Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 400:: Quan hệ biến chất!

Chương 400: Quan hệ biến chất! Hứa Hạo đương nhiên chú ý tới Triệu Cửu Ca đang đi tới. Ánh mắt khẽ động, nổi lên ý trêu chọc. Hứa Hạo quay đầu nhìn Triệu Linh Nhi đang ở cạnh mình, nhẹ giọng hỏi:
"Linh Nhi, ngươi thấy trên đài biểu diễn thế nào?"
Triệu Linh Nhi bị câu hỏi đột ngột này làm cho sửng sốt. Lúc này nàng còn đang miên man suy nghĩ về quan hệ với Hứa Hạo, tâm tư căn bản không để ở trên sân khấu, vội vàng hoảng hốt trả lời:
"A? Rất tốt... rất tốt."
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng, trong mắt Hứa Hạo hiện lên một nụ cười. Hắn nhéo nhéo gương mặt nàng, vừa cười vừa nói:
"Vậy ta kiểm tra ngươi, tiết mục vừa rồi biểu diễn cái gì?"
"Emmm..." Triệu Linh Nhi nào có thể trả lời được? Ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được lý do.
Hứa Hạo cố ý nói:
"Ta thấy ngươi chính là chuyên môn đến xem Bạch Như Nguyệt. Nàng biểu diễn xong rồi, ngươi cũng không còn tâm tư xem nữa, hay là chúng ta đi thôi? Có hơi đói bụng, ra ngoài ăn khuya."
Bị Hứa Hạo phát hiện mình không ở trong trạng thái, Triệu Linh Nhi sợ hết hồn. Nghe xong lời Hứa Hạo nói, nàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mà Hứa Hạo không phát hiện ra tâm tư thật sự của nàng. Vì vậy, nàng vội vàng theo Hứa Hạo nói:
"A hắc hắc... Đúng vậy, ta thích Như Nguyệt tỷ nha. Hứa thúc thúc đói bụng sao, vậy chúng ta bây giờ đi ra ngoài thôi."
Hứa Hạo cười khẽ. Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Ngay khi Triệu Cửu Ca chậm rãi đi tới, cách bọn họ không đến mười mét, Hứa Hạo mang theo Triệu Linh Nhi rời đi.
Mắt thấy Hứa Hạo mang theo muội muội đi xa dần, trái tim Triệu Cửu Ca phảng phất bị một bàn tay vô hình níu lấy, lo lắng vô cùng. Hắn dùng hết toàn lực muốn đuổi theo, ngăn cản Hứa Hạo ra tay với muội muội. Thế nhưng, trúng độc nghiêm trọng khiến hắn lúc này suy yếu vô cùng, căn bản không thể nhấc nổi một tia khí lực, thậm chí ngay cả mở miệng nói chuyện cũng trở nên khó khăn, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng.
"Vì sao Hứa Hạo sớm không đi, muộn không đi, hết lần này tới lần khác hiện tại mới đi?"
Chắc chắn là cố ý.
Triệu Cửu Ca nghiến răng nghiến lợi, hắn thực sự không nhịn được nữa, ở trong lòng hô hoán sư phụ:
"Sư phụ, cầu xin ngài nhập thân, giúp ta ngăn cản Hứa Hạo."
Giọng lão đầu nhi vang lên trong đầu hắn:
"Hừ... Tiểu tử, ngươi đừng hy vọng ta hiện tại ra tay. Ta rất thưởng thức phẩm đức của ngươi, để ngươi tự mình đi nhắc nhở muội muội ngươi. Ta chỉ ra tay khi ngươi thật sự gặp phải nguy cơ sinh tử, tuyệt đối không chủ động đi cứu người. Ngươi phải biết, hiện tại hiện trường đông người, căn bản không thích hợp ra tay. Hơn nữa, nếu ta ra tay, rất dễ gây nên sự chú ý của những kẻ có lòng, điều này sẽ mang đến cho ngươi phiền toái càng lớn hơn. Còn nữa, ta hiện tại cần ngươi đi tìm kiếm biện pháp giải độc, nào có tinh lực đi quản những chuyện này. Ngươi không đợi được, lập tức đi ra ngoài, tìm biện pháp giải độc. Lại không giải độc sẽ mất mạng..."
Lão đầu nhi cự tuyệt, làm cho Triệu Cửu Ca tuyệt vọng. Sư phụ một khi đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, hiện tại lão đầu nhi không ra tay, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Hạo mang muội muội đi xa, bất lực mà nổi giận.
«Keng... Triệu Linh Nhi tâm hoảng ý loạn, tâm tình giá trị + 777»
«Keng... Triệu Cửu Ca tâm tính nổ tung, tâm tình giá trị + 1001»
Hứa Hạo mang theo Triệu Linh Nhi đi ra đại sảnh ca nhạc hội. Gió đêm thổi qua, mang theo một tia mát mẻ. Triệu Linh Nhi có chút bất an, từ khi vừa rồi nghĩ đến việc quan hệ với hứa thúc thúc biến chất, trong lòng nàng liền nổi lên gợn sóng. Hứa Hạo lại vẻ mặt thong dong, mang theo Triệu Linh Nhi đến một nhà hàng yên tĩnh. Hoàn cảnh nơi này thanh u, ánh đèn dịu dàng, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Hai người sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa thực đơn tới.
Hứa Hạo nhìn về phía Triệu Linh Nhi, nói:
"Linh Nhi, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo..."
Triệu Linh Nhi khách sáo nói:
"Hứa thúc thúc, ngài chọn đi, ta ăn gì cũng được."
Hứa Hạo đơn giản gọi một vài món. Trong quá trình chờ đợi món ăn, Hứa Hạo bắt đầu cố ý tạo ra không khí mờ ám.
"Linh Nhi, ngươi thích Bạch Như Nguyệt, ngày hôm nay nàng biểu diễn thế nào?"
Triệu Linh Nhi vẻ mặt sùng bái nói:
"Như Nguyệt tỷ biểu diễn rất tuyệt vời."
"Thật ra, nếu như ngươi lên sân khấu biểu diễn, chắc chắn cũng sẽ rất xuất sắc."
Gò má Triệu Linh Nhi đỏ lên, vội vàng nói:
"Hứa thúc thúc, ngài đừng nói giỡn, ta làm gì có bản lĩnh đó..."
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, Hứa Hạo cười thầm, tiếp tục nói:
"Ngươi phải tự tin lên, ngươi không hề thua kém ai cả."
Tim Triệu Linh Nhi bắt đầu đập nhanh hơn, nàng không biết nên đáp lại lời Hứa Hạo như thế nào, chỉ có thể cúi đầu, nghịch vạt áo của mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Từng món ăn ngon bày trên bàn. Hứa Hạo cầm đũa lên, gắp một miếng thịt, đặt vào bát của Triệu Linh Nhi:
"Linh Nhi, nếm thử cái này, mùi vị rất ngon. Ăn nhiều thịt một chút để bồi bổ, như vậy mới có khí lực."
Triệu Linh Nhi ngẩng đầu, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Nàng nhẹ nhàng cắn một miếng đồ ăn, nói:
"Ừm, ngon lắm..."
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
"Hứa thúc thúc ngài cũng ăn đi."
Nói xong, nàng cũng gắp thức ăn vào bát của Hứa Hạo.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hai người không ngừng nói chuyện phiếm. Triệu Linh Nhi dần dần bình tĩnh trở lại, không còn xấu hổ nữa.
Bữa ăn khuya kết thúc. Hứa Hạo lấy khăn giấy ra, lau miệng rồi nói:
"Có chút đầy bụng, phải đi tản bộ tiêu thực, Linh Nhi thì sao? Quay về ta sẽ bảo người đưa ngươi."
Triệu Linh Nhi lắc đầu nói:
"Ta không vội, đi tản bộ cùng hứa thúc thúc một chút ạ."
Hứa Hạo cảm khái nói:
"Linh Nhi thật là ôn nhu hiểu chuyện, ai cưới được Linh Nhi, đó thật đúng là tu tám đời mới có được phúc khí."
Triệu Linh Nhi vừa nghe, mặt cười lập tức đỏ ửng, nàng ngượng ngùng cúi đầu:
"Hứa thúc thúc quá khen, ta... ta nào có tốt như vậy."
"Linh Nhi, ngươi xem ngươi, vừa thiện lương lại săn sóc, vẫn luôn nghe lời như thế."
Triệu Linh Nhi tuy xấu hổ, nhưng trong mắt lại thoáng qua ánh sáng.
'Nguyên lai ta ở trong mắt hứa thúc thúc tốt như vậy sao? Chẳng lẽ hứa thúc thúc vì vậy mà đối xử tốt với mình như vậy?'
Nàng cắn môi, mặt lộ vẻ mong đợi hỏi:
"Hứa thúc thúc, ngài vì sao đối xử tốt với ta như vậy?"
Hứa Hạo sửng sốt, sau đó cười nói:
"Bởi vì Linh Nhi đáng giá nha. Ngươi đáng yêu như vậy, ôn nhu, thiện lương, khiến người ta không nhịn được muốn đối xử tốt với ngươi."
Tim Triệu Linh Nhi không tự chủ được đập nhanh hơn, không biết nên nói gì cho phải.
"Linh Nhi, ngươi có người thích chưa?"
Hứa Hạo cố ý hỏi, trong mắt mang theo vẻ mong đợi.
Triệu Linh Nhi trong nháy mắt liền nghĩ đến Hứa Hạo, mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói:
"Ta... ta cũng không biết."
Bọn họ vừa tản bộ vừa nói chuyện, quan hệ càng ngày càng thân mật.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Chẳng mấy chốc, đã đến 10 giờ tối.
Hứa Hạo đôi mắt khẽ lóe sáng, 'Sắp được rồi.'
Hứa Hạo lặng lẽ sử dụng niệm lực, một cỗ lực lượng vô hình cản chân Triệu Linh Nhi. Triệu Linh Nhi chỉ cảm thấy phảng phất bị thứ gì đó vướng vào, không hề phòng bị, cả người mất đi thăng bằng, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước.
Lần này, Hứa Hạo không giống như đối phó với những nữ chủ khác, vội vàng đỡ lấy, đó là vì muốn gia tăng độ hảo cảm của nữ chủ, lần này là muốn triệt để thu phục Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi ngã xuống đất, nơi đầu gối truyền đến một trận đau nhức. Triệu Linh Nhi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu gối bị thương, một mảng máu ứ đọng trên làn da trắng nõn trông đặc biệt chói mắt.
Đau đớn như thủy triều ập tới, viền mắt nàng lập tức đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, tùy thời đều có thể lăn xuống.
Hứa Hạo thấy thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận