Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 228: Cái gì trí mạng nhất? (length: 7759)

Mộ Thần nói đến đây, ánh mắt trở nên có chút long lanh, Cố Uyên thân thể có chút cứng đờ, đáy lòng đã trào dâng sóng lớn, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Lâm Chỉ Khê thậm chí nghe được hắn nhỏ giọng thì thầm một câu:
"Tê, sao đột nhiên lại già mồm thế!"
Đám fan hâm mộ nhao nhao quay đầu nhìn Tần Nhiên và Cố Uyên, tiếng hoan hô vang trời?
Mộ Thần đôi mắt bắt đầu trở nên dịu dàng, còn cầm micro nói, dường như vẫn còn lời muốn nói.
Tần Nhiên trong lòng sớm đã bị Mộ Thần trêu chọc đến không thể bình tĩnh, vẻ mặt nàng cũng không muốn để lộ chút nào.
Mộ Thần cất giọng rất nhẹ, nhưng xuyên qua micro, đủ để cho mỗi người ở đây nghe rõ, hắn đối Tần Nhiên ôn nhu gọi:
"Tỷ tỷ, sau này, ta làm cánh của ngươi!"
Mộ Cẩm Quân một tiếng tỷ tỷ, khiến cả trường fan hâm mộ kinh hãi hú hét.
Phòng tuyến trong lòng Tần Nhiên triệt để bị Mộ Cẩm Quân đánh tan, đáy mắt có dòng nhiệt bắt đầu cuồn cuộn.
Lâm Chỉ Khê kinh ngạc há hốc miệng, tận mắt chứng kiến Mộ Thần thổ lộ với Tần Nhiên, ngọt ngào đến mức nàng muốn nhảy cẫng tại chỗ.
Buổi phát trực tiếp vẫn đang diễn ra, cư dân mạng đã bắt đầu điên cuồng lướt bình luận:
"A! Mộ Thần gọi tỷ tỷ, cún săn nhỏ biến thành cún sữa! Mộ Thần lạnh lùng trước mặt mọi người gọi tỷ tỷ, ai mà chịu nổi chứ! Tim tôi nổ tung rồi!"
"Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình lại bị Mộ Thần làm cảm động, hắn không nói thì thôi, sao vừa nói lại có sức sát thương mạnh như vậy?"
"Tôi nói sao Cố Uyên lại tới đây, hóa ra Cố Uyên là người chỉ đường cho Mộ Thần trên con đường thành công!
Nghe giọng Mộ Thần, có lẽ trước kia lúc không ai ủng hộ, là Cố Uyên đã kéo hắn một tay? Bọn họ từ bé vừa gặp đã đối chọi nhau, hóa ra bí mật quan hệ lại thân thiết đến thế!"
"Tôi đột nhiên thấy Tần Nhiên cũng thật vĩ đại, biết Mộ Thần thích game điện tử, cũng biết thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp rất ngắn mà vẫn âm thầm ủng hộ hắn!"
"Tình yêu hai chiều nỗ lực nhất làm cho người ta cảm động, Mộ Thần nói sau này hắn muốn làm cánh của Tần Nhiên! Tôi cũng rơi nước mắt!
Cảm giác mọi nỗ lực của Tần Nhiên Mộ Thần đều nhìn thấy hết, Tần Nhiên bảo vệ hắn lâu như vậy, bây giờ đổi lại hắn ủng hộ Tần Nhiên bay ra bầu trời của riêng mình!"
"Cái gì là trí mạng nhất? Đương nhiên là Mộ Thần miệng độc mồm miệng cay nghiệt gọi tỷ tỷ trí mạng nhất, vừa rồi tiếng tỷ tỷ kia vừa thốt ra, tim tôi như muốn ngừng đập luôn rồi!"
"Thật tốt, người ủng hộ nhiều nhất trên con đường đời của Mộ Thần, được chứng kiến hắn oanh oanh liệt liệt giải nghệ.
Về sau Mộ Thần nhớ lại sự nghiệp của mình, chắc hẳn chỉ có cảm động, không có nuối tiếc!"
"Thật ra là fan của Mộ Thần, chúng tôi rất cảm ơn Tần Nhiên.
Mộ Thần dù kết hôn cũng không bị vướng bận chuyện gia đình, vẫn không có nỗi lo sau lưng mà chuyên tâm tập luyện, tuy rằng Tần Nhiên không muốn biểu đạt ra ngoài, nhưng nàng đã làm cánh cho Mộ Thần rất lâu rồi!"
"Cảm động lớn nhất thế gian, không gì bằng những gì bạn làm hắn đều hiểu, nỗi oan ức trong lòng hắn cũng đau, nỗ lực của bạn hắn cảm kích, tương lai của bạn hắn luôn luôn ở đó, lại là một ngày rơi nước mắt vì tình yêu của người khác."
Tiếng hét chói tai trong đấu trường kéo dài rất lâu mới tan.
Lâm Chỉ Khê cho đến khi ngồi lên xe về, lòng vẫn chưa hết bồi hồi. Tình yêu của Mộ Thần và Tần Nhiên mang đến cho nàng sự rung động quá lớn.
Xe đã lái đi xa, nàng vẫn không nhịn được quay sang Cố Uyên nói:
"Ta lần đầu tiên phát hiện thì ra xem thi đấu game điện tử lại xúc động đến vậy, đây là trong tình huống ta không hiểu gì về trò chơi, nếu ta hiểu rõ, có lẽ ta còn mất bình tĩnh hơn cả đám fan kia ấy chứ.
Những trận đấu này thật sự quá máu lửa. Mộ Thần hôm nay thật sự rất tuyệt, ta cảm giác cả người hắn đều đang phát sáng! Chẳng trách Mộ Thần lại có nhiều người hâm mộ yêu thích đến vậy!"
Cố Uyên không nhịn được nhẹ nhàng nhếch môi, giọng điệu cũng hờ hững:
"Sách, chỗ nào mà đẹp trai chứ? Ta quen biết hắn bao nhiêu năm như vậy mà sao ta không nhận ra?"
Sách. Lâm Chỉ Khê cười khanh khách không thôi, nhịn không được lại nghịch ngợm nói:
"Ngươi đó, ngươi và Mộ Thần thật là kỳ lạ! Rõ ràng là không thể thiếu trong cuộc đời nhau, nhưng vừa gặp mặt lại như nước với lửa.
Hôm nay Mộ Thần đã thành thật bày tỏ nỗi lòng trước mặt mọi người, nói lời cảm ơn với ngươi, ngươi không thể nói vài lời tốt đẹp với hắn sao?"
Cố Uyên không để tâm nhún vai:
"À, ai thèm hắn cảm ơn chứ, cũng không thèm báo trước, tự nhiên làm buồn nôn như vậy, ta nói gì nữa, Mộ Cẩm Quân bí mật sến súa quá đi!
Ngươi xem hắn ở trên sân khấu, thật không chịu nổi, sách, ghê tởm chết đi được!"
Lâm Chỉ Khê ý cười không thể nào che giấu được:
"Đừng giả bộ nữa, ta biết hết rồi, ngươi với Tần Nhiên thật sự là y như đúc, rõ ràng trong lòng cảm động rối tinh cả lên, ngoài miệng cứ không chịu thua!
Có thể thấy, Mộ Thần sự nghiệp game kết thúc viên mãn, ngươi vui lắm đúng không!"
Cố Uyên bị Lâm Chỉ Khê nói trúng tâm tư, tâm trạng vui vẻ căn bản không giấu được, lần đầu tiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, lời khen dành cho Mộ Thần lần đầu tiên bật ra:
"Thằng nhóc đó, quả thật là có chút bản lĩnh, ở tuổi này vốn dĩ không còn lợi thế gì, nhưng nó lại có tài đánh cho đối thủ tan tác hoa rơi!"
Trên mạng xã hội, Mộ Thần giải nghệ và thâm tình gọi Tần Nhiên luôn được ghim ở vị trí đầu bảng hot search.
Cư dân mạng đều đang hóng chuyện Mộ Thần gọi tỷ tỷ ầm ĩ, còn trong viện bảo tàng mỹ thuật có một bóng dáng chậm chạp không chịu rời đi.
Giờ đóng cửa sắp đến, người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang vẫn đang lưu luyến trước hết bức họa này đến bức khác.
Mạc Nghệ rất thích trở lại viện bảo tàng mỹ thuật trước giờ đóng cửa, có thể ở cổng nghe những người rời đi đánh giá về các tác phẩm của mình, cũng có thể một mình trong viện bảo tàng vắng lặng thu hoạch thêm cảm hứng mới.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Mạc Nghệ theo thường lệ trở lại viện bảo tàng mỹ thuật trước khi đóng cửa, không ngờ phát hiện một bóng dáng mãi không chịu rời đi.
Mạc Nghệ lặng lẽ theo sau hắn rất lâu, hắn cứ nhìn đi nhìn lại các bức họa, cho dù nhân viên công tác đến nhắc nhở sắp đóng cửa, hắn cũng không có ý định rời đi.
Hắn cứ đứng ngẫm nghĩ trước mỗi bức tranh, khiến Mạc Nghệ cảm thấy hiếu kỳ. Không nhịn được cất bước tiến lên, nhẹ giọng hỏi:
"Chào anh, mạo muội làm phiền anh, nhưng tôi để ý anh rất lâu rồi, viện bảo tàng sắp đóng cửa, anh đã xem bức tranh này mấy chục lần rồi, xin hỏi có phải anh có kiến giải đặc biệt nào về bức họa này không?
Hay là bức tranh này mang lại cho anh cảm ngộ sâu sắc gì mà khiến anh không nỡ rời đi?"
Người đội mũ đeo khẩu trang ngẩng phắt lên, giọng nói xuyên qua khẩu trang:
"Anh...anh có phải Mạc Nghệ không?"
Mạc Nghệ không ngạc nhiên lắm về chuyện mình bị nhận ra, trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp:
"Vâng, rất vui vì tác phẩm của tôi có thể khiến anh dừng chân lâu đến vậy, là tác giả của bức tranh, tôi hơi tò mò, nếu như anh không tiện trả lời, hoặc là liên quan đến chuyện riêng tư của anh, tôi rất xin lỗi!"
Người đàn ông đội mũ kéo khẩu trang xuống, nhìn kỹ mặt Mạc Nghệ:
"Tôi không phải xem tranh, mấy ngày nay ngày nào tôi cũng đến, cuối cùng cũng đợi được anh, Mạc Nghệ, anh nhìn kỹ một chút xem, anh không nhận ra tôi sao?
Tôi là Tư Thừa Trạch, chúng ta từng sống chung trong một cô nhi viện! Tôi thấy tin anh và Lâm Chỉ Khê gặp mặt trên mạng, tôi đến, là muốn nói chuyện với anh về Lâm Chỉ Khê!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận