Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 84: Tinh Tinh không nên nhìn (length: 8003)

Lâm Chỉ Khê vừa mới nói xong, bọn nhỏ nhao nhao vui vẻ reo hò, nhân viên công tác trơ mắt nhìn đạo diễn.
Đạo diễn nhẹ nhàng gãi đầu một cái, bầu không khí đều lên cao đến mức này, nếu là hắn không đáp ứng, chỉ sợ ngay trên mạng đều bị mọi người phản đối.
Đạo diễn ánh mắt lướt qua mặt nhân viên công tác, đang tìm kiếm người, Cố Uyên lạnh lùng lên tiếng:
"Đạo diễn nếu mà tìm đàn ông ra, chẳng phải quá khi dễ người."
Trong lòng đạo diễn khẽ run rẩy, giọng nói của Cố Uyên không lớn, khí thế lại quá đủ, nghe thế nào cũng thấy lo lắng.
Trong lòng đạo diễn không hiểu có chút sợ, giọng điệu này, giống như nếu hắn tìm đàn ông ra so với Lâm Chỉ Khê, Cố Uyên sẽ tháo tay hắn ra vậy.
Đạo diễn vội vàng thu liễm ánh mắt của mình, trôi chảy mở miệng:
"Ai khỏe thì báo danh. Chỉ nhận phụ nữ."
Cố Uyên lại nhíu mày, nhìn mấy nhân viên công tác đang hăng hái muốn thử:
"Oẳn tù tì, công bằng công chính."
Mấy nhân viên công tác tự xưng sức khỏe tương đối tốt vô cùng náo nhiệt quyết định thắng thua, người chiến thắng vững vàng ngồi ở đối diện Lâm Chỉ Khê.
Bọn nhỏ trong chớp mắt đều vây quanh Lâm Chỉ Khê, tiếng cổ vũ không ngớt, các bà mẹ cũng một mặt chờ mong, không nhịn được cổ vũ Lâm Chỉ Khê.
Cố Uyên đứng sau lưng Lâm Chỉ Khê, đạo diễn ra lệnh một tiếng, Lâm Chỉ Khê dồn hết sức lực.
Nhưng nhân viên công tác của tổ chương trình cũng rất có thực lực.
Lâm Chỉ Khê lúc đầu đã gắng sức hai lần, ít nhiều sức lực có chút tiêu hao, thấy, nhân viên công tác liền muốn áp cổ tay của Lâm Chỉ Khê xuống.
Lâm Chỉ Khê không chịu thua giãy dụa, vì bánh Hamburger của bọn nhỏ, cắn chặt răng.
Cố Uyên nhìn tay nhỏ trắng nõn của Lâm Chỉ Khê, gân xanh nổi lên, ít nhiều có chút đau lòng.
Nhân viên công tác luôn cảm thấy có một ánh mắt từ trên đỉnh đầu chiếu tới, không nhịn được ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải mặt Cố Uyên, run sợ trong lòng, khí thế lập tức lơi lỏng.
Lâm Chỉ Khê luôn cố gắng hết sức sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, đối phương vừa lơi lỏng, nàng lập tức phát lực, thế cục thay đổi ngay lập tức.
Nhân viên công tác có cố giãy dụa cũng không kịp, Lâm Chỉ Khê đè tay cô ta xuống bàn.
Mỗi tiểu bằng hữu đều kích động đưa tay ôm lấy Lâm Chỉ Khê, tiếng hoan hô trong miệng mỗi lúc một lớn.
Ninh Ninh vui vẻ mặt đỏ bừng giống quả táo, Cố Uyên một tay kéo mũ áo Tô Diệc Tinh, một tay kéo cổ áo Tề Minh Hiên.
Sinh sinh kéo hai người bọn họ ra khỏi người Lâm Chỉ Khê, miệng thì lẩm bẩm:
"Tâm Từ thì được, hai đứa nhóc con các ngươi thì không được ôm."
Nhân viên công tác xám xịt đi trở về, đạo diễn nhìn vẻ mặt cô nghi ngờ mở miệng:
"Vừa rồi không phải vẫn còn tốt? Sao càng về sau lại càng thua, cô cố tình nhường rồi?"
Nhân viên công tác tủi thân bĩu môi:
"Cái này không trách ta được, ta cũng không nhường, là mắt Cố Uyên nhìn làm tôi sợ đó!"
Mưa bình luận lại bắt đầu lướt màn hình:
"Cố Uyên hình như không phải tới tham gia chương trình, hắn giống như đến trừng trị tổ chương trình, muốn để vợ ta chịu khổ, không có đâu!"
"Tô Diệc Tinh và Tề Minh Hiên lúc bị Cố Uyên kéo đi mặt đều ngơ ngác, vẻ mặt kiểu dựa vào cái gì Tâm Từ được ôm di di, bọn họ thì không."
"Lâm Chỉ Khê thật vì bọn nhỏ mà nghĩ, Cố Uyên thật vì Lâm Chỉ Khê mà nghĩ!
Ta phát hiện, Lâm Chỉ Khê chỉ cần đưa ra ý tưởng, Cố Uyên liền sẽ âm thầm ủng hộ, đồng thời sẽ vì nàng chống ô."
"Tóc của đạo diễn còn tốt chứ? Cố Uyên vừa đến, số lượng tóc không nhiều của đạo diễn sắp bị rụng hết rồi?"
"Chết cười, Tiểu Tinh Tinh vừa cổ vũ, đến cả người che mắt cho Cố Uyên cũng không có, nhìn dọa nhân viên công tác kìa, truyền đi, ánh mắt của Cố Uyên có thể ăn thịt người đấy!"
Đạo diễn thở dài một tiếng, chuyện mình đáp ứng, vẫn phải tự mình gánh, hamburger và pizza mua căn bản không đủ, chỉ có thể để khách quý từ từ hoạt động, khẩn cấp để nhân viên công tác đi chuẩn bị lại.
Các bà mẹ nhìn sắc trời còn sớm, cơm tối còn phải đợi tổ chương trình, chuẩn bị đưa bọn nhỏ về nghỉ.
Chỉ là một đám người còn chưa đi bao xa, bất chợt trông thấy Tống Mộng Từ đứng ở bên vũng bùn, sốt ruột giơ chân, hướng về phía Tư Thừa Trạch hô:
"Ngươi đào đi, ngươi có biết quay người dùng sức đào không hả, ngươi đứng đấy làm gì? Mấy đứa nhỏ còn đào được ngó sen, ngươi thì không?"
Tư Thừa Trạch đầy tay bùn lầy, sền sệt, mặt anh ta đầy vẻ ghét bỏ:
"Tôi chẳng phải vẫn đang đào sao, cô đứng đó nói chuyện không đau lưng, chê tôi đần, nếu không cô vào mà đào?"
Tống Mộng Từ nhìn Tư Thừa Trạch bảo cô vào, ghét bỏ nhìn bùn dưới chân, ngậm miệng lại.
Tô Diệc Tinh thấy thực tập bố mẹ đào ngó sen dưới vũng bùn, nhịn không được chạy đến bên vũng bùn, như ngón tay út múa máy, lớn tiếng nói:
"Té một cái! Chỉ cần té một cái là có thể đào được ngó sen!"
Hạ Mộc vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Diệc Tinh bịt miệng cậu:
"Con còn nên bớt đi, con mà không phải may mắn thì một củ ngó sen cũng không đào được, con còn làm mình như chuyên gia, con còn chỉ huy người ta à?"
Tần Nhiên mang Mộ Tâm Từ cũng dừng lại bên vũng bùn, nghi hoặc quay đầu nhìn Lâm Chỉ Khê:
"Hai người này mà không đột nhiên xuất hiện, tôi hình như quên mất hai người họ rồi, sao vậy, Ninh Ninh hôm nay chẳng phải muốn họ trông sao? Hai người họ sao lại chạy đến đây đào ngó sen?"
Lâm Chỉ Khê cười cũng không đáp, Cố Vũ Ninh đứng cách vũng bùn rất xa, sợ bùn dính vào người.
Tống Mộng Oánh lại cười tươi như hoa, Tống Mộng Từ nhìn thấy vẻ mặt của cô ta có chút khó coi.
Tống Mộng Oánh không hề thu liễm, đứng bên vũng bùn kéo Tề Minh Hiên không chịu đi, nói không nhịn được mà buột miệng ra:
"Đây là cảnh tượng gì, tiểu thư lớn cũng có ngày hôm nay à?"
Tống Mộng Từ giận đến nghiến răng, Tư Thừa Trạch cuối cùng cũng đào được một củ ngó sen từ trong bùn, thấy Tống Mộng Từ mặt mày giận dữ muốn đi, nhanh chân đuổi theo, vừa đuổi vừa nói:
"Đã nói cùng nhau đi lấy trứng gà mà, cô định đi đâu? Cô chờ tôi một lát, tôi đi ra bờ sông rửa củ ngó sen này."
Tô Diệc Tinh nghe nói muốn đi bắt trứng gà, mắt sáng long lanh, kéo tay Hạ Mộc liền muốn cùng đi.
Tống Mộng Oánh không nhịn được châm chọc Tống Mộng Từ:
"Lấy trứng gà? Thiên kim đại tiểu thư sao có thể đến loại chỗ đó được? Đừng đùa, Tống Mộng Từ sao chịu được cái khổ đó."
Tống Mộng Từ vốn tức giận không muốn đi, đột nhiên bị Tống Mộng Oánh xem thường như vậy, cái tính ương bướng nổi lên, lập tức đổi hướng đi.
Lâm Chỉ Khê vốn không muốn tham gia náo nhiệt, sao ai cũng đi cả rồi, Cố Uyên cũng đề nghị đi xem thử, đành phải mang Ninh Ninh theo.
Rửa sạch ngó sen xong, Tư Thừa Trạch nhìn mọi người đều đến, tuy trong lòng cũng hơi sợ, nhưng vẫn là gan dạ bước vào chuồng gà.
Chuồng gà đang yên tĩnh đột nhiên gợn sóng, Tư Thừa Trạch không chịu nổi mùi trong đó, cứ kìm nén khó chịu, nhanh chóng lấy vài quả trứng gà, cất bước liền đi ra.
Tống Mộng Từ đứng bên ngoài chuồng gà đã nghe thấy một mùi khó mà chịu nổi, Tư Thừa Trạch vừa đưa trứng gà cho cô, cô đã không muốn nhận rồi.
Tư Thừa Trạch đi quá vội, cửa chuồng gà còn chưa đóng, gà bên trong vỗ cánh hướng về Tống Mộng Từ bay ra.
Tống Mộng Từ sợ đến kêu la ầm ĩ rồi lùi lại, tay Tư Thừa Trạch run một cái, trứng gà trong tay "bẹp" rơi xuống.
Cố Vũ Ninh nhìn trứng gà vỡ, đưa tay liền che mắt Tô Diệc Tinh:
"Tinh Tinh đừng nhìn nhé, mấy cái kia không phải Tiểu Dạ Dạ đâu, Tiểu Dạ Dạ của Tinh Tinh ở trong túi này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận