Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 168:: Nữ nhi hiếu tâm biến chất! Nữ Vương tan vỡ! Thúc thúc đừng như vậy

Chương 168: Lòng hiếu thảo của con gái biến chất! Nữ vương tan vỡ! Thúc thúc đừng như vậy
Chứng kiến Nhan Vũ Mị bị thua, bị đánh bay, một đám thành viên Hồng Mân Côi quá sợ hãi, dồn dập xông tới.
Tiểu Thất tốc độ nhanh nhất, đỡ lấy Nhan Vũ Mị.
"Nhan tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Đại tỷ đầu có nặng lắm không..."
"Đám người kia quá ghê tởm."
"Không giảng võ đức, lấy nhiều khi ít có gì tài ba?"
Tất cả đoàn người Hồng Mân Côi xúc động phẫn nộ, bắt đầu chỉ trích Bá Thiên Bang và Thanh Long Đường.
Song phương thế lực lại không cho là đúng.
Được làm vua thua làm giặc.
Từng tên tiểu đệ lúc này hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm những nữ nhân của Hồng Mân Côi, mắt không hề chớp. Bọn chúng tuy không dám có ý đồ với Nhan Vũ Mị.
Nhưng trong Hồng Mân Côi, ngoại trừ thủ lĩnh Nhan Vũ Mị, những thành viên khác cũng không kém.
Đều là theo Nhan Vũ Mị luyện võ qua.
Vóc người đẹp không thể chê.
Cái gì một chữ mã, Kim Kê đ·ộ·c Lập... các loại tri thức không phải nói đùa. Bọn chúng nằm mộng cũng muốn cua được một thành viên Hồng Mân Côi.
Nhưng có Nhan Vũ Mị đại tỷ đầu ở đó, bọn chúng không dám lỗ mãng.
Hiện tại thì hay rồi.
Bọn chúng đem Hồng Mân Côi đánh cho tan tác, những nữ nhân bên trong, còn không phải tùy bọn hắn chọn?
Các tiểu đệ k·í·c·h động không thôi.
Mỗi lão đại của bọn họ cũng không tốt đẹp gì.
Ánh mắt dán chặt lên Nhan Vũ Mị.
Hận không thể nuốt chửng lấy nàng.
Vương Long và Thiết Phách Thiên cười to hạ lệnh:
"Các huynh đệ xông lên cho ta, bắt hết đám người Hồng Mân Côi lại, muốn chơi thế nào tùy ý, nhưng đừng làm rộn đến cục cảnh sát......"
"Ha ha ha."
Một đám tiểu đệ theo đó cười to.
Nhưng mà đúng lúc này, một trận tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Số lượng còn không ít, từ xa đến gần.
Từng tên gào khóc dự định xông lên phía trước, đám tiểu đệ phảng phất bị một chậu nước lạnh dội xuống, lạnh từ đầu đến chân.
Trong lòng chửi mẹ nó.
Cmn.
Đang khi bọn chúng thu hoạch thành quả thắng lợi, cảnh sát tới.
Vương Long và Thiết Phách Thiên đều bị trận tiếng còi xe cảnh sát này làm cho kinh động, từ trong k·í·c·h động thoát ra.
Hạ lệnh lui lại.
Bọn chúng kinh nghi bất định.
Không biết tiếng còi xe cảnh sát này là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là tới bắt bọn chúng?
Nhưng đây không phải quy củ của thế giới ngầm bọn họ sao?
Ban ngày bọn chúng tuân kỷ thủ pháp, không gây chuyện thị phi.
Nửa đêm 12 giờ qua đi.
Bọn chúng giải quyết ân oán, cảnh viên không nhúng tay vào.
Nhưng chuyện này là sao?
Bọn chúng là một phe thế lực chi chủ, cũng đều có người trong đồn cảnh sát.
Lại không có thu được một chút tin tức.
Chẳng lẽ là cấp trên đánh úp, tảo hắc trừ ác?
Vương Long và Thiết Phách Thiên nhất thời suy nghĩ, hạ lệnh rút lui.
Trước khi đi, không cam lòng liếc nhìn Nhan Vũ Mị. Đều tại đám cảnh sát này.
Cơ hội tốt biết bao, đáng tiếc.
Từ đâu xuất hiện?
"Nhan tỷ, chúng ta cũng mau đi..."
Người hầu Tiểu Thất nâng Nhan Vũ Mị lên xe.
Mang theo thành viên Hồng Mân Côi chạy như một làn khói.
"Đi?"
Nhan Vũ Mị ngồi trên xe, có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Ông trời thật sự cho nàng một cơ hội.
Trong lòng ý tưởng trở nên mạnh mẽ, càng thêm kiên định.
Hồng Mân Côi là thế lực do nàng tạo ra.
Bây giờ có thể bảo toàn, là vì cảnh sát đúng lúc đi ngang qua.
Nhỡ đâu lần sau hai phe thế lực lại g·iết đến tận cửa thì sao?
Nhất định phải nhanh chóng tranh thủ thời gian này tăng thực lực lên.
Không nói đạt được Hóa Kình, tối thiểu cũng phải đột phá đến Ám Kình đỉnh phong, mới có sức tự vệ...
Nhan Vũ Mị không khỏi nghĩ tới Hứa Hạo.
Có thể nhanh chóng tăng thực lực lên, phương pháp xử lý cũng chỉ có Hứa Hạo tay bắt tay chỉ dạy.
Tuy rằng ở cùng nhau trong trường học có chút xấu hổ.
Nhưng lúc này đâu còn quan tâm được nhiều như vậy?
Nhất thời xấu hổ, ở trước mặt các tỷ muội bị k·h·i· ·d·ễ, Hồng Mân Côi diệt vong thì tính là cái gì?
Sáng sớm hôm sau, người một nhà Hứa gia vừa ăn điểm tâm xong.
Nhan Vũ Mị liền vội vã tới cửa.
"Nhan tỷ, rất lâu không có nhìn thấy tỷ."
"Tỷ không phải muốn hướng ba ba thỉnh giáo võ đạo sao? Mấy ngày nay đều không qua, có phải hay không Hồng Mân Côi gặp chuyện gì?"
Hứa Phi Yên đón nhận Nhan Vũ Mị.
Vỗ n·g·ự·c nói rằng.
"Nhan tỷ, nếu như Hồng Mân Côi gặp phải phiền toái gì, tỷ cứ nói cho ta biết."
"Ta cũng là một phần tử của Hồng Mân Côi, hiện tại có thực lực, chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ."
"Nếu như ta cũng không giải quyết được, vẫn có thể tìm ba ba, ba ba lợi hại hơn..."
Đổi thành trước đây.
Hứa Phi Yên gặp phải chuyện gì cũng sẽ không mời Hứa Hạo hỗ trợ.
Hiện tại quan hệ tốt, mở miệng liền nói.
Đã từ tận đáy lòng tán thành Hứa Hạo là người cha này.
Trở thành người một nhà.
Nhan Vũ Mị lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Nàng và Hứa Phi Yên tính cách không khác biệt lắm.
Đều hết sức hiếu thắng.
Không phải vậy sẽ không từ Đế Đô chạy ra ngoài.
Hồng Mân Côi xác thực gặp phải khó khăn.
Hai thế lực lớn liên hợp chèn ép.
Còn có hai cao thủ Ám Kình đỉnh phong.
Nếu như nàng mở miệng nhờ Hứa Phi Yên hỗ trợ, bằng vào lực ảnh hưởng của Hứa Hạo.
Một câu nói có thể giải quyết phiền phức hiện tại của hắn.
Nhưng nàng không mở miệng được.
Nhan Vũ Mị sờ sờ đầu Hứa Phi Yên.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, có việc cũng không thắng được ta, ngươi còn không tin ta sao?"
"Điều này cũng đúng."
Hứa Phi Yên gật đầu.
Đại tỷ đầu này tuy rằng dáng dấp giống Hồ Ly Tinh.
Bình thường thoạt nhìn lười nhác, nhưng ở mảng quản lý này, xác thực không thể chê.
Tất cả các tỷ muội Hồng Mân Côi đều phục nàng.
"Vậy Nhan tỷ, hôm nay tỷ tới đây là...?"
Hứa Phi Yên tò mò hỏi.
"Đúng rồi, ba ba ngươi có rảnh không?"
"Tới tìm ba ba ngươi học võ, ta cũng không muốn bị ngươi kéo xuống quá xa."
Nhan Vũ Mị nói ra mục đích chuyến đi này.
Nàng khẩn cấp phải trở nên mạnh mẽ.
Cũng không muốn lại trải nghiệm cảm giác sống c·h·ế·t phải do người khác định đoạt như ngày hôm qua.
"Không biết, bất quá ba ba ở nhà, ta dẫn ngươi đi gặp hắn."
Hứa Phi Yên mang theo Nhan Vũ Mị, đi tới đình viện, nơi Hứa Hạo đang uống điểm tâm sáng.
"Ba ba, hôm nay ba có rảnh không? Nhan tỷ nói muốn tìm ba thỉnh giáo võ học."
Hứa Phi Yên rất tự nhiên đi tới phía sau Hứa Hạo.
Đưa tay xoa bóp.
Nhìn thấy Nhan Vũ Mị, Hứa Hạo đáy mắt hiện lên ý cười đã dự liệu.
Tất cả đều trong lòng bàn tay hắn.
"Không có, chuyện công ty, đều giao cho thủ hạ xử lý."
"Vậy ba ba, ba dạy Nhan tỷ đi, Nhan tỷ trước kia cũng đã dạy con..."
Hứa Phi Yên từ phía sau đi tới bên cạnh Hứa Hạo ngồi xuống, khoác lên cánh tay của nàng, một trận lay động nói rằng.
Hứa Hạo cảm nhận được một vệt ấm áp.
Liếc nàng một cái, nói rằng:
"Ta không phải đều dạy cho ngươi rồi sao? Ngươi có thể dạy Nhan tỷ a."
"Nhưng là ta không biết dạy người nha."
Hứa Phi Yên chu mỏ nói.
Cánh tay lay càng mạnh.
"Ba ba, ba dạy cho nàng nha..."
"Được được được, ta dạy."
Hứa Hạo làm như bất đắc dĩ nói.
Hứa Phi Yên nghe xong vui vẻ.
Tiến lên trước, vui mừng hôn một cái.
"Ba ba, cám ơn ba, ba thật tốt."
Hứa Phi Yên nhìn về phía Nhan Vũ Mị.
"Nhan tỷ, ta đã thuyết phục ba ba, tỷ lúc rảnh rỗi cứ tới đây."
"Lấy thủ đoạn dạy học của ba ba, tin tưởng không được bao lâu, tỷ cũng sẽ biến thành lợi hại giống như ta..."
Nhan Vũ Mị lúc này có chút đờ ra.
Nàng thấy cái gì?
Hứa Phi Yên sắp áp vào người Hứa Hạo.
Còn liên tiếp lay a lay.
Quan hệ không khỏi cũng quá thân mật a?
Nhất là cái hôn kia, khiến cho nàng vội vàng không kịp chuẩn bị.
Cảm giác Hứa Phi Yên hiếu tâm có chút biến chất.
Nghe được lời nói của Hứa Phi Yên, Nhan Vũ Mị nhanh chóng hoàn hồn.
"Cảm ơn Phi Yên, cảm ơn Hứa tổng."
"Ai nha, chúng ta là hảo tỷ muội nha, nói gì cảm tạ..."
Chờ Hứa Hạo uống xong trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận