Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 69:

**Chương 69:** "Ngươi g·iết t·h·iếu gia của chúng ta, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta tới báo t·h·ù sao?"
Cái quỷ gì?
Trịnh Phi Phàm vẻ mặt mờ mịt.
Từ sau khi hắn về nước, vẫn luôn là một thanh niên tốt, lúc nào thì g·iết người? Hắn cau mày hỏi:
"Nói rõ ràng xem nào, t·h·iếu gia các ngươi là ai?"
"T·h·iếu gia của chúng ta là Triệu Lỗi...."
Trịnh Phi Phàm nhớ ra rồi.
Hôm qua hắn có dạy dỗ một gã công tử ca, cũng chính là kẻ đã phong s·á·t Hứa Hồng Trang. Bản thân hắn còn chuẩn bị ngày mai sẽ đi tìm hắn thu thập một trận nữa.
Sao lại c·hết rồi?
Hắn thừa nh·ậ·n, ngày hôm qua hắn ra tay quả thật có hơi nặng, nhưng tuyệt đối không trí m·ạ·n·g.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Trịnh Phi Phàm lạnh giọng, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Tên bảo tiêu nghe vậy thì bi phẫn tột cùng.
Cái gã này không chỉ g·iết t·h·iếu gia, còn muốn bọn họ phải nói rõ đầu đuôi sự việc. Không có ai k·h·i· ·d·ễ người khác như vậy.
Nhưng lão gia đang bị súng chĩa vào, hắn ta không thể không nói.
"t·h·iếu gia của chúng ta hôm qua bị ngươi đ·á·n·h, sau đó vẫn luôn nằm viện dưỡng thương, buổi chiều có kẻ g·iả m·ạo y tá hạ đ·ộ·c s·á·t t·h·iếu gia....."
"t·h·iếu gia trước khi c·hết, có để lại di ngôn, chỉ đích danh tên của ngươi, chẳng lẽ không phải do ngươi làm sao?"
Trịnh Phi Phàm càng thêm ngây ngẩn. Người khẳng định không phải do hắn g·iết.
Buổi chiều hắn vẫn đi làm ở công ty ngắm mỹ nữ.
Hơn nữa coi như hắn muốn g·iết người, cũng sẽ không quang minh chính đại như thế. Cửu Châu là xã hội p·h·áp trị.
Ở đây, g·iết người thì phải đền m·ạ·n·g.
Mới vừa cho người ta một trận, đ·ả·o mắt liền đi đem người g·iết, hắn không có ngu đến mức như vậy..... Vậy thì vấn đề ở đây là, vì sao vị Triệu công tử kia trước khi c·hết lại chỉ đích danh mình?
Đây chính là điều hắn không hiểu.
Hắn cảm thấy bản thân đang ở trong một màn sương, không nhìn rõ được sự thật, phía sau màn có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả. Nghĩ đến việc có kẻ đứng sau muốn đối phó hắn, Trịnh Phi Phàm tâm tình rất không tốt, lạnh giọng nói.
"Người không phải ta g·iết, đây rõ ràng là vu h·ạ·i, các ngươi không nhìn ra được sao?"
"Ngươi còn giảo biện, không phải ngươi hôm qua đ·á·n·h t·h·iếu gia nhà ta, còn bảo hôm nay nếu không hủy bỏ lệnh phong s·á·t đối với Hứa Hồng Trang, ngươi sẽ lại tới cửa, hơn nữa không phải chỉ đ·á·n·h một trận đơn giản như vậy sao?"
Trịnh Phi Phàm nhất thời không cách nào phản bác. Hắn đích x·á·c đã nói những lời như vậy.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là uy h·iếp mà thôi, người sáng suốt đều có thể nghe ra được. Nhiều lắm thì sẽ tìm người đ·á·n·h hắn một trận.
Làm sao có thể g·iết người chứ....
"Các ngươi tmd là đầu óc heo à? Ta đó là uy h·iếp, nghe không hiểu?"
"Ta mới(chỉ có) uy h·iếp, ngày thứ hai liền đi g·iết người, ta có ngu như vậy không?"
Không thể chịu nổi đám ngu ngốc này, Trịnh Phi Phàm chửi ầm lên.
"Hơn nữa... Buổi chiều ta có chứng cứ ngoại phạm, vẫn luôn ở công ty làm việc, không tin các ngươi có thể đi điều tra." ..
"Ai biết đó có phải là thủ hạ của ngươi không? Chọn thời gian này để g·iết t·h·iếu gia của chúng ta, chính là vì dự liệu được dự liệu của chúng ta."
"Ngươi đ·ạ·p mã...."
Trịnh Phi Phàm p·h·át hiện không thể nói lý với đám người này.
Lười giải t·h·í·c·h, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu phụ.
"Bọn họ là ngu ngốc, ngươi cũng vậy sao? Còn là lão tổng của tập đoàn chục tỷ, chỉ có chút IQ này thôi à?"
Triệu phụ giữ im lặng.
Hắn đương nhiên cũng p·h·át hiện ra vấn đề.
Chỉ là bởi vì Trịnh Phi Phàm là kẻ có hiềm nghi lớn nhất, nên quyết định trước tiên giải quyết hắn. Không ngờ thực lực của hắn lại mạnh như vậy.
Cao thủ Ám Kình mà mình tìm đến cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trịnh Phi Phàm từ trong ánh mắt của hắn đã có được đáp án, trong lòng rùng mình. Bất luận hắn có phải là h·u·ng t·h·ủ thật sự hay không, đều muốn g·iết hắn.
Trịnh Phi Phàm cũng không thèm để ý.
Ngươi cho rằng là cái gì thì chính là cái đó... Ta còn sợ các ngươi hay sao?
Chứng kiến vẻ oán đ·ộ·c trong mắt Triệu phụ, hắn nhớ tới lời của Hứa thúc thúc Hứa Hạo. Dường như phụ thân hắn đã p·h·át hiện ra bí m·ậ·t gì đó của vị lão tổng Triệu thị truyền thông này?
Có khả năng bị g·iết người diệt khẩu.
Vừa lúc người ở ngay đây, có thể hỏi một chút.
"Đừng có giả c·hết với ta, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có biết cha ta là Trịnh Học Lâm hay không?"
Triệu phụ hơi kinh ngạc, tỉ mỉ nhớ lại tư liệu của Trịnh Phi Phàm, phụ thân hắn ta x·á·c thực tên là Trịnh Học Lâm. Vài ngày trước còn vừa mới c·hết.
Trịnh Học Lâm, hắn đương nhiên biết, là một trong những cổ đông trước đây.
Sau khi hắn ta làm việc ở Triệu thị truyền thông, đã quyết đoán bán hết cổ phần, kiếm được một khoản lớn.
"Nh·ậ·n thức thì sao? Không biết thì sao?"
Triệu phụ lạnh lùng nói.
.. .
Trịnh Phi Phàm vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, tinh thần chấn động. Gã này và cha mình x·á·c thực có quen biết.
"C·ái c·hết của phụ thân ta, có phải do ngươi làm không?"
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu phụ, quan s·á·t sự thay đổi trong vẻ mặt của hắn. Triệu phụ trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức cười nhạt mở miệng.
"Không sai, là ta làm, lão già kia đáng c·hết...."
Nghe ý tứ của Trịnh Phi Phàm, cha hắn c·hết có nguyên nhân khác.
Có thể là bị người ta h·ạ·i c·hết.
Mặc dù không biết tại sao lại liên quan đến mình, nhưng hắn trực tiếp nh·ậ·n luôn. Triệu phụ cũng muốn cho người này nếm trải cảm giác người thân bị g·iết....
Trịnh Phi Phàm hơi nghi hoặc một chút.
Từ trong mắt Triệu phụ, hắn thấy được sự kh·iếp sợ.
Không biết là kh·iếp sợ vì mình p·h·át hiện ra, hay là kh·iếp sợ c·ái c·hết của phụ thân có liên quan đến người khác. Vẫn chưa thể x·á·c định hắn là h·u·ng p·h·ạ·m.
Xem ra... còn cần phải điều tra cẩn t·h·ậ·n mới được.
Mà khi nghe được câu nói tiếp theo của Triệu phụ, hắn liền n·ổi giận.
Mặc kệ hắn có cố ý chọc tức mình hay không, hay là muốn che giấu điều gì. Dám nói phụ thân của hắn đáng c·hết.
Trịnh Phi Phàm đối với phụ thân rất hổ thẹn, cảm thấy c·ái c·hết của phụ thân có liên quan đến mình. Nếu như lúc đó mình về nhà sớm hơn, thì bi kịch đã không xảy ra.
Trịnh Phi Phàm ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng tung ra một cước, trúng vào bụng của Triệu phụ. Sau một khắc, Triệu phụ hai mắt trợn ngược, khom người bay ra ngoài.
Đ·ậ·p mạnh xuống đất.
"Cút cho ta, lần sau nếu còn tới tìm ta gây phiền phức, ta sẽ làm cho ngươi c·hết rất khó coi..."
Triệu phụ này cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
Hắn thật sự muốn một cước giải quyết cho xong.
Nhưng đây là xã hội p·h·áp trị, Trịnh Phi Phàm còn muốn sống yên ổn ở đây, nên không thể phạm tội.
.... Ít nhất... bề ngoài là như vậy.
Ngầm làm gì cũng không sao.
Chỉ cần không tra ra được đến hắn, vậy thì hắn không bị coi là s·át n·hân. Vẫn chưa loại trừ được khả năng Triệu phụ không có liên quan đến chuyện của cha hắn. Cần phải điều tra kỹ càng.
Nhưng hôm nay thì khẳng định không thể hỏi ra được gì. Hắn dự định sau này sẽ tự mình đi điều tra...
Một đám bảo tiêu đỡ lấy gã cao thủ Ám Kình bị t·h·ương nặng kia, cùng với Triệu phụ rời đi. Trịnh Phi Phàm ở lại ánh mắt lấp lánh.
Phía sau có kẻ thù đang ngắm vào hắn.
Hắn không hề t·h·í·c·h cảm giác bị người khác tính kế này. Rốt cuộc là ai?
Sau khi trở về, Triệu phụ không hề bởi vì thực lực của Trịnh Phi Phàm quá mạnh, mà từ bỏ ý định t·r·ả t·h·ù. Hắn không ngừng tuyên bố treo thưởng trên mạng, chiêu mộ người, chuẩn bị đối phó Trịnh Phi Phàm.
Bất kể con trai mình có phải do Trịnh Phi Phàm g·iết hay không. Hắn đều là một trong những kẻ đầu sỏ...
Nếu không phải hắn đ·á·n·h trọng thương con trai hắn cùng với tên t·h·iếp thân bảo tiêu của hắn. Những người khác làm sao có thể đến gần con trai hắn?
Trịnh Phi Phàm phải c·hết, để chôn cùng với con trai hắn.
Triệu phụ bận đối phó với Trịnh Phi Phàm, cũng không quên chèn ép phong s·á·t Hứa Hồng Trang. Con trai c·hết cũng có liên quan đến người phụ nữ này, không thể bỏ qua.
Ngay lúc Triệu phụ đang chuẩn bị đối phó với Trịnh Phi Phàm, thì Trịnh Phi Phàm cũng đã bắt đầu triển khai điều tra về hắn. Mà ở Hứa gia.
Là một kẻ đầu sỏ, Hứa Hạo, lúc này cũng đang bắt tay vào việc giúp con gái p·h·á vỡ lệnh phong s·á·t, giúp nàng trở thành đại minh tinh. Để chuẩn bị thu phục tam nữ nhi này...
Ngày mai bạo chương 50 ngàn chữ, g·iết nhân vật chính, thu nữ chủ, thu nữ nhi, q·u·ỳ cầu hoa tươi, cầu đ·á·n·h thưởng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận