Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 497: Cùng khuê mật chuyến một giường lớn! Thanh Mai mang thai! Nhân vật chính mộng bức

**Chương 497: Cùng bạn thân ngủ chung giường! Thanh mai mang thai! Nhân vật chính ngơ ngác**
Mộng Vị Ương vừa xuống xe.
Liền chứng kiến bạn thân Tần Vô Ưu chờ ở đó.
Tần Vô Ưu mặc váy ngắn ngang gối, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, vóc dáng gần như hoàn mỹ.
Chứng kiến Mộng Vị Ương xuống xe, Tần Vô Ưu lộ ra nụ cười, tiến lên đón.
Cho nàng một cái ôm nhiệt tình.
"Vị Ương... Coi như lại gặp được ngươi, chúng ta từ biệt cũng hơn một năm rồi a?"
"Ai nói không phải sao? Ừ? Vô Ưu, một năm không gặp, ngươi sao lại thay đổi nhiều như vậy?"
Mộng Vị Ương cẩn thận quan sát Tần Vô Ưu, không khỏi lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Phát hiện Tần Vô Ưu dường như so với trước đây càng xinh đẹp hơn.
"Rõ ràng như vậy sao? Đi, đi vào nói, ta đã đặt xong bữa ăn..."
Tần Vô Ưu chớp chớp mắt to.
Sau đó kéo tay Mộng Vị Ương hướng tửu điếm đi tới.
"Vị Ương."
Sở Nam đột nhiên gọi lại Mộng Vị Ương.
Mộng Vị Ương nhíu mày, dừng bước lại, không nhịn được nhìn về phía hắn.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không nên gọi ta Vị Ương, gọi ta tên đầy đủ..."
Trong giọng nói mang theo một tia lạnh lùng.
Hiển nhiên đối với xưng hô của Sở Nam rất phiền chán.
"Tốt, Vị Ương."
Sở Nam nhếch khóe miệng, cười hờ hững.
Không đem lời nói của Mộng Vị Ương để ở trong lòng.
Ngược lại cảm thấy nàng tức giận rất đáng yêu.
"Ngươi và bạn ăn cơm, đi ra ngoài đi dạo một chút...."
Ánh mắt rơi vào trên người Tần Vô Ưu.
Tuy Sở Nam đã thấy rất nhiều mỹ nữ.
Mộng Vị Ương càng là mỹ nữ đỉnh cấp hắn đã gặp.
Không nghĩ tới người bạn này của nàng cũng không kém chút nào.
Thậm chí càng tốt hơn.
"Ngươi đi đâu có liên quan gì tới ta?"
Mộng Vị Ương lạnh mặt nói một tiếng.
Sau đó liền không để ý tới Sở Nam nữa, xoay người cùng Tần Vô Ưu đi vào quán rượu....
Sở Nam đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng các nàng rời đi.
Tiếng hỏi thăm hiếu kỳ của Tần Vô Ưu truyền đến.
"Vị Ương, hắn là ai vậy? Người theo đuổi ngươi?"
Trong thanh âm Mộng Vị Ương mang theo vẻ ghét bỏ rõ ràng.
"Còn không phải là ba ta, nói lo lắng an toàn của ta, không phải an bài cho ta một bảo tiêu..."
Tần Vô Ưu mang theo Mộng Vị Ương đi vào phòng riêng tửu điếm.
Dọc theo đường đi, Mộng Vị Ương đều quan sát người bạn tốt này.
Phát hiện đích thực thay đổi rất nhiều.
Biến hóa khí chất phương diện tinh thần nàng có thể hiểu được.
Dù sao Tần Vô Ưu chấp chưởng toàn bộ Tần gia, quản lý nhiều người như vậy.
Đương nhiên sẽ không giống như trước kia cùng nàng gây dựng sự nghiệp.
Nhưng thân thể này biến hóa là chuyện gì xảy ra?
Da thịt càng thêm nhẵn nhụi trơn bóng, sợi tóc cũng càng óng mượt, "Hùng Đại Hùng Nhị" cũng càng vĩ đại....
Mộng Vị Ương ôm tâm tư theo ở phía sau.
Đi vào phòng riêng, Tần Vô Ưu bảo phục vụ viên mang thức ăn lên.
Sau đó cùng Mộng Vị Ương trò chuyện.
"Vị Ương, ngày hôm nay nhìn thấy chủ... Hứa tổng đi?"
Gọi quen, suýt chút nữa không phản ứng kịp.
Mộng Vị Ương gật đầu.
"Ân, ta theo Hứa tổng nói chuyện hợp tác, bất quá bởi vì kỹ thuật còn chưa nghiên cứu ra, không đàm luận thành..."
"Hứa tổng tiết lộ sắp nghiên cứu ra hạng kỹ thuật kia, ta dự định ở lại Ma Đô một thời gian, hy vọng có thể trước tiên nói chuyện hợp tác với hắn."
Nói xong, nàng xem xét người bạn tốt này.
Trước đó nàng cho rằng có thể nhìn thấy Hứa Hạo, là có quan hệ với Tần Vô Ưu.
Nếu không Hứa Hạo thân phận như vậy.
Sẽ đến tham gia đầu tư phong hội?
Nhưng ngẫm lại lại không thực tế.
Tần Vô Ưu cũng không có năng lực thuyết phục Hứa Hạo a?
"Vị Ương ngươi muốn ở lại Ma Đô?"
Tần Vô Ưu vui vẻ.
"Vậy thì thật là tốt, để ta làm tròn trách nhiệm của người chủ địa phương, mang ngươi cảm nhận phong thổ Ma Đô, còn có một chút mỹ thực đặc sắc a..."
Mộng Vị Ương không hứng thú lắm.
Nàng một lòng chỉ nghĩ tới công tác.
Đối với ngoại vật căn bản không có hứng thú.
Nếu không phải lần này hợp tác với Hứa Hạo thực sự quá trọng yếu.
Nàng đều sẽ không ở lại Ma Đô.
Có thời gian này, nàng không biết xử lý bao nhiêu sự vụ của tập đoàn.
Nhưng theo phép lịch sự, nàng vẫn là đáp.
"Vậy thì cám ơn Vô Ưu..."
Tần Vô Ưu khoát khoát tay.
"Chúng ta là bạn tốt nha, nói tạ liền khách khí."
Mấy vòng nói chuyện phiếm qua đi, Tần Vô Ưu bắt đầu dò xét.
"Vị Ương ngươi vất vả như vậy làm cái gì? Chi bằng tìm cái bạn trai, có hắn ở bên giúp đỡ ngươi, bắt đầu chẳng phải tốt hơn sao?"
Mộng Vị Ương không chút nghĩ ngợi lắc đầu, ngữ khí kiên định.
"Ta muốn công tác, trước khi được gia tộc nhận đồng, sẽ không cân nhắc những chuyện khác...."
Tần Vô Ưu trung một tảng đá lớn lặng yên rơi xuống đất.
Tuy là nàng rất thích Hứa Hạo.
Nhưng là không hy vọng đến lúc đó cùng bạn thân nằm trên một cái giường.
Mộng Vị Ương bỗng nhiên ngẩn ra.
Lời nói của Tần Vô Ưu để cho nàng nhớ tới.
Tần Vô Ưu phát sinh biến hóa, có phải là bởi vì đạt được sự dễ chịu?
Mộng Vị Ương hồ nghi vấn đạo.
"Vô Ưu, ngươi phát sinh biến hóa như vậy, có phải hay không tìm bạn trai?"
Tần Vô Ưu sắc mặt cứng đờ.
Sau đó cười gượng hai tiếng, cười ha hả.
"Ta không phải, ta không có, ngươi suy nghĩ nhiều..."
Mộng Vị Ương nhìn về phía nàng ánh mắt đều thay đổi.
**497:**
Lại nói Sở Nam lái xe.
Hướng phía mười mấy năm trước phương hướng nhà chạy tới.
Sở Nam tìm ký ức đi tới tiểu khu đã từng ở.
Thấy là một chiếc xe sang trọng, an ninh tiểu khu không có ngăn cản.
Sở Nam thuận lợi đem xe lái vào đi.
Mười mấy năm trôi qua.
Tiểu khu trải qua một lần xây dựng lại, nơi đây sớm đã cảnh còn người mất....
Đường mòn quen thuộc đã từng, bồn hoa cùng mấy cây đại thụ ký hiệu kia.
Bây giờ đều đã bị cảnh quan và kiến trúc mới tinh thay thế.
Sở Nam dừng xe xong đi xuống.
Quan sát chu vi toàn bộ, mơ hồ có một điểm hình ảnh đã từng.
Ở tiểu khu bước chậm, đi dạo một vòng phía sau, Sở Nam chuẩn bị trở về.
Xảy ra biến hóa lớn như vậy....
Cô bé nhà bên mười mấy năm trước, không biết còn sống ở đây hay không.
Chờ hắn điều tra một phen sau đó mới tìm.
Giữa lúc hắn muốn xoay người rời đi.
Một vị mặc hoa lệ phục sức, khí chất ưu nhã quý phụ, đúng lúc từ bên cạnh hắn đi ngang qua.
Nàng xem hơn 40 tuổi.
Tuế nguyệt lại phảng phất không có lưu lại vết tích trên người nàng.
Được bảo dưỡng rất tốt, trong lúc giơ tay nhấc chân, có khí chất ôn uyển...
Sở Nam trong lúc lơ đãng thoáng nhìn mặt mũi của nàng.
Cả người đều ngẩn ra.
Mày kia, đường nét kia, không phải là hàng xóm Tô a di năm đó sao?
Cô bé nhà bên kia chính là con gái của nàng.
Trong trí nhớ của hắn, vẫn là Tô a di và con gái sống nương tựa lẫn nhau.
Tô a di ở chỗ.
Cô bé nhà bên nói vậy cũng ở.
Sở Nam dâng lên một cỗ kích động, thốt ra.
"Tô a di...."
Tô mẫu vô ý thức xoay đầu lại
Ánh mắt rơi vào trên thân Sở Nam.
Chỉ thấy trước mặt đứng đấy một thanh niên xa lạ.
Nàng nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, chần chờ vấn đạo.
"Ngươi là...?"
Sở Nam hít sâu một hơi.
Nỗ lực bình phục lại sóng lớn nội tâm.
"Ta là Sở Nam a, mười mấy năm trước chúng ta vẫn là hàng xóm, sau lại ta theo cha mẹ đi ngoại quốc...."
Tô mẫu trầm tư một lát, chân mày dần dần giãn ra.
Kinh ngạc vấn đạo.
"Ngươi là Tiểu Nam (Konan) à? Ngươi đây là về nước? Ba mẹ ngươi đâu?"
Sở Nam thần sắc cô đơn.
Hắn cúi đầu, thanh âm khàn khàn nói.
"Bọn họ... Đều không còn."
"À? Chuyện gì xảy ra?"
Tô mẫu phát sinh một tiếng thét kinh hãi.
Sở Nam ngữ khí trầm thấp.
"Chúng ta đi ngoại quốc không lâu, ba mẹ ta liền gặp phải nguy hiểm."
Tô mẫu mặt lộ vẻ áy náy.
"Không có ý tứ..."
Trong mắt lộ ra một tia thổn thức cùng cảm khái.
Năm đó nàng và phụ mẫu Sở Nam ở chung cũng không tệ lắm.
Không nghĩ tới đã là mỗi người một nơi.
Tô mẫu nhìn về phía Sở Nam trong ánh mắt, không khỏi thêm mấy phần thương hại.
Nếu cả nhà bọn họ ra ngoại quốc không lâu gặp phải nguy hiểm.
Như vậy đứa bé này hẳn là chịu không ít khổ.
"Tiểu Nam (Konan) a, ngươi mấy năm nay, chịu không ít khổ a?"
Sở Nam cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Còn tốt, đều gắng gượng qua rồi..."
Tô mẫu nhiệt tình hô.
"Đã trưa rồi, Tiểu Nam (Konan) ngươi còn chưa ăn cơm chứ? Vừa lúc Nhạc Dao ở nhà làm cơm, theo ta trở về ăn chung một chút."
Sở Nam không có cự tuyệt.
Hắn vốn là nghĩ trở lại thăm một chút cô bé nhà bên, bọn họ coi như là thanh mai trúc mã....
Sở Nam theo Tô mẫu đi vào nhà lầu.
Dọc theo đường đi, Tô mẫu không ngừng hỏi thăm.
"Tiểu Nam (Konan) ngươi bây giờ trở về, là dự định về nước định cư sao?"
"Bây giờ đang làm công tác gì? Nếu là không có công việc, làm cho Nhạc Dao giới thiệu cho ngươi...."
Sở Nam gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói.
"Có quyết định này, công việc, ta đang ở cho người làm chân chạy...."
Thân phận hôm nay của chính mình là bảo tiêu.
Nói là cho người "chân chạy" ngược lại cũng chuẩn xác.
Hai người một đường vừa nói vừa cười, trong chốc lát liền tới đến Tô gia.
Tô mẫu lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nàng một bên đẩy cửa vào, một bên hô.
"Nhạc Dao, con đi ra ngoài một chút, xem hôm nay ta gặp được người nào?"
Trong phòng truyền đến âm thanh lười biếng của Tô Nhạc Dao.
"Ai nhỉ?"
Nghe thanh âm liền mềm mại.
Không khỏi làm người ta suy đoán là một đại mỹ nữ.
Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân từ xa đến gần.
Sở Nam tìm theo tiếng nhìn lại.
Thân ảnh Tô Nhạc Dao xuất hiện trong tầm mắt.
Đúng là một đại mỹ nữ...
Da thịt như dương chi ngọc nhẵn nhụi, hai tròng mắt trong suốt sáng sủa, nhìn quanh sinh động.
Mày như núi xa, mũi quỳnh thanh tú, môi đỏ mọng, tóc dài rũ xuống ở đầu vai.
Cổ mang một cái dây chuyền tinh xảo, làm nổi bật lên khí chất đoan trang của nàng, đẹp để cho người ta nhìn lom lỏm.
Sở Nam cũng là như bị sét đánh, tại chỗ há hốc mồm.
Bởi vì, Tô Nhạc Dao mang thai.
Đang ưỡn bụng to ra.
Trên mặt tràn đầy hạnh phúc và từ ái sắp làm mẹ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận