Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 93:: Cho không! Nữ chủ nhân thiết băng! Nhẫn bảo hộ ngươi

Chương 93: Cho không! Nữ chủ nhân thiết sụp đổ! Nhẫn bảo vệ ngươi!
« Keng... Lý Tiêu phẫn hận không thôi, tâm tình giá trị + 753... »
Hứa Hạo đương nhiên đã nhận ra nhân vật chính Lý Tiêu, chỉ là cố ý không nhìn mà thôi. Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn và nữ chủ Bao Tô Bà.
Chuyên tâm hưởng thụ nhu tình như nước cùng tiểu nữ chủ, tạm thời thả cho tên nhân vật chính này một con ngựa. Chờ sau này sẽ hảo hảo thu thập.
Hứa Hạo không có ý định gây sự với Lý Tiêu. Có thể Lý Tiêu lại không cam lòng theo sau.
Hai lần kịch tình thay đổi đều có quan hệ tới Hứa Hạo, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng. Thuận tiện xem quan hệ của hai người phát triển đến trình độ nào.
Hy vọng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Từ việc Hứa Hạo uy h·iếp đại tẩu Diêu Tâm Nhị là có thể nhìn ra, hắn không phải loại tốt lành gì. Nếu như chủ nhà cho thuê tiểu phú bà cũng bị Hứa Hạo lừa dối chiếm lấy...
Nghĩ đến nữ chủ bị một lão già 50 tuổi đặt ở dưới thân, Lý Tiêu đau lòng không thôi. Nếu như hai người còn chưa phát sinh loại quan hệ đó.
Hắn nhất định phải đứng ra ngăn cản.
Không thể mắt trợn trừng nhìn một nữ chủ nhảy vào hố lửa. Bữa ăn tối hôm nay là Tiêu Uyển Linh an bài.
Nếu đã quyết định đem chính mình giao ra, liền muốn chuẩn bị một nghi thức lãng mạn. Vì vậy an bài một bữa ăn ánh nến.
Chuẩn bị cùng Hứa thúc thúc trải qua một buổi tối lãng mạn. Đặt trước là một vị trí gần cửa sổ tương đối yên tĩnh.
Tiêu Uyển Linh không chọn phòng riêng, cảm thấy bầu không khí ở đại sảnh tốt hơn.
Đem Hứa Hạo dẫn tới trước một cái bàn, xung quanh đốt nến, bày biện hoa tươi. Tràn ngập bầu không khí lãng mạn.
"Hứa thúc thúc, cảm giác thế nào?"
Tiêu Uyển Linh sợ hắn không hiểu sự lãng mạn của người trẻ tuổi, tò mò hỏi.
"Không nghĩ tới ngươi thích giọng điệu này."
"Hiện tại nữ hài tử đều thích như vậy lạp..."
Tiêu Uyển Linh cười hì hì, nhãn châu xoay chuyển.
"Vậy ở trong mắt Hứa thúc thúc, nữ hài tử thích gì nhỉ?"
Hứa Hạo làm bộ suy nghĩ một chút.
"Thích ở thư phòng..."
"Ai nha, ngươi đừng nói."
Tiêu Uyển Linh vừa nghe, vội vàng lấy tay chặn miệng Hứa Hạo, không cho hắn nói tiếp. Nhìn quanh một chút, thấy không ai phát hiện mới thả tay.
Quá xấu hổ.
Nói ra bị người khác nghe được, nàng sẽ không còn mặt mũi nào.
Tuy là nàng khi đó xác thực tương đối chuyên tâm, rất nghiêm túc, cũng xác thực thích. Nhưng cái thích này không phải cái thích kia a.
Nhận thấy được tiếu ý thoáng hiện lên trong mắt Hứa Hạo, Tiêu Uyển Linh nhất thời biết, Hứa thúc thúc căn bản không có ý định nói ra. Cố ý cùng nàng nói giỡn thôi.
Tiêu Uyển Linh lật một cái bạch nhãn đẹp mắt.
"Thúc thúc, ngươi xấu lắm."
"Ta còn có cái tệ hơn đây này..."
Hứa Hạo đột nhiên áp sát, hầu như muốn mặt dán mặt.
Cảm nhận được khí tức nam tử ập vào mặt, tim Tiêu Uyển Linh đập rộn lên. Thật là nhớ đầu nhập vào vòng ôm ấm áp trước mặt.
Mạnh mẽ kiềm chế nội tâm kích động.
Thời gian còn sớm, chính mình liền muốn cho không? Còn có bữa ăn ánh nến nữa.
"Ghét ghê, đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước đi..."
Tiêu Uyển Linh ánh mắt né tránh, mặt đỏ tới mang tai ngồi xuống.
« Keng... Lý Tiêu nghiến răng nghiến lợi, tâm tình giá trị + 741... »
Theo kịp thấy một màn như vậy, Lý Tiêu tim cũng muốn nát.
Tiêu Uyển Linh dĩ nhiên mang Hứa Hạo tới nơi như thế, ăn bữa cơm ánh nến. Vừa rồi mặt dán mặt, suýt chút nữa hôn lên.
Hắn không nhìn thấy sự phẫn nộ vì bị quấy rầy trên mặt Tiêu Uyển Linh. Cùng với sự sợ hãi, sợ hãi khi bị uy h·iếp...
Chỉ có sự thẹn thùng của thiếu nữ. Điều này nói rõ cái gì?
Tiêu Uyển Linh không phải bị Hứa Hạo khinh dễ, cũng không phải bị đe dọa uy h·iếp, mà là bị liêu tới tay. Hắn nghĩ không thông.
Hứa Hạo tuy coi như trẻ tuổi có mị lực, nhưng dù sao cũng 50 tuổi a.
Nàng là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, sao lại thích tuổi tác chênh lệch lớn như vậy? Có chuyện!
Tuyệt đối có chuyện!
Hứa Hạo là một tiểu nhân âm hiểm như vậy.
Cho dù không dùng thủ đoạn uy h·iếp, cũng khẳng định có những mánh khóe khác.
Đổi thành những người khác, có thể sẽ vì Hứa Hạo có tiền có thế, mà lựa chọn không biết liêm sỉ ở cùng một chỗ. Nhưng hắn biết nữ chủ là tính cách gì.
Trong sách mỗi nữ chủ đều là phẩm hạnh thiện lương, tính cách kiên nghị, sẽ không vì năm đấu gạo khom lưng... Huống hồ -- Tiêu Uyển Linh bản thân là một tiểu phú bà, lại không thiếu tiền. Hằng ngày trôi qua rất tiêu sái.
Làm cho Lý Tiêu thở phào một hơi là.
Từ vẻ xấu hổ của Tiêu Uyển Linh, có thể thấy nàng còn chưa bị Hứa Hạo triệt để chiếm lấy. Vẫn còn có thể cứu giúp một cái.
Lý Tiêu ngụy trang thành khách nhân, ngồi xuống ở một chỗ cách đó không xa, giả vờ như người bình thường đang ăn cơm. Hắn chuẩn bị nhìn chằm chằm hai người.
Tìm được cơ hội liền lên vạch trần bộ mặt thật của Hứa Hạo, phá hư quan hệ của hai người...
Lý Tiêu len lén quan sát.
Thấy Hứa Hạo cùng Tiêu Uyển Linh ngọt ngào bên nhau, còn khó chịu hơn so với chính hắn là chó độc thân. Càng khó chịu hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Tiêu Uyển Linh cắt một miếng bò bít tết, nhìn về phía Hứa Hạo.
"Thúc thúc, bò bít tết ở đây không tệ, ngươi nếm thử..."
Tiêu Uyển Linh nói, tựu muốn bỏ bò bít tết vào trong bát của Hứa Hạo, nhưng lại bị Hứa Hạo tránh ra. Nghi hoặc nhìn lại.
Chỉ thấy Hứa Hạo há miệng, ý tứ không cần nói cũng biết. Tiêu Uyển Linh đã hiểu.
Hứa thúc thúc lại muốn chính mình đút cho hắn ăn. Trong lòng không khỏi vui vẻ.
Vốn tưởng rằng Hứa thúc thúc lớn tuổi, không hiểu lãng mạn. Luôn là khơi dậy làm trái tim nhỏ của nàng đập loạn không ngừng.
Nhìn quanh một chút, lầu ba rất ít khách, cũng không có ai chú ý bên này.
Tiêu Uyển Linh đem bò bít tết đưa tới trong miệng Hứa Hạo.
Hứa Hạo nhai nhai.
Lộ ra một ánh mắt tán thưởng với nàng. Thật tốt!
Kế tiếp, Tiêu Uyển Linh lại đút cho Hứa Hạo một ít thức ăn khác, đều là cho ăn. Cho tiện.
Hai người vốn là ngồi đối diện nhau.
Dần dần, Tiêu Uyển Linh ngồi xuống bên người Hứa Hạo, đều nhanh muốn dính vào nhau. Lý Tiêu đang lặng lẽ rình coi trừng lớn đôi mắt, nhãn thần dại ra, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là Bao Tô Bà nữ chủ thành thục ôn uyển, cao quý hiền thục mà hắn biết sao? Dĩ nhiên lại tự mình đem thức ăn đút tới trong miệng một lão già.
Thật hèn mọn.
Nhân thiết sụp đổ a...
« Keng... Lý Tiêu lửa giận công tâm, phản phái giá trị + 952... »
« Keng... Lý Tiêu tâm tính tan vỡ, phản phái giá trị + 963... »
Tiêu Uyển Linh xuất ra một chai rượu đỏ.
"Hứa thúc thúc uống rượu đỏ sao?"
"Ta nói Uyển Linh, ngươi cũng xem ta là lạc hậu với thời đại quá rồi? Rượu gì ta chưa từng uống qua?"
Hứa Hạo vừa nói, vừa đưa tay, chạm tới một mảnh mượt mà.
Tiêu Uyển Linh chỉ cứng đờ một cái, coi như không có chuyện gì phát sinh. Nụ cười trên mặt xán lạn.
"Chúng ta đây cũng uống chút rượu đỏ a? Bữa cơm ánh nến và rượu đỏ càng xứng đôi."
"Uống chút rượu không thành vấn đề, thế nhưng không thể uống nhiều..."
"Vì sao?"
"Ta không muốn ngươi uống say, như vậy sẽ ít đi rất nhiều lạc thú."
Tiêu Uyển Linh mờ mịt.
Nghĩ đến chuyện sắp phát sinh vào buổi tối, không khỏi mặt đỏ tới mang tai. Còn chưa có uống rượu đâu, mà đã say đến giống như quả táo đỏ.
Hai người cứ như vậy vừa ăn bữa cơm ánh nến, vừa uống rượu đỏ. Trong không khí đều tràn ngập khí tức mập mờ.
Mập mờ chỉ là đối với hai người bọn họ.
Đối với Lý Tiêu mà nói, còn khó chịu hơn so với ăn phân.
Từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể chứng kiến tay Hứa Hạo, đặt trên đùi Tiêu Uyển Linh.
Đây là một lão sắc phôi thật sự.
Thật không rõ đã lớn tuổi như vậy, còn thích trêu ghẹo tiểu cô nương. Hắn cảm thấy đại ca Sở Hùng cũng không ra làm sao.
Thế nhưng so với tên cặn bã dối trá bại hoại Hứa Hạo này, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Hiếu kỳ bọn họ làm sao vẫn là bằng hữu.
Càng nghĩ, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân Hứa Hạo kết giao bằng hữu cùng Sở Hùng, là bởi vì Sở Hùng có một người vợ xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận