Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 272: Ta nghĩ một khóa đem Ninh Ninh trên người kỹ năng dán trên người Tinh Tinh (length: 8023)

Lâm Chỉ Khê nhìn những chữ cứng cáp hữu lực của Tần Nhiên, phì một tiếng bật cười.
Lâm Chỉ Khê rốt cuộc hiểu vì sao Tần Nhiên nói nếu có thể chọn, nàng sẽ chọn mình. Tần Nhiên muốn gắn bó với nàng quá mức!
Lâm Chỉ Khê biết Mộ Tâm Từ đang sốt ruột, nhẹ giọng đọc cho Mộ Tâm Từ nghe:
"Tâm Từ mụ mụ viết rằng: Hy vọng sau khi đổi, phụ huynh có thể biến ước mơ công chúa của con gái ta thành hiện thực, dù sao ý nghĩ của nàng, ta hoàn toàn không thể phối hợp nổi, đau đầu quá đi!"
Mộ Tâm Từ nghe xong, dường như thấy được vẻ mặt cau có của mụ mụ, cảm xúc khổ sở tan biến hết, cười khanh khách thành tiếng.
Lâm Chỉ Khê vội nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, miệng cũng nói đầy vẻ nhẹ nhõm:
"Đi thôi, tiểu công chúa, vì thỏa mãn mong ước của mụ mụ con, nhiệm vụ hàng đầu của dì bây giờ là cho con mặc váy công chúa lộng lẫy."
Mộ Tâm Từ ngoan ngoãn đi theo Lâm Chỉ Khê đi chọn váy, ở một căn phòng khác, Cố Vũ Ninh đang ngủ say thì chợt tỉnh giấc, trong cơn mơ màng cảm thấy bên cạnh mình không có ai.
Vốn nên thức dậy trong vòng tay ấm áp của mụ mụ, lòng hắn giật mình: Chẳng lẽ lại bị ba ba dời đi rồi sao?
Cố Vũ Ninh tỉnh hẳn, hốt hoảng mở mắt ra, ánh mắt vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Hạ Mộc dì đang ghé bên giường nhìn hắn.
Hạ Mộc vào phòng liền bị Cố Vũ Ninh ngủ say thu hút, bất giác ghé bên giường nhìn, luôn cảm thấy Ninh Ninh ngoan ngoãn ngay cả khi ngủ cũng như thiên sứ nhỏ đáng yêu, không giống nhóc Tinh Tinh nhà nàng, đúng là một con quỷ nhỏ, ngủ có thể lăn từ đầu giường đến cuối giường.
Nhưng vừa nhìn không lâu, Cố Vũ Ninh đột nhiên mở mắt, Hạ Mộc hốt hoảng chào Ninh Ninh:
"Chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành nhé, nhóc Ninh Ninh, buổi sáng thấy dì có phải rất bất ngờ không?"
Cố Vũ Ninh dụi dụi mắt, ngồi dậy từ trong chăn, phản ứng một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng:
"A! Dì đổi chỗ với mụ mụ rồi ạ? Ninh Ninh còn tưởng ba ba lại tới rồi dời Ninh Ninh đi đâu mất! Mụ mụ đi trông em Tinh Tinh rồi ạ?
Dì đừng lo lắng nhé. Mụ mụ rất tốt với trẻ con, nhất định sẽ làm cho em Tinh Tinh vui vẻ!"
Cố Vũ Ninh nói xong, xoay người xuống giường, bước chân ngắn đi về phía phòng rửa mặt, cầm bàn chải đánh răng tự mình đánh răng.
Hạ Mộc trố mắt đi theo, không ngừng cảm thán với Cố Vũ Ninh:
"Quả nhiên trẻ con mỗi đứa một khác, nhóc Ninh Ninh sao dễ ra khỏi giường vậy? Con không biết em Tinh Tinh nghịch ngợm của con khó đánh thức thế nào đâu, bảo nó đánh răng thì nó còn giở trò!"
Cố Vũ Ninh đánh răng xong, cười khúc khích rửa mặt, trước khi rửa mặt còn không quên trả lời Hạ Mộc:
"Dì đừng lo, mụ mụ con rất thông minh, nàng sẽ có cách."
Hạ Mộc nhìn Ninh Ninh ngoan ngoãn rửa mặt xong, đối diện với gương sửa sang tóc mình, như thể nhất định phải chỉnh lại mái tóc lỉa chỉa, lại cười nói:
"Dì tất nhiên tin mụ mụ con có cách đánh thức nhóc Tinh Tinh!
Nhưng vấn đề là người trông Tinh Tinh không phải mụ mụ con mà là Tần Nhiên dì của con đó!
Tần Nhiên dì con ngầu thế, đối mặt với Tinh Tinh lì lợm, chắc chắn sẽ lật chăn hắn ra, lạnh lùng nói với hắn:
Có dậy không? Không dậy thì chết cóng!"
Giọng điệu Hạ Mộc quá hài hước, khiến cả cô và Ninh Ninh đều cười phá lên.
Cố Vũ Ninh cười một hồi, vội vàng quan tâm nói với Hạ Mộc:
"Nếu dì lo cho em Tinh Tinh, Ninh Ninh thay quần áo xong sẽ cùng dì đi xem em nhé!"
Hạ Mộc nắm tay Ninh Ninh đi ra phòng rửa mặt, Lâm Chỉ Khê đã chuẩn bị sẵn quần áo cho Ninh Ninh mặc vào sáng nay để ở ghế sofa nhỏ.
Hạ Mộc cầm quần áo lên, miệng cũng nhẹ nhõm nói:
"Dì không cần đi xem đâu, thằng nhóc Tinh Tinh nghịch ngợm của con chỉ có gặp khắc tinh mới ngoan thôi!
Để Tần Nhiên dì con dạy dỗ hắn cho tốt, cố gắng huấn luyện hắn ngoan ngoãn như con, sau này dì cũng đỡ vất vả!"
Hạ Mộc vừa nói vừa chuẩn bị giúp Ninh Ninh mặc quần áo, thì Ninh Ninh đã tự mình nhận lấy từng chiếc quần, tự mặc rất chỉn chu, không cần Hạ Mộc giúp đỡ, Hạ Mộc lại bắt đầu cảm thán:
"Ninh Ninh mặc quần áo cũng giỏi thế này sao? Trời ơi, có thể cho dì một chiếc khóa sao chép không, dì muốn sao chép kỹ năng của Ninh Ninh rồi dán vào Tinh Tinh!"
Cố Vũ Ninh cười khúc khích, tuy không hiểu rõ dì Hạ Mộc đang nói gì, nhưng luôn cảm thấy giọng dì rất buồn cười.
Cố Vũ Ninh mặc đồ xong, đứng trước mặt Hạ Mộc, nhẹ nhàng nói:
"Ninh Ninh xong rồi, hôm nay dì muốn dẫn Ninh Ninh đi đâu?"
Lúc này Hạ Mộc mới phát hiện, mình có vẻ không đáng tin cậy bằng nhóc Ninh Ninh, cô chỉ mải cảm thán mà suýt quên mất chuyện chính, vội vàng giơ lá thư trong tay lên:
"Dì cũng không biết phải đưa con đi đâu, mụ mụ con viết mong muốn của mình đối với dì và Ninh Ninh vào trong lá thư này rồi, dì với Ninh Ninh cùng nhau mở ra xem nhé.
Không biết mụ mụ con khi viết cái này có xoắn xuýt không, lúc dì viết cho Tinh Tinh, dì phải xoắn xuýt một hồi đó!"
Cố Vũ Ninh vừa nhận lá thư, cẩn thận mở ra vừa hỏi:
"Sao dì lại xoắn xuýt, là không biết viết gì ạ?"
Hạ Mộc cười nhẹ, tỏ vẻ ngạo mạn:
"Sao có thể? Dì sợ một trang giấy không đủ viết đó thôi!"
Cố Vũ Ninh lại cười khúc khích, mở thư đưa cho Hạ Mộc, Hạ Mộc nhìn những con chữ trên giấy, tự tin nói với Cố Vũ Ninh:
"Mụ mụ con mong dì dẫn Ninh Ninh tận hưởng tuổi thơ hồn nhiên nhất, nàng muốn Ninh Ninh vô tư thoải mái cười to!
Dì thật ghen tị với Ninh Ninh đấy, mụ mụ con rất yêu con nha. Nàng sợ Ninh Ninh vì quá hiểu chuyện mà không vui!
Nhưng dì biết, Ninh Ninh đang được mụ mụ che chở và có tuổi thơ vui vẻ nhất, đúng không?"
Cố Vũ Ninh mắt long lanh nhìn Hạ Mộc gật đầu lia lịa, có chút ngại ngùng nhưng cũng đầy vẻ bí mật ghé sát lại Hạ Mộc, giọng cũng nhỏ đi:
"Thì ra dì cũng thấy nha, mụ mụ con yêu Ninh Ninh nhất đúng không!
Ở trường có mụ mụ đón, buổi tối đi ngủ có mụ mụ ôm, ngày nào Ninh Ninh cũng rất hạnh phúc!"
Người xem livestream trố mắt nhìn Cố Vũ Ninh trước mặt Hạ Mộc, cứ nhắc đến mụ mụ là y như biến thành một đứa bé líu lo, khiến trái tim họ tan chảy.
Nhưng ở livestream của nhóc Tinh Tinh lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tần Nhiên thấy Tinh Tinh đã đến giờ dậy, nhưng cậu nhóc này căn bản không chịu tỉnh, nằm trên giường ngủ với tư thế không ai nhận ra ai.
Tần Nhiên gọi một lần không xong, thằng nhóc nghịch ngợm kia còn lật người, bịt kín hai tai nhỏ!
Tần Nhiên nghĩ nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ của Tô Diệc Tinh ra, ghé sát tai cậu, cất giọng thanh thản, nhẹ nhàng nói:
"Tinh Tinh, mở mắt ra xem dì là ai nào, dì đổi chỗ với mụ mụ con rồi, hôm nay con ở chung với dì một ngày.
Coi như số con hên đấy, được ở với dì, con biết anh Minh Hiên của con bị ai dẫn đi không?
Anh ấy bị giao cho đạo diễn đầu sắp hói rồi, một lát Minh Hiên dậy nhìn thấy đạo diễn thúc thúc chắc khóc thét mất, con mà dậy bây giờ thì dì còn dẫn con đi xem anh Minh Hiên khóc nhè thế nào!"
Lúc Tần Nhiên vừa kéo tay nhỏ của Tinh Tinh ra, cô còn hơi thiếu kiên nhẫn.
Nhưng khi Tần Nhiên đang nói, mắt tròn của Tinh Tinh dần dần mở ra, vốn dĩ còn nằm ườn ra đấy mà cậu nhóc liền bật dậy từ trong chăn.
Cậu nhanh nhẹn xuống giường, mắt sáng rỡ, kéo tay Tần Nhiên:
"Đi, đi ngay bây giờ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận