho đến khi ba mươi giây quảng cáo kết thúc, cậu vẫn chưa hoàn hồn!
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ nghe say mê, nhỏ Tinh Tinh vừa rồi còn buồn ngủ đột nhiên nói:
"Mở lại lần nữa!"
Hạ Mộc ngạc nhiên rồi phát lại:
"Con thấy chưa, mẹ nói không nghe sẽ hối hận mà?
Tần Nhiên dì của con không trở lại thì thôi, vừa trở lại là lợi hại ngay.
Trong xe của mẹ ngày nào cũng mở nhạc của Tần Nhiên dì, nghe nhiều năm rồi! Lần này cuối cùng cũng có bài mới!"
Nhỏ Tinh Tinh chăm chú lắng nghe Tần Nhiên dì hát, lời mẹ nói cậu không quan tâm lắm, thậm chí còn nhỏ giọng thở dài, bảo mẹ đừng làm phiền cậu nghe nhạc.
Hạ Mộc vội tắt tiếng, nhỏ Tinh Tinh nghe xong lần này, lại cầm điện thoại của mẹ vào tay, phát lại một lần nữa.
Hạ Mộc vui vẻ nhỏ giọng thì thầm với Tô Văn Kỳ:
"Con trai ta tuy hát không hay giống anh, nhưng khả năng cảm thụ âm nhạc lại giống ta, có vẻ thằng bé hiểu cái gì là âm nhạc hay!"
Tô Văn Kỳ không phục:
"Sao cứ cái gì xấu đều là di truyền từ anh, cái gì tốt là từ em vậy? Anh tuy hát không hay, nhưng anh cũng có gu thưởng thức được chứ? Hồi hai ta mới quen, lúc nói chuyện về bài hát yêu thích, chẳng phải rất tâm đầu ý hợp sao?"
Hạ Mộc nhếch môi:
"Lúc đó ta chỉ biết anh thích nghe nhạc giống ta, chứ đâu biết anh hát thì thảm đến mức đó!"
Hạ Mộc lộ vẻ mặt ghét bỏ, nhỏ Tinh Tinh đưa điện thoại lại vào tay Hạ Mộc, khuôn mặt nhỏ hờn dỗi:
"Khi nào thì Tần Nhiên dì hát với Tinh Tinh?"
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ kinh ngạc nhìn mặt nhỏ Tinh Tinh, căn bản không thể tin vào tai mình!
Nhỏ Tinh Tinh vẻ mặt thần bí nói với Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ:
"Tinh Tinh hiểu rồi, là giọng của Ninh Ninh ca ca! Tần Nhiên dì hát với Ninh Ninh ca ca rồi, lần sau sẽ hát với Tinh Tinh, Tần Nhiên dì từng dạy Tinh Tinh hát rồi, nhất định có phần của Tinh Tinh, ba ba, mụ mụ cứ chờ xem, lần sau chắc chắn đến lượt ta!"
Nhỏ Tinh Tinh nói xong, đắc ý chui vào ổ chăn, bắt đầu mơ mộng về việc song ca với Tần Nhiên dì, để giọng hát của mình có thể được phát trên điện thoại!
Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ nén cười, căn bản không dám cười thành tiếng! Hạ Mộc vội vàng đăng lên Weibo, cũng nghi ngờ hỏi Tần Nhiên:
"Bài hát Tinh Tinh đã nghe! Con hỏi bài hát này, Tần Nhiên dì tìm Ninh Ninh hát chung, vậy bài tiếp theo Tần Nhiên dì có phải định tìm con hát không! Câu này, mẹ nhất thời không biết trả lời sao!"
Cư dân mạng nhìn Weibo của Hạ Mộc, bình luận của cô toàn những câu "Không cần thiết đâu!".
Cô trợ lý đưa nhà Cố đổng về, nhỏ Ninh Ninh vừa vào cửa liền mách Phương dì, miệng nhỏ không ngừng kể lại chuyện ba lừa cậu, kể rất rõ ràng!
Phương dì mỉm cười an ủi, nói muốn đưa Ninh Ninh đi tắm rồi sẽ ngủ ngon, nhỏ Ninh Ninh lại nhõng nhẽo với mẹ! Nói muốn mẹ tắm cho mình!
Lâm Chỉ Khê biết Ninh Ninh có ý gì. Nhưng nàng cũng có chuyện muốn chia sẻ với Phương dì!
Nàng sắp có cửa hàng lễ phục đính hôn của riêng mình rồi, sau này đồ nàng thiết kế sẽ được treo ở đó, nàng muốn chia sẻ tin vui này với Phương dì!
Từ nhỏ nàng không có mẹ, Phương dì trong nhà luôn mang đến cho nàng cảm giác ấm áp của người mẹ!
Lâm Chỉ Khê cũng giống Ninh Ninh, kể với Phương dì rất nhiều, Cố Uyên thấy Ninh Ninh và Lâm Chỉ Khê đều vây quanh Phương dì, kể cho bà nghe những chuyện vui mà mình gặp phải, khóe môi khẽ cong lên.
Phương dì cười đến khóe mắt đều có nếp nhăn, năm đó bà vì không thể sinh con mà bị người ta chán ghét, bà chưa từng nghĩ đến sẽ có khoảnh khắc thế này: Có người vừa về nhà đã muốn kể cho bà nghe những chuyện vui buồn mình đã trải qua! Có người xem bà như người nhà!
Cố Uyên bước về thư phòng, chuẩn bị xử lý nốt công việc, nhỏ Ninh Ninh và Lâm Chỉ Khê sau khi nói chuyện xong với Phương dì liền cùng nhau vào phòng ngủ, Lâm Chỉ Khê nhanh chóng tắm cho Ninh Ninh, hai người cùng nằm trên thảm xốp, đóng chặt cửa phòng.
Ninh Ninh đắc ý cười lên, vì sợ ba buổi tối sẽ lén ôm mình đi, cậu không dám nhắm mắt ngủ, cứ đợi nghe tiếng bước chân của ba ở ngoài!
Cố Uyên từ thư phòng về phòng ngủ, đẩy cửa mới thấy, cửa đã bị khóa trái, hơi nhíu mày, bên trong liền vang lên tiếng của nhỏ Ninh Ninh:
"Ba lừa Ninh Ninh bao nhiêu ngày rồi, chiếm đoạt mụ mụ bao nhiêu lần rồi, lần này nên trả!
Ninh Ninh với mụ mụ bàn rồi, đêm nay ba phải ngủ ở ngoài như một nam nhi!"
Cố Uyên hít một hơi thật sâu:
"Mẹ con bàn lúc nào vậy? Sao ta không biết?"
Cố Vũ Ninh cẩn thận rúc vào lòng Lâm Chỉ Khê, ngẩng đầu vẻ mặt mong chờ nhìn Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê mỉm cười với Cố Uyên ngoài cửa:
"Anh làm con khóc, dĩ nhiên em phải dỗ rồi, lúc dỗ Ninh Ninh đã bàn xong rồi, đây là cái giá anh phải trả vì đã lừa Ninh Ninh!"
Cố Uyên đứng ở cửa nhíu mày, trong lòng thầm kỳ quái, cánh cửa nhỏ này sao có thể ngăn được hắn, Ninh Ninh không hiểu thì vợ hắn có lẽ không hiểu sao? Vừa định đi lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên như nghĩ thông suốt điều gì, nhếch môi, xoay người đi về thư phòng.
Bây giờ vào cũng không phải thời cơ tốt, hơi gò bó, phải đợi đêm khuya, Ninh Ninh ngủ say, mới có thể tính sổ!
Ninh Ninh nghe ba không có tiếng động, cũng không lấy chìa khóa mở cửa, vẻ mặt đắc ý reo hò, Lâm Chỉ Khê ôm Ninh Ninh rất nhanh đã dỗ cậu vào giấc ngủ.
Cố Uyên đợi Ninh Ninh ngủ say mới mở cửa phòng, thuần thục bế Ninh Ninh về phòng Phương dì, Lâm Chỉ Khê trùm chăn vờ ngủ, mắt nhắm tịt.
Cố Uyên quay trở lại phòng, tắt đèn, nhỏ giọng nói với Lâm Chỉ Khê:
"Đừng giả vờ ngủ nữa, chúng ta hảo hảo thảo luận, xem ta cần nhận cái giá nào!"
Cố Uyên vừa dứt lời, nghiêng người về phía trước, Lâm Chỉ Khê trong bóng tối, cười thầm, hai tai đỏ bừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận