Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 129: Ninh Ninh ca ca tiểu Phúc tinh (length: 8411)

Nhân viên cửa hàng đập xong phiếu, Cố Vũ Ninh cùng nhân viên cửa hàng nói "Dì ơi gặp lại" rồi kéo Tô Diệc Tinh đi ra.
Tinh Tinh trên mặt kính râm quá lớn, Cố Vũ Ninh sợ hắn bị vấp, nhẹ nhàng lấy kính râm của Tinh Tinh xuống, bỏ vào túi áo hắn, cười hì hì mở miệng:
"Tinh Tinh thật là thông minh, Tinh Tinh cùng Ninh Ninh cùng nhau với dì chụp hình, dì liền cho Ninh Ninh bớt tiền! Ninh Ninh có thể mua thêm quà cho mẹ mang về!
Tinh Tinh gặp may mắn nhất, khẳng định là Tinh Tinh mang vận may đến cho Ninh Ninh!"
Tô Diệc Tinh được Cố Vũ Ninh khen thì mặt mày hớn hở vừa đi bên cạnh vừa trả lời:
"Biết vì sao Tinh Tinh thích đi với anh Ninh Ninh để làm nhiệm vụ không?
Anh Ninh Ninh là hiểu Tinh Tinh, anh Ninh Ninh biết Tinh Tinh giỏi nhất!"
Hai đứa trẻ đáng yêu vừa cười vừa nói đi về phía trước, Cố Vũ Ninh một mực ngẩng đầu tìm kiếm, rốt cuộc ở một cửa tiệm bên cạnh ngạc nhiên dừng bước, nhẹ nhàng chỉ cho Tô Diệc Tinh xem:
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Ninh Ninh còn sợ trong trung tâm thương mại này không có đấy, Tinh Tinh đi cùng Ninh Ninh nhé? Ninh Ninh muốn mua quà cho mẹ!"
Tô Diệc Tinh nhìn tiệm hoa trước mặt, ngạc nhiên nhíu mày:
"Hóa ra anh Ninh Ninh muốn mua cái này, Mộc Mộc cũng thích cái này, ba quỷ thường xuyên tặng cho Mộc Mộc!
Nhưng Tinh Tinh mua son môi cho Mộc Mộc rồi, liền không thể mua cái này, Tinh Tinh không thể cái gì cũng mang cho Mộc Mộc, sẽ làm hư Mộc Mộc!"
Tô Diệc Tinh vừa nói vừa bước vào trong tiệm cùng Cố Vũ Ninh, nhìn thấy nhân viên cửa hàng đang cắm hoa, không đợi Cố Vũ Ninh mở miệng liền nhanh miệng:
"Dì ơi, anh Ninh Ninh của ta muốn mua hoa, anh Ninh Ninh chỉ có một tờ tiền thôi.
Nếu như không đủ thì chụp ảnh cũng được, để Tinh Tinh hát cũng được, có thể bớt tiền cho anh Ninh Ninh của ta không?"
Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, lại nhìn máy quay phim phía sau họ, ngạc nhiên kêu lên:
"Là Ninh Ninh và bé Tinh Tinh? Trời ơi, các em bé của chương trình đến tiệm chị sao?"
Tô Diệc Tinh nghe được, nghịch ngợm nhíu mày với Cố Vũ Ninh, nhỏ giọng mở miệng:
"Hình như cả tiệm đều biết bọn mình, anh yên tâm, nhất định mua được!"
Nhân viên cửa hàng kích động không biết để tay ở đâu, luống cuống chỉ vào hoa trong tiệm:
"Ninh Ninh muốn mua hoa tặng mẹ sao? Trong tiệm dì hoa gì cũng có, con cứ chọn đi!
Dì vốn là fan của ba con, bây giờ con và mẹ cùng nhau tham gia chương trình, dì đã "trèo tường" làm fan của hai người rồi.
Ninh Ninh muốn tặng quà cho mẹ, dì nhất định ủng hộ hết mình! Ninh Ninh mau xem đi, thích loại hoa nào?"
Cố Vũ Ninh nhìn quanh, luôn cảm thấy hoa màu đỏ rực ở gần mình nhất là chói mắt nhất. Đưa tay chỉ:
"Dì ơi, Ninh Ninh muốn cái này được không? Cái này đẹp quá, mẹ nhất định sẽ thích!"
Nhân viên cửa hàng nhìn Ninh Ninh chỉ hoa hồng, khen ngợi giơ ngón tay cái lên:
"Không hổ là Ninh Ninh, còn nhỏ đã biết tặng hoa hồng cho mẹ! Hai đứa chờ một lát, dì sẽ gói hoa thật đẹp!"
Nhân viên cửa hàng nói xong liền thuần thục gói hoa, Tô Diệc Tinh và Cố Vũ Ninh đợi rất lâu.
Ninh Ninh sợ Tinh Tinh đợi mệt, bèn cùng Tinh Tinh tán gẫu:
"Tinh Tinh biết vì sao Ninh Ninh muốn tặng hoa cho mẹ không? May mà có Tinh Tinh, lần trước Tinh Tinh hái hoa dại, Ninh Ninh thấy ánh mắt mẹ hâm mộ nên Ninh Ninh nhớ kỹ!"
Tô Diệc Tinh lại cười hì hì ngẩng đầu nhìn mặt anh Ninh Ninh:
"Xem ra Tinh Tinh là phúc tinh nhỏ của anh Ninh Ninh rồi!"
Cố Vũ Ninh cười khanh khách, liên tục gật đầu, ánh mắt Tinh Tinh thoáng nhìn sang bên cạnh, lập tức ngơ ngác.
Cố Vũ Ninh hơi kinh ngạc, nhìn theo hướng mắt của hắn. Nhân viên cửa hàng ôm một bó lớn hoa hồng đi tới.
Cố Vũ Ninh căn bản đếm không xuể có bao nhiêu bông, luống cuống sờ vào chiếc ba lô nhỏ của mình.
Nhân viên cửa hàng đi tới bên cạnh hai đứa trẻ ngơ ngác, đưa bó hoa hồng lớn đến.
Cố Vũ Ninh ôm vào trong ngực, người bị nặng hơi loạng choạng, bó hoa hồng đường kính lớn che kín mặt Cố Vũ Ninh.
Tô Diệc Tinh ở một bên kinh ngạc:
"Dì có phải cướp ở vương quốc hoa không vậy, sao mà nhiều thế? Để Tinh Tinh đếm thử!"
Nhân viên cửa hàng cười nhẹ:
"Tinh Tinh không cần đếm, vừa tròn chín mươi chín bông."
Hoa trên tay Cố Vũ Ninh ôm hơi không nổi, giọng nói buồn buồn từ phía sau bó hoa truyền ra:
"Dì ơi, nhiều quá, Ninh Ninh sợ không đủ tiền!"
Nhân viên cửa hàng thấy Cố Vũ Ninh ôm hoa thực sự quá vất vả, từ tay cậu nhận hoa, đưa cho nhân viên công tác đi cùng, ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Vũ Ninh nhẹ giọng mở miệng:
"Ninh Ninh không cần lo, hoa này là dì tặng cho con, không lấy tiền."
Cố Vũ Ninh nhíu mày, liên tục xua tay:
"Không được dì ơi, chú đạo diễn nói là phải mua quà cho mẹ, nếu dì không lấy tiền thì có thể Ninh Ninh sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mất."
Cố Vũ Ninh lo lắng nói, nhân viên cửa hàng dì hiểu ra liền tranh thủ thời gian mở miệng:
"À, là dì quên mất, Ninh Ninh nhà mình là em bé có nguyên tắc nhất, vậy Ninh Ninh lấy tiền ra đưa dì đi, dì trả lại tiền thừa cho Ninh Ninh."
Lúc này Cố Vũ Ninh mới yên tâm mở ba lô nhỏ ra đưa tiền, nhân viên cửa hàng thu của Cố Vũ Ninh một trăm, trở lại quầy, lấy chín mươi chín đồng từ trong ngăn kéo, đều bỏ vào lại trong ba lô nhỏ của Cố Vũ Ninh:
"Được rồi, dì nhận tiền của Ninh Ninh rồi, số còn lại thì Ninh Ninh mua gì ăn nhé!
Nếu hoa ôm không nổi thì để nhân viên công tác giúp Ninh Ninh cầm, nhưng khi về nhất định Ninh Ninh phải tự tay tặng mẹ nhé, dì sẽ bật livestream để xem."
Cố Vũ Ninh ngoan ngoãn gật đầu, mở miệng muốn cảm ơn dì, Tô Diệc Tinh đột nhiên vui vẻ lên tiếng ở bên cạnh:
"Anh Ninh Ninh mua nhiều hoa như vậy mà vẫn còn thừa nhiều tiền vậy sao? Dì bớt tiền cho anh Ninh Ninh sao? Vậy Tinh Tinh hát cho dì nghe một bài nhé?"
Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng lập tức tắt ngúm, mặt đầy khó xử.
Giọng hát của Tinh Tinh cô đã nghe trong chương trình. Cô đột nhiên có chút sợ giọng hát của Tinh Tinh, mà còn hát trong tiệm hoa thì chắc hoa cũng hận không thể tàn úa, vội vàng từ chối:
"Không bớt tiền, không bớt tiền, trong tiệm dì đang có chương trình khuyến mãi nên mới rẻ vậy thôi!"
Tô Diệc Tinh định hát đã phải nuốt vào bụng, có chút thất vọng gật đầu, thành khẩn nhìn mặt nhân viên cửa hàng dì:
"Vậy được, Tinh Tinh nhớ là hoa ở đây của dì rẻ, sau này Tinh Tinh sẽ bảo ba quỷ đến mua hoa ở tiệm của dì! Anh Ninh Ninh hoàn thành nhiệm vụ rồi, mình đi thôi!"
Cố Vũ Ninh gật đầu muốn đi với Tinh Tinh, nhân viên cửa hàng vừa liếc mắt thấy hoa hướng dương trong tiệm, không nhịn được cầm một cành, vội gọi Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh đợi chút, cái này cho con, hoa hướng dương này giống con lắm!"
Cố Vũ Ninh hơi không dám nhận.
Tô Diệc Tinh nhanh tay lấy hoa hướng dương, nói cảm ơn dì, rồi đưa hoa hướng dương cho Cố Vũ Ninh, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói nhỏ:
"Tiệm này tốt thật, còn có quà tặng nữa!"
Lạc Lê vốn ở nguyên chỗ chờ các con nhưng bọn nhỏ đi càng lâu thì anh càng lo lắng, không nhịn được muốn đi xem trộm một chút.
Trong trung tâm thương mại càng ngày càng nhiều người nhận ra anh, nếu anh còn đợi ở chỗ cũ thì có thể lát nữa sẽ bị vây kín mất.
Lạc Lê đi tìm Ninh Ninh và Tinh Tinh, vừa mới đi đến cửa tiệm hoa đã ngạc nhiên thấy Ninh Ninh cầm một bông hoa hướng dương rất to, cười rất tươi.
Nhân viên công tác bên cạnh đang ôm một bó lớn hoa hồng, cứ như muốn cầu hôn ai đó.
Tô Diệc Tinh mắt sắc lập tức thấy Lạc Lê bèn hô to:
"Chú không ngoan, sao chú không chờ ở chỗ cũ?
Nhưng mà vừa hay, chú xem này, anh Ninh Ninh mua cả một bó hoa to đùng luôn! Bọn con cầm không nổi, vừa hay đưa cho chú luôn!
Chú ôm hoa về chỗ cũ mau, Tinh Tinh còn có đồ muốn mua, chú đừng đi theo, chú phải ngoan, đừng nghịch ngợm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận