Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 280: Hố em bé so đương mẹ chuyên nghiệp! (length: 8090)

Mộ Tâm Từ nghe dì nói như vậy, lập tức vỗ ngực cam đoan:
"Tâm Từ mang váy đến rồi, Tinh Tinh đệ đệ tùy ý chọn, Tinh Tinh đệ đệ dáng dấp đẹp mắt như vậy, mặc váy vào khẳng định lại biến thành Tinh Tinh mê người!"
Tần Nhiên phì cười ra tiếng, con gái nàng nhỏ như vậy, đã bắt đầu đi theo Hạ Mộc cho Tinh Tinh rót thuốc mê.
Mấy câu nói khiến biểu cảm trên mặt Tinh Tinh đều thả lỏng! Tô Diệc Tinh giương mắt tìm tòi nghiên cứu hỏi Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh ca ca cũng muốn xem sao?"
Cố Vũ Ninh tuy cũng đầy mắt hiếu kỳ, nhưng lời nói ra lại mang theo vài phần lý trí:
"Tinh Tinh đệ đệ là con trai, Ninh Ninh chưa thấy qua con trai mặc váy bao giờ, Ninh Ninh cũng tò mò, nhưng nếu Tinh Tinh đệ đệ cảm thấy không thoải mái, thì vẫn là bỏ đi! Mẹ nói không nên miễn cưỡng các bạn nhỏ!"
Khán giả trực tiếp nhìn thấy cảnh này, mưa bình luận cũng bắt đầu chia hai phe:
"Tinh Tinh, nét mặt của con sao vậy? Con còn nhỏ, không biết thế gian này hiểm ác, lời bọn họ nói con đừng nghe! Nếu không con đi với dì, dì không lừa con đâu!"
"Tinh Tinh, đây là đang phát sóng trực tiếp, con mà mặc váy trong chương trình trực tiếp, sau này đây sẽ là hình tượng con muốn tiêu hủy nhất khi lớn lên đấy!"
"Tinh Tinh, ta khuyên con hãy thận trọng, nếu con mà dám mặc váy công chúa trong chương trình, video này có thể xuất hiện ở hôn lễ của con sau này đấy!"
"Tinh Tinh bình thường không phải thông minh nhất sao? Con nhìn xem biểu cảm trên mặt Mộc Mộc kìa, Mộc Mộc đang đào hố cho con đấy, con đừng có mà nhảy vào nhé!"
"Đừng dùng ánh mắt tầm thường để đối đãi Tinh Tinh bé nhỏ của chúng ta, Tinh Tinh bé nhỏ của chúng ta chính là không đi đường bình thường! Tinh Tinh, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, mặc cái váy cho dì xem sao?"
"Ta xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ta không chỉ muốn nhìn Tinh Tinh mặc, ta còn muốn nhìn Ninh Ninh mặc nữa!"
"Nghe nói cậu bé nào càng đáng yêu thì đều bị mẹ lừa mặc váy, nhà ta thì khác, em trai ta là bị chị gái cưỡng ép mặc đấy!"
"Tâm Từ nói Tinh Tinh mặc váy vào lại biến thành Tinh Tinh mê người a, Tinh Tinh của chúng ta làm sao chống đỡ được chứ? Tinh Tinh của chúng ta muốn làm em bé mê người nhất!"
"Xong rồi, Tinh Tinh nhỏ sắp bị đám người này dắt mũi què rồi, không khí đẩy lên đến mức này! Ta thấy cái váy công chúa này hôm nay không thể không mặc rồi!"
Tần Nhiên thấy Tô Diệc Tinh còn có chút do dự, không nhịn được ở bên cạnh chêm vào:
"Tinh Tinh đây còn phải suy nghĩ sao? Tinh Tinh thần tượng chẳng phải là Cố Uyên chú của con sao? Cố Uyên chú của con là gì? Là diễn viên chuyên nghiệp! Diễn viên cả đời phải đóng rất nhiều loại vai, mặc quần áo khác nhau, làm những tạo hình không giống nhau. Tinh Tinh không muốn thử sao?"
Lâm Chỉ Khê trong phòng chờ rất lâu, Tâm Từ nói đi cho mẹ xem tranh, mà vẫn luôn không về, sốt ruột đi ra ngoài tìm, vừa bước ra phòng đã nghe thấy Tần Nhiên nói câu này.
Giống như xem náo nhiệt chạy tới. Tô Diệc Tinh cắn răng, gật gù trên xích đu:
"Tinh Tinh là con trai, Tinh Tinh biết con trai và con gái khác nhau, váy là con gái mới mặc! Nhưng nếu mọi người đều muốn xem Tinh Tinh mặc thì Tinh Tinh sẽ đóng vai một lần, Tinh Tinh đã đóng quảng cáo rồi, biết diễn thế nào!"
Lâm Chỉ Khê trừng tròn mắt, vừa mới đến nên còn hơi không rõ tình hình, kinh ngạc mở miệng với Tô Diệc Tinh:
"Tinh Tinh, con suy nghĩ lại đi, Cố Uyên chú của con là diễn viên không sai, nhưng chưa bao giờ diễn loại vai này, con không cần phải hy sinh lớn đến vậy đâu!"
Tô Diệc Tinh đưa tay để Hạ Mộc ôm mình từ xích đu xuống, nghiêm túc nói với Lâm Chỉ Khê, thậm chí còn xưng tên đầy đủ của mình:
"Không sao, đàn ông mà, phải nhẫn chứ!"
Lâm Chỉ Khê không thể tin vào tai mình, Mộ Tâm Từ vui vẻ lôi kéo Tinh Tinh chạy vào trong phòng, Tần Nhiên và Hạ Mộc thì cười gian, Lâm Chỉ Khê vừa bước đi vừa giơ ngón tay cái với Hạ Mộc:
"Tôi thấy cô đào hố em bé còn chuyên nghiệp hơn cả làm mẹ, sau này Tinh Tinh lớn lên nhìn thấy đoạn này chắc chắn sẽ phục cô là 'Lão Lục' cho xem!"
Hạ Mộc cười ha hả vểnh môi với Lâm Chỉ Khê:
"Tôi 'Lão Lục'? Vậy tí nữa cô đừng có đi xem mặt Tinh Tinh đáng yêu khi mặc váy đấy nhé?"
Lâm Chỉ Khê lập tức im lặng, không dám nói nhiều thêm câu nào, bước chân đi còn nhanh hơn cả ai hết, kéo theo Cố Vũ Ninh đi vào phòng, còn tranh thủ chọn váy cho Tinh Tinh nữa!
Nhân viên công tác trong tiểu viện đều trợn tròn mắt, chờ xem Tinh Tinh đáng yêu mặc váy vào sẽ như thế nào.
Một bên khác đạo diễn và Tề Minh Hiên đi rất lâu mới đến được chỗ nghĩa địa.
Tề Minh Hiên toàn thân như muốn dính lên người đạo diễn, hai chân thì cứ máy móc lắc lư.
Đạo diễn thấy nghĩa địa trong lòng đã rụt rè rồi, mắt thì cứ nhắm nhắm mở mở, toàn bộ đều nhờ ý chí lực đi về phía trước.
Tề Minh Hiên cũng nhắm chặt mắt, tuy hôm qua cũng đã đến chỗ nghĩa địa này rồi, nhưng hôm qua ba ba mẹ mẹ đều ở đó, các chú quay phim cũng nhiều nữa.
Hôm nay xung quanh chỉ có tiếng chó sủa của Đại Lang Cẩu, Minh Hiên nghĩ dù sao cũng đang bám vào đạo diễn rồi, mình không nhìn đường cũng không sao.
Mưa bình luận lại xuất hiện:
"Tôi giờ không biết mình sao nữa, đạo diễn với Minh Hiên càng thảm tôi lại càng thấy buồn cười!"
"Đạo diễn làm xong mùa chương trình này, mùa sau chắc chắn không dám mời ba nào nữa quá!"
"Bên nhà Tinh Tinh nhỏ còn đang sắp mặc váy công chúa kìa, sao Minh Hiên còn chưa đi vào lều trại?"
"Tiểu viện với chỗ này đúng là hai thế giới, Minh Hiên bé nhỏ một mình gánh hết tất cả!"
"Có một khả năng là nếu Minh Hiên đi trước đạo diễn thì nói không chừng còn nhanh hơn không?"
Đạo diễn và Tề Minh Hiên lề mề mãi, không biết tốn bao nhiêu thời gian, mới mò tới lều trại, đạo diễn một tay kéo lều trại ra, kéo theo Tề Minh Hiên bước hai bước đi vào, rồi trở tay lại kéo lều trại lại, tất cả động tác đều diễn ra trong chớp mắt.
Nếu như không có nhân viên quay phim cơ linh đi theo bước vào cùng, nói không chừng đã bị đạo diễn nhốt ở ngoài rồi.
Tề Minh Hiên đi vào trong lều trại thở sâu một hơi, đạo diễn cầm nước trong lều đưa cho Minh Hiên vặn nắp, ra hiệu cho Minh Hiên uống một chút, sau đó mình ừng ực uống mấy ngụm.
Tề Minh Hiên ở trong lều, không thấy nghĩa địa bên ngoài, hơn nữa bây giờ lại là ban ngày, đâu đâu cũng sáng trưng, cảm thấy hình như không đáng sợ lắm, kéo áo đạo diễn, nhẹ nhàng mở miệng:
"Thưa chú, hai chúng ta đến được lều rồi, có tính là thử thách thành công không?"
Đạo diễn gật đầu lia lịa, trong người không hiểu có thêm vài phần ngạo kiều:
"Đương nhiên rồi, chúng ta đều đến rồi, thành công tốt đẹp!"
Lúc này Tề Minh Hiên mới hơi lộ ra chút mặt tươi cười, mở miệng cũng có chút nhảy cẫng lên:
"Hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta có thể về tiểu viện chưa?"
Đạo diễn nhìn mặt Tề Minh Hiên, xoắn xuýt nhíu mày:
"Về lý thuyết thì là có thể, nhưng mà chúng ta mới vừa thở hổn hển ở đây thôi, Minh Hiên muốn đi rồi à? Chú mà kéo lều ra, Minh Hiên có dám ra ngoài không?"
Tề Minh Hiên kinh ngạc trừng lớn mắt, cậu cứ nghĩ là đến lều trại là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi, căn bản không nghĩ tới, đường về lại là một thử thách khác, cậu căn bản không dám.
Tề Minh Hiên thất vọng ngồi xuống trong lều, buồn bã thở dài.
Một bên khác, Mộ Tâm Từ đang đứng ở cửa phòng vệ sinh, thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, Tinh Tinh đệ đệ mặc váy của cô, lấp lánh sáng ngời, đầy mắt kinh hỉ:
"Oa, dì ơi, mẹ ơi, Ninh Ninh ca ca, mọi người đừng có chớp mắt nhé, Tinh Tinh mê người sắp ra rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận