Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 268: Trời ạ, cái gì thần tiên Bảo Bảo! (length: 7901)

Tề Phong Ngôn nhìn đạo diễn đi vào lều vải, động tác có chút cứng ngắc, chân hơi không thẳng, cười khẽ nói:
"Lần đầu ở hoàn cảnh này, khó tránh khỏi có chút không quen, nhưng lều vải này rộng lắm, ngươi ở đây đừng ngại.
Ta biết ở nơi này không dễ dàng, hay là ta ở lại với ngươi một lát rồi đi?"
Đạo diễn trong lòng sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt không hề tỏ vẻ yếu kém, lẩm bẩm:
"Ở cái gì mà ở? Chẳng phải cái lều vải thôi à, ta không phải chưa từng ở. Đàn ông con trai một thân chính khí chẳng phải ngươi nói sao? Ta một thân chính khí, ta sợ cái gì?"
Tề Phong Ngôn thấy đạo diễn cứng miệng, cũng không ép nữa, thoải mái ra khỏi lều, nụ cười trên mặt không tài nào thu lại được.
Tề Phong Ngôn vừa đi, đạo diễn một mình ngồi trong lều, người thì không nhúc nhích nhưng tai vẫn vểnh lên. Nơi hoang vu này, ban đêm lại có gió nhẹ, chỉ cần có chút tiếng động, tim đạo diễn liền thót cả lên.
Dù vậy, hắn vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh. Máy quay tự động còn chưa tắt, thế nào hắn cũng phải chống đỡ, nếu không đám cư dân mạng kia không biết sẽ cười nhạo hắn ra sao!
Các nàng vất vả cả ngày, trở về phòng tắm rửa cho các bé, rồi cũng chuẩn bị gột rửa mệt mỏi.
Cửa phòng Tề Minh Hiên đột nhiên bị gõ. Minh Hiên tưởng ba về, nhẹ nhàng mở cửa.
Đầu bếp đáng lẽ đã có thể về sớm, nhưng anh ta dọn dẹp xong bếp vẫn không đi, cứ chờ đến khi mọi người về phòng mới lấy ra đồ đã giấu sẵn.
Tề Minh Hiên ngơ ngác, chưa kịp gọi tiếng chú, đầu bếp đã đưa tay lên miệng, bằng giọng địa phương nói:
"Suỵt, đừng lớn tiếng, cái này cho cháu, đêm đói bụng thì ăn thêm nhé!"
Tề Minh Hiên bối rối nhận đồ từ tay chú, vừa định nói cảm ơn thì chú đã khoát tay, xoay người đi.
Tề Minh Hiên đóng cửa, nhìn hộp cơm trên tay, vừa mở ra, toàn tôm to đầy ắp.
Cậu ngạc nhiên nhíu mày, rõ ràng ăn tối rồi, không biết chú cho cái này làm gì!
Khổ não suy nghĩ một lát, đoán có lẽ bé nào cũng có đồ ăn thêm, cậu liền yên tâm.
Mộ Tâm Từ tóc khá dài, tắm xong Tần Nhiên sấy cho nàng rất lâu.
Tâm Từ nhỏ như cái đuôi, hình như không biết mệt, vội vàng nói hết suy nghĩ trong lòng cho Tần Nhiên nghe:
"Mẹ ơi, mẹ biết sau này Tâm Từ muốn làm gì không?"
Tần Nhiên lơ đãng nói:
"Còn lạ gì con? Sau này con muốn làm công chúa, chuyện này con sắp viết lên trán rồi còn gì!"
Mộ Tâm Từ trịnh trọng lắc đầu:
"Hôm nay Tâm Từ có việc mới muốn làm nha!"
Tần Nhiên ngạc nhiên, Mộ Tâm Từ thần bí nói:
"Hôm nay Tâm Từ đào được nhiều bảo bối lắm! Ai nhìn Tâm Từ ánh mắt cũng sáng rực lên, có vẻ Tâm Từ rất giỏi việc này!
Lúc đầu còn thấy mệt, sau đó càng ngày càng thú vị á!
Sau này lớn lên, Tâm Từ muốn cùng anh Minh Hiên với ba, Tâm Từ muốn khảo cổ!"
Tần Nhiên kinh ngạc hít một hơi:
"Con? Con như thế này mà đi khảo cổ?
Thôi được, chỉ cần con dám, mẹ ủng hộ hết mình, ba con không ủng hộ, mẹ giúp con!
Lời này máy quay phim ghi lại rồi đấy nhé, mẹ ngược lại muốn xem sau này lớn lên con có làm được không!"
Lâm Chỉ Khê tắm nước nóng thoải mái, Cố Vũ Ninh chờ mẹ một lát, như nghĩ ra điều gì, đột nhiên đeo găng tay, lấy từ trong vali một gói khăn giấy ướt mới.
Thân ảnh nhỏ bé quay lưng về phía ống kính ngồi xổm bên giường, đám cư dân mạng lập tức không hiểu ra sao bắt đầu bình luận:
"Vừa xem livestream của Tần Nhiên thấy Tâm Từ bảo sau này muốn khảo cổ, giật cả mình, nghĩ đến Ninh Ninh nhà mình trầm ngâm, đây là có chuyện gì?
Ninh Ninh quay lưng lại mọi người ngồi xổm ở kia đang làm gì vậy? Tiểu Ninh Ninh không lẽ đang khóc đấy chứ? Ai chọc nó rồi?"
"Không thể nào khóc được, tớ vẫn canh livestream đây, Ninh Ninh trước khi quay lưng lại mọi người còn đeo găng tay cơ mà, chẳng lẽ đeo găng tay chỉ để khóc à?"
"Tớ vừa qua livestream của Tần Nhiên xem một lát, Tâm Từ hôm nay đào được nhiều bảo bối, lòng nở nang cả ra, con bé lại nảy sinh hứng thú với khảo cổ!"
"Cứu mạng, tớ không dám tưởng tượng sau này Tâm Từ lớn lên, Mộ Cẩm Quân nhìn thấy con gái cưng của mình, ngày nào cũng chui rúc trong hố mộ, mặt mũi lấm lem sẽ có biểu cảm gì!"
"Trong đầu tớ đột nhiên có hình ảnh Tâm Từ tiểu công chúa, thoăn thoắt xuống mộ, không hiểu sao thấy tương phản ghê gớm!
Tâm Từ không hổ là có gen của Tần Nhiên, trong con bé có sức mạnh tiềm tàng đấy. Biết đâu sau này có thể theo con đường này thật!"
"Phụt, tớ nhịn không được tưởng tượng sau này Mộ Thần gặp con gái cưng của mình còn phải xuống mộ cùng sẽ có bộ dạng ghét bỏ như nào!"
"Oa, mọi người mau nhìn, Cố Vũ Ninh rốt cuộc xoay người lại rồi, vừa nãy nó ngồi xổm nho nhỏ ở đó, là lau giày cho mẹ!"
"Trời ơi, Bảo Bảo tiên tử nào vậy, Lâm Chỉ Khê buổi trưa tranh thủ lúc Ninh Ninh ngủ đã đánh bóng sạch sẽ giày của nó, con bé ghi trong lòng sao? Vậy mà vừa về đã lau giày cho mẹ?"
"Ô ô, Ninh Ninh nhỏ nhà mình thật ấm áp, rõ ràng thích sạch sẽ, lại tự lau giày bóng loáng cho mẹ!"
"Tớ thấy cảm động nhất không phải Ninh Ninh giúp mẹ lau giày, mà là tình yêu và nỗ lực mà mẹ dành cho nó, nó đều cảm nhận được và khắc sâu trong lòng!"
Cố Vũ Ninh lau sạch giày cho mẹ, lại xoa xoa đôi giày nhỏ của mình, rồi để hai đôi giày ngay ngắn, vui vẻ cởi găng tay, nằm vào chăn ngoan ngoãn đợi mẹ.
Nhưng một ngày quay phim đào bới bằng xẻng Lạc Dương, còn cả nhặt mảnh gốm, bé con Cố Vũ Ninh mệt mỏi lắm rồi, dù rất muốn tỉnh táo nhưng mí mắt lại càng lúc càng nặng trĩu.
Lâm Chỉ Khê tắm xong vừa bước ra, thấy Cố Vũ Ninh đã ngủ say, liền bước thật khẽ.
Hôm nay thu cũng sắp xong, Lâm Chỉ Khê lên giường nằm cạnh Ninh Ninh trước, chợt thấy mưa bình luận.
Đám cư dân mạng liên tục gọi:
"Lâm Chỉ Khê, cô mau nhìn xuống đi!"
"Lâm Chỉ Khê, cô đừng ngủ vội, mau nhìn giày của cô đi!"
"Lâm Chỉ Khê, Ninh Ninh bốn tuổi nhà chúng ta thật sự rất yêu cô! Nó thậm chí còn làm tốt hơn rất nhiều người lớn đấy! Cô mau nhìn đi!"
Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên, vội vàng nhìn xuống, liếc thấy đôi giày đặt ngay ngắn chỉnh tề.
Lâm Chỉ Khê ngồi xổm bên hai đôi giày nhìn rất lâu. Cô biết mình thật may mắn, dù là Cố Uyên hay Cố Vũ Ninh đều ở bên cạnh cô, cho cô tất cả tình yêu mà họ có.
Lâm Chỉ Khê tắt đèn trong phòng, chui vào chăn, ôm bé Ninh Ninh đang ngủ, âu yếm hôn lên trán con.
Tề Phong Ngôn về phòng, Tống Mộng Oánh gần như dỗ Minh Hiên ngủ xong, anh vừa về, nhận lấy sách tranh từ tay vợ, nhẹ nhàng đọc cho con nghe một lúc.
Gần như là ngay khi xác định Minh Hiên đã ngủ, Tề Phong Ngôn xuống giường, trước ánh mắt ngạc nhiên của Tống Mộng Oánh, anh lên tiếng:
"Minh Hiên ngủ rồi, anh có chuyện muốn bàn với em, hôm nay anh ngủ ở lều của đạo diễn được không?
Anh không thể để đạo diễn một mình ở đấy, tuy anh ta ngoài miệng không nói, nhưng anh biết trong lòng anh ta sợ thế nào, nếu anh không qua, chắc cả đêm anh ta cũng không dám chợp mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận