Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 364: Công bằng công chính (length: 8092)

Lạc Lê giật mình thảng thốt, vội vàng xuống xe. Lần trước vụ hành dầu trộn mặt có hương vị vẫn còn ám ảnh, Lạc Lê không kìm được nhíu mày.
Tề Phong Ngôn nhìn dáng vẻ của Lạc Lê thì bình tĩnh mở miệng với đạo diễn:
"Chỉ mình Lạc Lê một đội, không khỏi bất công quá. Chương trình trực tiếp còn không có một vị khách quý nào à?
Ống kính cứ nhằm vào mỗi mình anh đấy đạo diễn. Giải đấu ẩm thực sao anh chạy thoát được. Anh có thể cùng Lạc Lê lập một đội! Vừa công bằng lại vừa chính đáng!"
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, kinh hãi nhìn Tề Phong Ngôn.
Lạc Lê cười ha hả một tiếng, khoác lấy tay đạo diễn. Cô mặc kệ đạo diễn có đồng ý hay không, vừa đẩy vừa lôi đạo diễn vào siêu thị.
Đạo diễn còn muốn giãy giụa, Lạc Lê thấy màn hình đã toàn những bình luận thả tim, cô mở miệng đội cho đạo diễn cái mũ cao:
"Đạo diễn, chương trình này có đoạt giải hay không, đều trông cả vào việc anh có chịu khó hay không. Tôi chỉ thấy một đạo diễn hết lòng vì chương trình thôi. Anh sẽ không làm tôi thất vọng đâu nhỉ?
Anh nhìn khán giả mong chờ nhiều thế kia kìa. Đạo diễn mà, đạo lý chính là phải làm ra tác phẩm mà khán giả thích xem, đúng không?"
Đạo diễn sờ mũi. Lạc Lê đã nâng hắn lên cao đến mức này rồi, hắn mà không đồng ý thì khác nào nhận mình không thể hi sinh vì chương trình. Cái siêu thị này, hắn đành phải kiên trì mà bước vào.
Lạc Lê thấy thái độ đạo diễn đã có chút mềm mỏng, liền lấy cái loa nhỏ trong tay hắn ra. Cơ linh phó đạo tranh thủ tiếp lấy, đối loa nhỏ liền mở miệng:
"Khách quý chuẩn bị xong chưa, cầm giỏ mua sắm lên. Một phút sau, nghe tiếng còi của tôi, xuất phát!"
Cố Uyên vừa đứng ở cửa siêu thị đã bắt đầu xuyên qua cửa kính quan sát bên trong, ngắm nghía khu rau củ tươi sống để chuẩn bị giảm bớt đường vòng.
Trình Thư Nghiễn cũng giống như hắn, khi Lạc Lê giải quyết xong đạo diễn, hắn đã có mục tiêu rồi. Mặc dù hắn không biết vợ mình muốn mua nguyên liệu nấu ăn gì, nhưng hắn nhất định phải bảo đảm mình có thể giúp vợ đi tốt nhất!
Mộ Cẩm Quân uể oải, căn bản không thèm ngó nghiêng gì. Hắn quyết định sẽ đi theo Cố Uyên. Hắn hiểu rõ Cố Uyên, lão hồ ly giảo hoạt này rất tinh ranh, đi theo hắn chắc chắn sẽ không bị thiệt.
Phó đạo vừa thổi còi một tiếng, Cố Uyên nắm tay Lâm Chỉ Khê, cất bước đi vào siêu thị. Trình Thư Nghiễn cũng không chịu yếu thế. Mộ Cẩm Quân và Tần Nhiên sải bước chân dài lẽo đẽo theo sát phía sau Cố Uyên.
Tần Nhiên và Mộ Cẩm Quân rất hiểu ý nhau. Mộ Cẩm Quân không cần mở miệng, chỉ cần liếc mắt là Tần Nhiên có thể hiểu được tên em trai ngốc nhà mình lại đang tính toán gì.
Tô Văn Kỳ quả không hổ là tuyển thủ trượt băng tốc độ cự ly ngắn, hắn tựa như một con báo săn, vừa có tiếng còi hắn liền mang Mộc Mộc xông vào siêu thị. Nhưng hắn xốc nổi, căn bản không tính toán địa hình siêu thị. Hai người xông vào như ruồi bâu đầu. Tìm khu rau củ mà hoa cả mắt!
Lạc Lê và đạo diễn cũng chẳng quan tâm gì, cắm đầu chạy vào siêu thị, đâm thẳng vào khu gia vị, nhìn đống xì dầu, giấm trước mặt, nhỏ giọng nói lạc phương hướng.
Trình Thư Nghiễn cầm giỏ mua sắm, liếc mắt thấy Cố Uyên có cùng mục tiêu với mình, sợ bị Cố Uyên chiếm mất lợi thế. Một tay nắm lấy Tần Tư Tuyết, cất bước chạy vội!
Trình Thư Nghiễn thường xuyên bị ghen trong chương trình nên mặt mày khó coi. Hắn cũng nói chuyện có ý tứ một chút. Bởi vậy, khoảnh khắc hắn bắt đầu chạy, đám cư dân mạng đều trợn tròn mắt, nhao nhao bình luận:
"Chuyện gì thế này? Trình tổng tay cầm giỏ mua sắm tay dắt Tần Tư Tuyết chạy nhanh quá vậy, chạy như sắp trốn nợ?"
"Thật không dám tin, có ngày ta được nhìn thấy tổng tài bá đạo chạy như bay trong siêu thị!"
"Tổng tài bá đạo dẫn Tần Tư Tuyết phi như bay trong siêu thị, giống như dẫn Tần Tư Tuyết đi đào hôn vậy. Ta thử tưởng tượng xem, nếu mà là ta chạy như bay trong siêu thị, thôi không dám nghĩ, chắc không ai dám nhìn."
Cố Uyên thấy Trình Thư Nghiễn chạy liền liếc mắt với Lâm Chỉ Khê, lập tức đuổi theo. Hắn không hề muốn bị tụt lại. Mộ Cẩm Quân và Tần Nhiên vẫn luôn đi theo sau Cố Uyên cũng sải đôi chân dài bước đi.
Ba cặp vợ chồng không ai chịu thua ai. Trình Thư Nghiễn lại nhíu mày. Chạy nhanh quá hắn sợ vợ mình mệt. Bước chân vừa chậm lại một chút thì Tần Tư Tuyết vừa chạy bên cạnh vừa lo lắng hô:
"Thư Nghiễn ca ca, sao anh ít thể lực thế? Bọn họ sắp đuổi kịp rồi kìa!"
Trình Thư Nghiễn ngớ người. Trong đầu toàn là câu nói của Đậu Đậu: "Mẹ không phải là búp bê chạm vào là nát đâu."
Hắn không thể bị vợ chê là chậm được. Bước chân liền sải lớn hơn. Chạy nhanh tới khu rau củ.
Tần Tư Tuyết có mục đích chọn lựa rau củ mình cần. Trình Thư Nghiễn mặc kệ cái gì, thấy cái gì cũng nhặt đại vào. Mua về có dùng được hay không tính sau, để vợ có chỗ chọn!
Cố Uyên dừng lại ở khu rau củ chỉ cho Lâm Chỉ Khê phân biệt khu tươi sống với khu trái cây, thấp giọng dặn:
"Chúng ta chia ra hành động sẽ nhanh hơn bọn họ. Ta đi lấy rau củ. Nàng đi mua tôm với các loại cây thơm."
Lâm Chỉ Khê không chút do dự xông ra. Nàng cũng không hiểu rõ Cố Uyên muốn làm gì. Nàng tin Cố Uyên tuyệt đối, Cố Uyên bảo mua gì chắc chắn đều có lý do của nó.
Lâm Chỉ Khê vừa đi thì Cố Uyên nhanh tay lấy cà rốt và đậu nành. Cầm thêm một hộp trứng gà, lại lấy thêm một túi nhỏ gạo!
Tần Tư Tuyết tay chân lanh lẹ chọn cà rốt và nấm hương. Lại kéo Trình Thư Nghiễn chạy một mạch đến khu tươi lạnh, cầm mỡ bò với sữa bò, đang định nhanh chóng đi tìm bột mì.
Trình Thư Nghiễn nhìn sữa bò trong giỏ xách, đạo diễn đã nói là không cho phép lấy nguyên liệu nấu ăn từ bên ngoài. Trình Thư Nghiễn cho rằng vợ mình lại bắt đầu làm phản, trong lòng đang nghĩ lát nữa làm thế nào để thuyết phục đạo diễn giữ lại đồ mà vợ mình muốn.
Tần Tư Tuyết kéo Trình Thư Nghiễn chạy đến khu bột mì, lấy một chút bột mì rời trong túi. Lúc này mới thở phào một hơi! Nhìn lại giỏ mua sắm thì đột nhiên phát hiện chỉ có bột mì mà không có tinh bột. Thấy thời gian sắp hết, Tần Tư Tuyết lại kéo Trình Thư Nghiễn chạy tiếp!
Mộ Cẩm Quân không biết nấu ăn, Cố Uyên mua gì thì hắn mua theo đó, Tần Nhiên nhìn em trai mình đang đua đòi với Cố Uyên thì không hề bối rối, thản nhiên lấy một củ gừng bỏ vào giỏ, thấy Mộ Cẩm Quân đi theo Cố Uyên gom đồ xong thì khẽ mở miệng:
"Gom xong chưa? Gom xong thì đi lấy chút đồ ra hồn xem nào? Có muốn uống Coca không? Ngươi đi lấy chai lớn đi?"
Mộ Cẩm Quân mắt đầy kinh ngạc:
"Coca cũng mua được à?"
Tần Nhiên cười khẽ:
"Ngươi muốn uống thì mua thôi!"
Tần Nhiên vừa dứt lời, Mộ Cẩm Quân không nói hai lời liền đi tìm Coca, Tần Nhiên nhàn nhã đi đến khu đồ thịt, lấy chút chân gà rồi đứng yên ở đó chờ em trai!
Hạ Mộc cùng Tô Văn Kỳ vụt một tiếng lướt qua người nàng. Bọn họ hoảng hốt chạy đi mua thịt, trong giỏ đồ ăn cũng đầy ắp, nhưng Tần Nhiên có chút không hiểu mục đích của bọn họ. Thậm chí không đoán ra bọn họ định làm món gì.
Đúng lúc đạo diễn cùng Lạc Lê cũng chạy đến, hai người này cũng giống Hạ Mộc và Tô Văn Kỳ, cứ mua đồ ồ ạt. Tần Nhiên nhìn mấy trái ớt trong giỏ đồ của họ liền bĩu môi hỏi:
"Đạo diễn, rốt cuộc mọi người muốn làm món gì thế? Ớt quả lên cả rồi kìa? Tính cay cho mấy bạn nhỏ khóc không thành tiếng à?"
Lạc Lê và đạo diễn cùng lúc dừng lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Muốn làm món gì thì họ có biết đâu. Bọn họ chỉ có thể mua nhiều một chút. Về rồi xem có cái gì làm cái đó thôi.
Hai người thấy thời gian cũng không còn nhiều liền không rảnh trả lời Tần Nhiên. Họ nhanh chóng chạy đi ngay trước mặt Tần Nhiên, Tần Nhiên không kìm được buông lời:
"Chậc, học sinh kém nhiều đồ dùng học tập! Câu này chẳng sai tẹo nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận