Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 392:: Nữ nhi bàn tay heo ăn mặn! Không phải không thể ép khô Hứa Hạo! Đùa lửa

**Chương 392: Bàn Tay Heo Muối Của Con Gái! Không Thể Vắt Kiệt Hứa Hạo! Đùa Với Lửa**
Ngoài Hứa Phi Yên, Hứa Họa Ý giật dây mỗi tỷ muội, đều lên ngựa cảm thụ một phen.
Ngay cả Hứa Thanh Tuyền cũng không tránh được độc thủ của nàng.
Bị nàng giao cho Hứa Hạo.
Kết quả cũng không làm nàng thất vọng.
Chúng nữ khi xuống ngựa, đều có chút đứng không vững.
Hiển nhiên là đã nhận ra sự uy vũ của Hứa Hạo.
Đến phiên Hứa Phi Yên, Hứa Hạo xuống ngựa, để nàng tự mình hàng phục Xích Thố Mã.
Điều này không làm khó được Hóa Kình cường giả Hứa Phi Yên.
Xích Thố Mã tuy kiệt ngạo, nhưng trước khí tức uy h·iếp của Hứa Phi Yên, vẫn không thể không thần phục. . . .
Hứa Hạo thu hết b·iểu t·ình của mấy đứa con gái vào mắt, c·ắ·t một lớp, đương nhiên muốn hòa hoãn quan hệ một chút.
Vì vậy, Hứa Hạo dùng ngự thú kỹ năng kh·ố·n·g chế ngựa.
Không cần các nàng học được cưỡi ngựa, cũng có thể cảm thụ lạc thú của người cưỡi ngựa.
Cũng không lâu sau liền từ trong x·ấ·u hổ khôi phục lại.
Buổi tối hàng lâm ——
Đến giờ ăn cơm.
Hứa Họa Ý đề nghị tổ chức tiệc tối lửa trại.
Đưa tới sự tán thành của một đám tỷ muội.
Các nàng đồng tâm hiệp lực, dựng lên một đống lửa trại đơn sơ.
Lại thu thập được đầy đủ củi gỗ, xếp thành hình nón.
Nhóm lửa trại lên, lập tức chiếu sáng bốn phía.
Tô Vãn Thu ôm Tiểu Hoàng Nhi ngồi ở một bên.
Nhìn thân ảnh bận rộn của chúng nữ nhi.
Cảm giác rất hạnh phúc.
Từ khi nào bắt đầu. . . .
Cái nhà này nghiền nát bất kham.
Bây giờ càng ngày càng có hương vị gia đình.
Tiểu hồ ly núp ở một bên.
Lãnh Băng Khiết đã thối rữa.
Bị Hứa Hạo biết hết thảy bí m·ậ·t, muốn trốn cũng không thoát.
Hay là chờ triệt để chưởng kh·ố·n·g biến hóa của thân thể.
Cầu nguyện Hứa Hạo nói lời giữ lời, để nàng trở về.
Bọn tỷ muội phân c·ô·ng.
Hứa Thanh Tuyền chuẩn bị thức ăn buổi tối.
Xuất ra các loại nguyên liệu nấu ăn, thuần thục tiến hành nấu nướng.
Trước đem rau dưa tươi mới rửa sạch, c·ắ·t gọn.
Lại lấy ra loại t·h·ị·t đã ướp, chế tác t·h·ị·t nướng.
Tiếp đó, nàng đặt t·h·ị·t lên trên lửa trại nướng.
Thỉnh thoảng lật qua lật lại, đảm bảo t·h·ị·t được nóng đều.
Chỉ chốc lát sau, trong không khí liền tràn ngập mùi thơm mê người, khiến người ta thèm nhỏ dãi. . . .
Hứa Hồng Trang đang bố trí sân bãi.
Tr·ê·n mặt đất trải một lớp t·h·ả·m.
Để đại gia có thể thoải mái ngồi dưới đất.
Những tỷ muội còn lại cũng không nhàn rỗi.
Toàn bộ chuẩn bị ổn thỏa.
Tiệc tối lửa trại chính thức k·é·o ra màn che.
Hứa Hạo cùng Tô Vãn Thu ngồi ở bên đống lửa.
Nhìn thân ảnh bận rộn của chúng nữ nhi, đều cảm thấy rất thư thái.
Hứa Họa Ý trước tiên đứng ra.
Đảm nhiệm người chủ trì của buổi tiệc tối lửa trại này.
"Người nhà thân ái, ngày hôm nay chúng ta khó có được tụ họp cùng một chỗ, tổ chức buổi tiệc tối lửa trại này."
"Hiện tại, chúng ta hãy lấy tiếng vỗ tay nhiệt l·i·ệ·t, hoan nghênh tam tỷ mang tới màn biểu diễn âm nhạc cho chúng ta."
Ba ba ba. . .
Đám người cũng phối hợp vang lên tiếng vỗ tay.
Hứa Hồng Trang 187 nhưng là t·h·i·ê·n hậu toàn cầu.
Dù các nàng là người một nhà, cũng khó có được nghe nàng hát.
Hứa Hồng Trang mỉm cười, ưu nhã đi tới tr·u·ng ương.
Trong tay nàng nắm một cây đàn ghi-ta.
Nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Giai điệu du dương truyền ra.
"Bài hát này tặng cho đại gia, hy vọng chúng ta mãi mãi cũng có thể giống như bây giờ, hạnh phúc vui sướng. . . ."
Tiếng ca ôn nhu động lòng người.
Đám người lẳng lặng lắng nghe, lộ ra b·iểu t·ình say mê, chìm đắm trong đó.
Ca khúc biểu diễn kết thúc.
Hứa Họa Ý mở miệng lần nữa.
"Kế tiếp, xin mời t·h·i Tình và Họa Ý của chúng ta, mang đến một đoạn vũ đạo cho mọi người."
Nàng nói xong cũng không đi xuống.
Cùng đi lên với Hứa t·h·i Tình nhìn nhau cười.
Nương theo âm nhạc chậm rãi vang lên.
Các nàng uyển chuyển múa.
Dường như hai con hồ điệp bay lượn.
Tư thái uyển chuyển, phối hợp ăn ý vô gian.
"Nhảy đẹp. . ."
"Không hổ là song bào thai, độ ăn ý này quả thực."
Vũ đạo kết thúc.
Hứa Họa Ý hơi thở dốc.
Gò má vì k·í·c·h đ·ộ·n·g mà vương một vệt đỏ ửng.
"Kế tiếp xin mời ngũ tỷ, mang đến màn biểu diễn đặc sắc cho mọi người."
Hứa Phi Yên biết cái gì là biểu diễn?
Nhưng trong trường hợp này, cự tuyệt lại quá m·ấ·t hứng.
Vì vậy, nàng quyết định biểu diễn một tiết mục tạp kỹ.
Biểu diễn bắt đầu.
Thân thể nàng mềm mại linh hoạt, lộn mèo; xoay tròn. . . Thành thạo.
Mỗi động tác đều gọn gàng, dứt khoát.
Chúng nữ xem đến nồng nhiệt.
Nếu như những võ giả kia biết.
Nàng - một Hóa Kình cường giả biểu diễn tạp kỹ, không biết sẽ ra sao.
Hứa Phi Yên biểu diễn kết thúc.
Hứa Họa Ý mong đợi nhìn về phía Hứa Thanh Tuyền và Hứa Tình Tuyết.
"Phía dưới, xin mời nhị tỷ và tứ tỷ, biểu diễn tiết mục cho mọi người. . . ."
Hứa Thanh Tuyền và Hứa Tình Tuyết biểu thị không muốn biểu diễn.
Lại không chống nổi nhiệt tình của bọn tỷ muội.
Hứa Thanh Tuyền bất đắc dĩ hát một bài hát.
Hứa Tình Tuyết cũng bị nhiệt tình của mọi người cảm nhiễm.
Nàng cầm lấy một thanh k·i·ế·m.
"Vậy ta liền biểu diễn một màn múa k·i·ế·m vậy."
Hứa Tình Tuyết múa k·i·ế·m.
K·i·ế·m ở trong tay nàng phảng phất có sinh m·ệ·n·h.
Khi thì mềm mại linh động, khi thì cương m·ã·n·h mạnh mẽ.
Đám người dồn d·ậ·p vỗ tay.
Bọn tỷ muội đều đã biểu diễn.
Chúng nữ đều không hẹn mà cùng, nhìn về phía Hứa Hạo và Tô Vãn Thu.
Cảm nhận được nhiệt tình của chúng nữ nhi.
Tô Vãn Thu cũng không nhịn được hát một bài hát.
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người dồn d·ậ·p đổ dồn về phía Hứa Hạo.
"Ba ba, chúng ta đều đã biểu diễn, bây giờ đến lượt người rồi. . . ."
Hứa Hạo cười hỏi.
"Các ngươi muốn xem cái gì?"
Lời này vừa nói ra, lập tức vang lên đủ loại thanh âm.
"Hát đi, ba ba hát khẳng định êm tai."
"Đ·á·n·h đàn cũng không tệ, tài đ·á·n·h đàn của ba ba rất tuyệt, rất lâu rồi chưa từng được nghe."
"Ta cảm thấy đ·á·n·h một bộ quyền đi, muốn xem ba ba thật lợi h·ạ·i."
Lúc này, Hứa Họa Ý đứng ra nói.
"Những thứ hát và đ·á·n·h đàn kia ba ba đều biết, không có chút mới mẻ nào. Ba ba, biểu diễn gì đó chấn động một chút đi. . . ."
Bọn tỷ muội đều gật đầu biểu thị tán thành.
Các nàng đều biết Hứa Hạo đa tài đa nghệ.
Hát và đ·á·n·h đàn không phải chuyện đùa.
Cho nên hy vọng được chứng kiến màn biểu diễn khác biệt.
Trầm tư một lát, Hứa Hạo cười.
Có chủ ý rồi.
Chỉ thấy hắn chỉ một ngón tay về phía hồ nước bên cạnh.
Chúng nữ hiếu kỳ nhìn lại.
Ngay sau đó, kỳ tích xảy ra.
Hồ nước bắt đầu sôi trào.
Giống như là Long hấp thủy trong truyền thuyết.
Bọt nước b·ắ·n tung tóe, p·h·át ra âm thanh ào ào.
Dần dần, nước hồ dâng lên, lơ lửng giữa không tr·u·ng vặn vẹo.
Cuối cùng tạo thành hình dáng một con rồng.
Một con Thủy Long uy v·ũ k·hí p·h·ách. . . .
Chúng nữ sợ ngây người.
Con mắt mở thật to.
Miệng há to, khiến người ta nghĩ muốn nh·é·t cái gì đó vào.
"Cái này. . . Đây là làm sao làm được? Quá thần kỳ!"
"Trời ạ, ba ba có thể thao túng dòng sông, đây là ma p·h·áp sao?"
Các nàng biết Hứa Hạo lợi h·ạ·i.
Nhưng không nghĩ tới lại lợi h·ạ·i đến mức này.
Nhưng mà, còn chưa hết.
Hứa Hạo lại chỉ vào đống lửa trại.
Cả đống lửa trại trong nháy mắt bay lên không, ngọn lửa vũ động, hóa thành một con Hỏa Long.
Hỏa Long dương nanh múa vuốt.
Lại còn p·h·át ra tiếng gầm gừ.
Thủy Long và Hỏa Long giằng co.
Phảng phất hai đối thủ đang khiêu khích lẫn nhau.
Thủy Long bãi động thân thể, bọt nước vẩy ra.
Hỏa Long vũ động móng vuốt, hỏa diễm hừng hực.
Bọn chúng nhìn nhau chăm chú.
Bầu không khí căng thẳng tới cực điểm.
Đột nhiên, Thủy Long dẫn đầu p·h·át động c·ô·ng kích.
Nó mở rộng miệng, phun ra một cột nước mạnh mẽ, nhắm về phía Hỏa Long.
Hỏa Long không hề tỏ ra yếu thế.
Phun ra một đoàn lửa nóng bỏng, nghênh đón cột nước. . .
Thủy Hỏa va chạm.
Trong nhất thời, hơi nước tràn ngập.
Hai con rồng giữa không tr·u·ng triển khai trận chiến kịch l·i·ệ·t.
Bọn chúng khi thì xoay quanh, khi thì lao xuống, khi thì v·a c·hạm vào nhau.
Thủy và hỏa, hai loại lực lượng đan xen vào nhau, tạo thành một b·ứ·c tranh hùng vĩ.
Chúng nữ nhìn đến không chớp mắt.
Hoàn toàn bị cảnh tượng kinh người này hấp dẫn.
Xác định đây không phải là ảo giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận