Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 150: Ngươi vì cái gì một mực không tìm đến ta? (length: 8103)

Cố Uyên và Lâm Chỉ Khê vừa vào cửa, thấy Tần Nhiên và Mộ Thần có chút kinh ngạc.
Cố Vũ Ninh và Mộ Tâm Từ cười ha hả chạy tới, Cố Vũ Ninh vui vẻ nói:
"Mụ mụ rốt cuộc trở về, dì đã sớm làm cơm xong, tất cả mọi người chờ mụ mụ về ăn cơm!"
Mộ Tâm Từ như cái đuôi nhỏ, học theo:
"Di di rốt cuộc trở về, Tâm Từ đi theo ba ba mụ mụ cùng đi, Tâm Từ cũng chờ di di về ăn cơm!"
Lâm Chỉ Khê vừa vào cửa thấy bọn nhỏ mặt tươi cười, tâm tình tốt tự nhiên sinh ra.
Cố Uyên lại tức giận bên cạnh thay dép lê, quay sang Cố Vũ Ninh nói:
"Tiểu tử ngươi, chỉ hoan nghênh mụ mụ thôi đúng không? Chỉ chờ mụ mụ ăn cơm thôi à? Ba ba không quan trọng à?"
Khuôn mặt nhỏ của Cố Vũ Ninh nhất thời có chút xấu hổ, Mộ Tâm Từ ở bên cạnh cười trộm, nhỏ giọng nói với Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh ba ba giống ba ba ta y như đúc! Ba ta ở nhà cũng thường xuyên vậy, mẹ ta nói cái này gọi là ghen tị! Bọn họ người lớn đúng là nhỏ mọn!"
Cố Vũ Ninh nghe Mộ Tâm Từ cười khanh khách, Cố Uyên ngẩng đầu nhìn Mộ Thần, không nhịn được nói móc:
"Ai giống hắn, hứ!"
Mộ Thần đột nhiên bị nói móc, không nhịn được hít vào một hơi:
"Tê ta có lòng tốt đến thăm ngươi, ngươi vừa vào cửa đã ghét bỏ ta!
Thật là thiệt thòi cho ta còn sợ ngươi bị lão yêu bà xé ăn, sốt ruột chạy tới, ngươi cái tên này thật là khiến người ta ghét!
Nhìn ngươi bộ dáng này, lão yêu bà sợ là không làm gì được ngươi ngược lại còn bị ngươi tức điên lên!"
Lâm Chỉ Khê và Tần Nhiên nhìn nhau, hai người này vừa gặp mặt lại đã đấu khẩu, hai người ngầm hiểu ý mang bọn nhỏ đi rửa tay.
Dì Phương bưng thức ăn lên bàn, không nhịn được lên tiếng:
"Nhốn nháo! Lại nhốn nháo! Từ nhỏ đã nhốn nháo đến lớn, vẫn chưa nhốn nháo đủ sao!
Dù sao cơm cũng đã làm xong rồi, hay là hai người các ngươi lại biểu diễn màn vừa ăn vừa đánh tuyệt chiêu đi?
Để bọn nhỏ nhìn xem, đây đều là những ông bố không đáng tin cậy gì!"
Cố Uyên và Mộ Thần nghe dì Phương nói, mỗi người không phục hừ lạnh, Lâm Chỉ Khê và Tần Nhiên dẫn bọn nhỏ rửa tay xong, ngồi quanh bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Lâm Chỉ Khê vừa ăn vừa cười khẽ nói:
"Ta vừa mới trở về trên đường mới có thời gian xem chuyện mưa gió trên mạng.
Tần Nhiên, ngươi nói thật, có phải ngươi nhìn thấy tin trên mạng, lo lắng cho ta, nên vội vàng chạy đến không?"
Tần Nhiên nhẹ nhàng ngước mắt, nghiêm trang phủ nhận:
"Ngươi cũng đừng có tự cho là hay, ai mà thèm lo lắng cho ngươi, nếu không phải em trai ta lo lắng cho Cố Uyên, ta căn bản cũng sẽ không đến!"
Lâm Chỉ Khê không nhịn được cười trộm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hứ! Miệng cứng lòng mềm!"
Cố Vũ Ninh thấy mụ mụ bây giờ một mặt nhẹ nhõm, không còn bộ dạng lo âu buổi chiều nữa, vui vẻ ngẩng khuôn mặt tươi cười, lúc này mới dám đem chuyện trong lòng hỏi ra:
"Ba ba đã giải quyết người xấu rồi sao? Không có ai đến bắt Ninh Ninh đi nữa đúng không?
Buổi chiều cái dì kia tìm đến Ninh Ninh, Ninh Ninh không hề sợ hãi!
Ninh Ninh biết ba ba nhất định sẽ bảo vệ Ninh Ninh!
Ba ba thanh minh không phải đã mang Ninh Ninh đi tặng hoa sao?
Ninh Ninh đều nhớ ba ba từng nói với Ninh Ninh, ba ba nói người thân của Ninh Ninh dù không thể ở bên cạnh Ninh Ninh nữa, nhưng trước khi họ lên thiên đường đã chọn cho Ninh Ninh ba ba mụ mụ tốt nhất thế giới.
Ninh Ninh biết người thân của mình đều ở trên thiên đường, cho nên lúc người kia đến, Ninh Ninh đã cảm thấy cô ta là giả rồi!"
Lâm Chỉ Khê đang gắp thức ăn tay khựng lại.
Tuy vừa rồi Mộ Thần và Tần Nhiên kể cho nàng về quá khứ của hắn và Cố Uyên, có nhắc đến thân thế của Ninh Ninh.
Nhưng chuyện này từ chính miệng Cố Vũ Ninh nói ra, Tần Nhiên vẫn cảm thấy có chút khó tin. Ánh mắt mọi người đều chuyển sang nhìn Cố Uyên, Cố Uyên lại không chút dao động:
"Sao vậy? Ta đã nói với Ninh Ninh về thân thế của con bé từ lâu rồi, hàng năm ta đều dẫn nó đi tế lễ người thân của nó!
Nó tuy nhỏ nhưng nó cũng có quyền được biết sự thật, những người thân đã rời bỏ nó, dù nó không có ký ức, nhưng ta phải giúp nó nhớ kỹ."
Tần Nhiên và Mộ Thần ngơ ngác trong chốc lát, Lâm Chỉ Khê đưa tay gắp cho Ninh Ninh món ăn mà nó thích, nghịch ngợm hỏi:
"Vậy người thân của Ninh Ninh chọn ba ba mụ mụ, Ninh Ninh có hài lòng không?"
Cố Vũ Ninh nhìn thức ăn trong chén mình cao như núi nhỏ, rất đáng yêu gật đầu. Bữa cơm này tràn ngập sự ấm áp, nhưng lại làm cho một người luôn lo lắng theo dõi trên mạng, trợ lý nhỏ.
Trợ lý nhỏ ngay cả cơm cũng chưa ăn, chỉ lo vò đầu bứt tai, Cố Uyên đã lâu không cho cậu ta chỉ thị gì.
Dân mạng càng ngày càng suy đoán lung tung, cậu ta không thể làm gì khác ngoài lo lắng!
Hạ Mộc và Tống Mộng Oánh cũng đang lo lắng không kém, rõ ràng đã phái Tần Nhiên đi tìm hiểu, nhưng Tần Nhiên vừa đi đã bặt vô âm tín.
Tần Nhiên và Mộ Thần ăn cơm xong, không tiện ở lại lâu hơn, Mộ Tâm Từ cũng quyến luyến không rời chào tạm biệt Cố Vũ Ninh xong.
Tần Nhiên trên đường về nhà không nhịn được hỏi Mộ Thần:
"Ngươi và Cố Uyên rõ ràng vừa gặp đã cãi nhau, nhưng khi hắn gặp chuyện thì ngươi lại sốt sắng hơn ai hết, tình bạn của hai người làm sao mà khác người thế? Hai người các ngươi đã làm bạn bao nhiêu năm vậy?"
Mộ Thần im lặng ngước mắt, trong ánh mắt như ẩn chứa tinh quang:
"Hồi đó dù ta thường xuyên chế nhạo Cố Uyên, nói mặt hắn lạnh như băng mà còn muốn làm minh tinh.
Nhưng khi tất cả mọi người phản đối ta chơi điện tử, ngay cả bản thân ta cũng rơi vào hoài nghi, thì chỉ có Cố Uyên đứng bên cạnh ta.
Hắn nói với ta: "Ta mang bộ mặt lạnh như thế còn dám xông vào giới giải trí, ngươi còn có gì mà không dám? Nếu muốn thì cứ đi giành lấy, không thử sao biết không được?"
Hắn tuy có đôi khi rất đáng ghét, nhưng ta muốn làm bạn với hắn thật lâu!"
Lúc này, Cố Uyên đưa tiễn Mộ Thần và Tần Nhiên xong, đi vào thư phòng, chụp lại giấy chứng nhận con nuôi của Cố Vũ Ninh, đăng lên Weibo, kèm theo dòng chữ:
"Cố Vũ Ninh vĩnh viễn là con của ta và Lâm Chỉ Khê, không chấp nhận bất cứ suy đoán vô căn cứ nào.
Ta và Lâm Chỉ Khê tuổi thơ đều không trọn vẹn nên chúng ta sẽ cố hết sức để cho Cố Vũ Ninh một tuổi thơ tốt đẹp.
Chúng ta không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ "kẻ có lòng" nào gây tổn thương cho người nhà của chúng ta! Tuyên bố rõ ràng!"
Cố Uyên vừa đăng Weibo xong, điện thoại của trợ lý nhỏ rốt cuộc nhận được chỉ thị của Cố Uyên, cậu ta mới trút bỏ được nỗi lo lắng.
Căn cứ vào chỉ thị, đăng bài lại bài viết của Cố Uyên trên Weibo chính thức của tập đoàn Cố Thị, bày tỏ ý kiến một cách chân thành:
"Trong tương lai, tập đoàn Cố Thị sẽ cùng Cố đổng bảo vệ chu toàn cho phu nhân và cậu ấm."
Dân mạng ồ lên náo động, một loạt những tin tức đảo ngược làm cho họ có chút không kịp trở tay.
Ngay cả Hạ Mộc đang làm việc bên máy tính cũng kinh ngạc cảm thán:
"Cố đổng? Ghê vậy, Cố Uyên đây là mang cả cơ ngơi tỷ đô xông pha giới giải trí sao?"
Cố Uyên tắt điện thoại, những ồn ào trên mạng giờ phút này không còn liên quan đến hắn nữa.
Trong lúc Cố Vũ Ninh đang được đưa đi tắm rửa, Cố Uyên cất bước vào phòng ngủ đã đóng cửa kín, Lâm Chỉ Khê vừa ngẩng mắt lên đã thấy đôi mắt thâm tình của hắn.
Cố Uyên cất giọng trầm thấp, trong giọng nói có mấy phần trách móc và than thở:
"Chuyện đến nước này rồi mà em vẫn chưa nhận ra ta sao?
Khi còn bé ta bị nhốt trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời của lão trạch, bị mẹ kế đánh đập mình đầy thương tích, ta chỉ có một lần trốn ra được.
Ta liều mạng chạy trốn, hất văng tất cả những người đuổi theo, là ai, đã giấu ta trong căn gác của cô nhi viện, cho ta chút thời gian nghỉ ngơi?
Ta đã đứng ở vị trí sáng chói nhất rồi, tại sao em vẫn không tìm thấy ta? Ta đã giữ em ở bên cạnh, tại sao em vẫn chưa nhớ ra ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận