Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 183:: Muốn cùng ba ba phụ từ nữ hiếu! Lại một cái mang thai nữ chủ

**Chương 183: Muốn cùng ba ba phụ từ nữ hiếu! Lại một thai phụ nữ chủ**
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Hứa Tình Tuyết bấm số điện thoại của Đại sư tỷ Phùng Tử Huyên.
Nàng nói với Đại sư tỷ về tình hình trong nhà.
Đại sư tỷ cũng bày tỏ sự ủng hộ đối với nàng.
Hai người có quan điểm nhất trí, đều biểu thị sự phản cảm với Hứa Hạo.
Hơn hai năm không gặp.
Đối với vị Đại sư tỷ đã dẫn dắt nàng nhập môn này, Hứa Tình Tuyết rất cảm kích, rất muốn cùng nhau tâm sự thâu đêm.
Đinh linh linh. . . . . Đinh linh linh. . . .
Đinh linh linh.
Phùng Tử Huyên vẫn còn đang luyện tập trong phòng huấn luyện.
Tiêu hóa kiến thức về châm pháp mà Hứa Hạo đã dạy cho nàng.
Nhận được điện thoại của tiểu sư muội Hứa Tình Tuyết, biết được tin tức nàng trở về, Phùng Tử Huyên cũng rất cao hứng.
Hẹn nhau đến một tửu điếm ăn cơm.
Tửu điếm ở ngay gần Thần Nông đường.
Hứa Tình Tuyết đã đến trước, chờ Phùng Tử Huyên ở cửa.
Nói đến đây -- bây giờ danh tiếng của Thần Long đường ngày càng lớn.
Bất quá đều là danh tiếng không tốt.
Bởi vì có b·ệ·n·h nhân gặp chuyện không may ở Thần Nông đường, không được chữa trị.
Trùng hợp bị người của Tây Y bắt gặp, các loại tuyên truyền cổ động, chèn ép Thần Nông đường.
Tuyên bố trung y chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, là huyền học, trò lừa bịp gạt người.
Trung y không chữa khỏi người, để bọn họ Tây Y tới chữa.
Trong lúc nhất thời. .
Thần Nông đường, vốn có tiếng tăm hài lòng, từng bước thanh danh vang dội, bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Gần như là tiếng xấu đồn xa.
Hiện tại Thần Nông đường có thể nói là sống không tốt.
B·ệ·n·h nhân chật ních mỗi ngày, giờ chẳng có một ai.
Ngược lại là thường xuyên có người tới trong tiệm của bọn họ chửi ầm lên.
Khiến cho nhiều thầy thuốc và nhân viên vô cùng ấm ức.
Chỉ chờ kết quả bên phía Tây Y.
Một khi bọn họ chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân, trắng trợn tuyên truyền, Thần Nông đường coi như xong. . . .
Ngay cả trung y vốn đang dần có chút khởi sắc, cũng sẽ phải nghênh đón đòn đả kích cảnh cáo.
Thần Nông đường ở gần đây, rất nhiều người còn từng đến khám b·ệ·n·h.
Thỉnh thoảng sẽ nghe được vài câu bàn tán liên quan tới Thần Nông đường.
"Ai~. . . Thần Nông đường lần này e là xong rồi."
"Ai nói không phải chứ? Bị đám người Tây Y kia nắm được thóp, muốn diệt nó đến cùng."
"Chúng ta có b·ệ·n·h đều là đến Thần Nông đường, hiệu quả trị liệu đều cực kỳ tốt, nào có giống như trên mạng nói cái gì cũng sai, đáng tiếc cho một nhà y quán lương tâm như vậy."
"Có gì mà đáng tiếc? Trung y chính là mấy thứ lừa gạt, không có chút khoa học nào, loại y quán này sớm đóng cửa càng tốt. . . . ."
"b·ệ·n·h nhân gặp chuyện không may trong y quán của hắn, bọn họ còn không thể chữa khỏi cho người ta, rõ ràng trình độ không ra làm sao, đóng cửa thì trách được ai?"
"Thần Nông đường không phải có chưởng quỹ được xưng là nữ thần y sao? Đã chữa khỏi cho rất nhiều b·ệ·n·h nhân mắc b·ệ·n·h nặng, làm sao đến nàng cũng trị không hết?"
"Quá rõ ràng, những người được chữa khỏi trước đây, đều là mời đến làm 'thư ký'."
"Thời buổi này, tri nhân tri diện bất tri tâm a, vì k·i·ế·m chút tiền đen, chuyện gì cũng dám làm. . . . ."
Mấy người đang ở ven đường nói chuyện phiếm.
Một trận thổn thức cảm thán.
Hứa Tình Tuyết có thính lực hơn người, nghe được lời của bọn họ, nhíu mày.
Thần Nông đường, chữa b·ệ·n·h sự cố, nữ thần y. . . . .
Chưởng quỹ của Thần Nông đường, được xưng là nữ thần y, không phải chính là Đại sư tỷ Phùng Tử Huyên của nàng sao?
Xảy ra sự cố chữa b·ệ·n·h, sắp đóng cửa?
Sao có thể chứ?
Đại sư tỷ có Thái Ất Thần Châm cơ mà.
Hứa Tình Tuyết lo lắng trong lòng.
Thần Nông đường đã xảy ra chuyện, Đại sư tỷ gặp phiền phức.
Nàng đi tới trước một bác gái đang than thở Thần Nông đường là một y quán lương tâm, hỏi thăm tình hình.
Bác gái cũng không giấu diếm, nói rõ tình hình cho Hứa Tình Tuyết.
Trong giọng nói của bà.
Thần Nông đường bị Tây Y nhằm vào, cố ý gây khó dễ chèn ép. Đã gần sát chân tướng.
Hứa Tình Tuyết nghe xong tâm tình nặng nề.
Sự tình còn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ.
Đại sư tỷ đâu chỉ là gặp phải phiền phức, đơn giản là muốn sụp đổ.
Nếu như Tây Y bên kia chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân, Thần Nông đường chỉ có thể tuyên bố đóng cửa, không có biện pháp nào khác. . .
Xuy --
Lúc này, một chiếc xe lái tới đỗ trước mặt.
Ngay sau đó, một bóng hình khuynh thành tuyệt sắc xuống xe.
Tất nhiên là Phùng Tử Huyên không thể nghi ngờ.
So sánh với khí chất điềm tĩnh trước kia, bây giờ sắc mặt có chút không tốt, còn có hai quầng thâm nhàn nhạt.
Hiển nhiên mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt.
"Học tỷ, hiện tại phải gọi là Đại sư tỷ mới đúng, chúng ta lại gặp mặt."
Hứa Tình Tuyết thấy là Phùng Tử Huyên, cười hì hì nghênh đón.
Hai cô gái ôm nhau một cái.
Phùng Tử Huyên cười nhìn về phía Hứa Tình Tuyết.
"Tình Tuyết, đã lâu không gặp."
Ôn chuyện đơn giản xong, Hứa Tình Tuyết nghĩ đến khốn cảnh mà Thần Nông đường gặp phải, liền vội vàng hỏi.
"Đại sư tỷ, nghe nói Thần Nông đường của tỷ xảy ra chuyện, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Phùng Tử Huyên nhìn xung quanh một chút.
Hai đại mỹ nữ bọn họ tươi cười đứng ở đây, đang không ngừng có người tới gần, còn có xu thế càng vây càng đông.
"Chúng ta vào tửu điếm trước, vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người đi tới một phòng riêng ngồi xuống.
Hứa Tình Tuyết cũng biết được đầu đuôi sự việc.
Cùng với vị bác gái vừa rồi nói không sai biệt lắm, càng thêm tỉ mỉ.
"Đáng ghét, lại là Tây Y, bọn họ vì chèn ép trung y, thật đúng là không từ t·h·ủ· đ·o·ạ·n. . . ."
Biết được là Tây Y cố ý sắp đặt, Hứa Tình Tuyết nắm chặt nắm đấm, rất là tức giận.
Nàng lại hỏi.
"Đại sư tỷ, rốt cuộc b·ệ·n·h nhân mắc b·ệ·n·h gì? Đến tỷ t·h·i triển Thái Ất Thần Châm cũng không thể chữa sao?"
Phùng Tử Huyên nhớ lại một chút về b·ệ·n·h tình của b·ệ·n·h nhân.
Đến bây giờ vẫn rất nghi hoặc.
"b·ệ·n·h nhân chỉ là một loại bệnh nan y, Thái Ất Thần Châm của ta đáng lẽ có thể chữa khỏi, nhưng t·h·i triển hai lần, vẫn không có hiệu quả."
Hả?
Hứa Tình Tuyết không nghi ngờ y thuật của Phùng Tử Huyên.
Dù sao cũng học sớm hơn nàng nhiều năm, y thuật cũng tốt hơn nàng.
Phùng Tử Huyên đã dùng Thái Ất Thần Châm hai lần mà không có hiệu quả. Nàng không cho là mình ra tay có thể chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân.
Không thể chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân, không thể xoay chuyển thế bất lợi đối với Thần Nông đường, Thần Nông đường sẽ không thể tiếp tục hoạt động.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Đại sư tỷ. . . . Chẳng phải là để Tây Y bên kia được như ý sao?"
Hứa Tình Tuyết rất gấp.
Nàng vẫn có ước mơ phục hưng trung y.
Hiện tại Thần Nông đường, được xem là đại diện cho trung y, đều bị Tây Y chèn ép không ngóc đầu lên được.
Còn nói gì đến việc làm rạng danh trung y?
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Phùng Tử Huyên, lại khiến cho nàng sửng sốt.
"Ai nói Tây Y sẽ được như ý?"
Hứa Tình Tuyết mơ hồ.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Chúng ta không thể chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân, không chiếm được sự tín nhiệm của b·ệ·n·h nhân, làm sao tới Thần Nông đường của chúng ta khám b·ệ·n·h?"
Phùng Tử Huyên lộ ra một nụ cười tự tin.
"Ta t·h·i triển Thái Ất Thần Châm còn trị không hết, bọn họ có thể trị hết sao?"
Hứa Tình Tuyết hai mắt sáng lên.
Đã hiểu ý tứ của Phùng Tử Huyên.
Thần Nông đường của bọn họ không thể chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân.
Tây Y cũng đừng hòng chữa khỏi.
Lập tức nàng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt ảm đạm xuống.
"Vậy cũng không có cách nào a, người khác đều cho rằng b·ệ·n·h nhân là do thầy thuốc của Thần Nông đường chúng ta châm cứu lúc xảy ra chuyện, sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta. . ."
"Vậy nếu như chúng ta chữa khỏi cho người bệnh thì sao?"
Nụ cười trên mặt Phùng Tử Huyên càng thêm rạng rỡ.
Hứa Tình Tuyết lần này hoàn toàn sửng sốt.
"Đại sư tỷ, tỷ vừa rồi không phải nói, t·h·i triển Thái Ất Thần Châm không có biện pháp sao? Làm sao chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân?"
"Thái Ất Thần Châm không có biện pháp chữa khỏi cho người bệnh, nhưng nếu như có châm pháp lợi hại hơn thì sao?"
Phùng Tử Huyên nhìn về phía nàng với ánh mắt có chút kỳ quái.
Hứa Tình Tuyết đã nhận ra, đang không hiểu chuyện gì.
Có liên quan gì tới mình?
Không chờ nàng hỏi, Phùng Tử Huyên tiếp tục mở miệng.
"Tình Tuyết, muội có biết 'thiên y cửu châm' không?"
Hứa Tình Tuyết sửng sốt, trả lời.
"Biết a, sư phụ đã dạy cho muội, đáng tiếc quá mức thâm ảo, muội còn rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ. . . . ."
Chỉ là tàn thiên của 'thiên y cửu châm'.
Ngay cả sư phụ của nàng cũng không biết châm pháp hoàn chỉnh.
"Vậy muội nói, nếu như t·h·i triển 'thiên y cửu châm', có thể chữa khỏi cho b·ệ·n·h nhân không?"
Hứa Tình Tuyết quả quyết gật đầu.
'Thiên y cửu châm' chính là châm pháp trấn phái của Thiên Y Môn mà sư phụ nàng sở hữu.
So với Thái Ất Thần Châm, hiệu quả tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận