Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 217: La lỵ mụ mụ rơi vào tay giặc! Khó có thể mở miệng! Ngượng ngùng há mồm.

Chương 217: Lolita mẹ đẻ rơi vào tay giặc! Khó có thể mở miệng! Ngượng ngùng mở lời.
Tuy rằng tính cách (của nàng) bệnh kiều, luôn đối với hắn đả đả s·á·t s·á·t. Nhưng hắn trong lòng cũng không có cừu hận. Ai bảo đối phương dáng dấp xinh đẹp như vậy đâu? Còn nghĩ đợi sau khi thực lực của mình cường đại, trở tay áp chế nàng, thu phục làm nữ nhân của mình.
Hiện tại không thể nào, đã bị người nhanh chân đến trước. La Ngôn lòng như đ·a·o c·ắ·t, đối với Hứa Hạo hận ý càng sâu.
«Keng... La Ngôn tức giận, tâm tình giá trị + 999...»
Hồng Sắc Vi nhãn thần băng lãnh. Nếu không phải ngại vì kế hoạch của Hứa Hạo, nàng thật muốn một đao kết liễu gã này. Đều là bởi vì hắn, làm hại chính mình thất thân.
Coi như tạm thời không g·iết hắn, cũng muốn dạy dỗ một phen, không phải vậy khó tiêu mối hận trong lòng mình.
Bất quá, hiện trường nhiều người, không t·h·í·c·h hợp đ·ộ·n·g t·h·ủ. Vậy chờ một chút.
Chú ý tới La Ngôn chứng kiến Hứa Hạo cùng hai mẹ con chơi đùa lúc, b·iểu t·ình p·h·ẫ·n nộ t·h·ố·n·g khổ.... Hồng Sắc Vi trong lòng hiện lên một ý kiến. Thêm vào việc khí thế trên người La Ngôn giảm xuống, nàng quyết định không áp chế La Ngôn.
Chỉ làm cho hắn không có đi q·uấy r·ối năng lực, để hắn cứ như vậy nhìn Hứa Hạo đem tiểu di của hắn tán tỉnh tới tay.
Hưởng thụ cái loại cảm giác thân nhân rơi vào ma trảo, lại không cách nào cứu vãn, thật bi thống. Không thể bảo là không ác độc. Xà hạt nữ nhân, nói chính là nàng. Không phải vậy làm sao có loại thuyết p·h·áp, tình nguyện đắc tội tiểu nhân, cũng không nên đắc tội nữ nhân. Sự tình đích xác phát triển như Hồng Sắc Vi nghĩ.
Kế tiếp, Hứa Hạo lại cùng hai mẹ con chơi mấy hạng mục. Trong lúc không ngừng cùng Dư Vị ám muội, tình cảm của hai người cũng không ngừng ấm lên.
"Ba ba, ta muốn chơi cái này..."
"Mụ mụ, cái này chơi thật vui a."
"Di... Ba mẹ, hai người các ngươi tay làm sao nắm ở cùng một chỗ? Ta cũng muốn nắm tay."
Tiểu La Lỵ đối với lần này hồn nhiên không cảm giác, hạnh phúc vui vẻ. Chơi nhiều hạng mục, một điểm không có cảm giác mệt, ngược lại càng ngày càng tinh thần.
Vui sướng thời gian luôn là ngắn ngủi.
Cảm giác không có đi qua bao lâu, một ngày liền kết thúc.
Cảm nhận được quan hệ với Dư Vị không ngừng gần hơn, Hứa Hạo trong mắt chứa ý cười. Hiện tại chắc là đang nằm ở giai đoạn mối tình đầu, đã đạt đến bình cảnh, muốn làm sâu sắc quan hệ rất khó.
Mọi người đều biết, cảm tình cần thời gian dài nổi lên, không phải một hai ngày là có thể tăng lên. Hứa Hạo lại không muốn chậm rãi bồi dưỡng cảm tình. Hắn muốn k·h·o·á·i đ·a·o t·r·ảm loạn ma....
Hiện tại cảm tình đều đạt được bình cảnh, còn có thể làm sao? Hứa Hạo có biện pháp.
Chơi một ngày, La Lỵ rất hưng phấn. Dư Vị cũng cảm thấy đầy cùng Hứa Hạo ám muội, khiến cho nàng có loại cảm giác yêu đương.
Vui đùa kết thúc, chuẩn bị trở về.
"Ba mẹ, các ngươi đợi một chút, ta đi toilet."
"Ta với ngươi cùng đi."
Dư Vị lo lắng cho nữ nhi, cùng đi theo.
Cách đó không xa, La Ngôn đầu đầy mồ hôi, cả người run rẩy. Y phục trên người đã ướt đẫm, trên cánh tay n·ổi gân xanh, diện mục thập phần dữ tợn. Hắn cứ như vậy xem Hứa Hạo tán tỉnh tiểu di của hắn một ngày. Mắt mở trừng trừng nhìn tiểu di từng bước rơi vào tay giặc.
Hắn muốn đi ngăn lại. Nhưng mỗi khi thời khắc mấu chốt, khí thế uy áp của Hồng Sắc Vi sẽ bao phủ lên người hắn... làm cho hắn không thể động đậy.
Hắn xem như là hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Hồng Sắc Vi.
Ngươi muốn xem? Có thể. Muốn đi q·uấy r·ối? Không có cửa đâu.
Thật là ác độc!
... ... . . . .
"Ừ?"
La Ngôn bị tiếng nghị luận của mấy người bên cạnh hấp dẫn. Đây là mấy người mặc lòe loẹt, tóc nhuộm màu sắc rực rỡ, xăm hình xăm "tinh thần tiểu tử".
"Lượng ca, anh mau nhìn, là t·h·iếu phụ kia, nàng và người nam kia tách ra."
"Ta chưa bao giờ thấy qua nữ nhân nào có vận vị như vậy, so với nàng, trước đây chơi đều là rác rưởi."
"Nhìn tiểu la lỵ phấn điêu ngọc trác kia, xem bộ dáng là con gái nàng, vui sướng siêu cấp gấp bội a."
"Lượng ca, xem dáng vẻ của các nàng là phải rời đi, còn chưa đ·ộ·n·g t·h·ủ còn chờ đến khi nào?"
"Đúng vậy, thừa dịp người nam kia không phản ứng kịp, chúng ta đem đôi mẫu nữ kia t·r·ó·i lại."
"Tuyệt mỹ Mẫu Nữ Hoa như vậy, dù c·hết ta cũng nguyện ý...."
Được xưng "Lượng ca" – tên côn đồ dẫn đầu, nhìn bóng lưng mẫu nữ Dư Vị đi xa, cũng khó nén k·í·c·h đ·ộ·n·g. Phất phất tay.
"Đ·ạ·p mã làm, mấy ca môn chúng ta đi."
Lập tức, đoàn người hướng phía Mẫu Nữ Hoa mà đi.
La Ngôn nghe được những lời này, đồng t·ử co rụt lại. Trên người s·á·t khí tuôn ra.
Đám gia hỏa kia dám tơ tưởng tiểu di mẫu nữ của hắn. Vậy có lý do đáng c·hết.
Lúc này, liền định xông lên giải quyết đám côn đồ này. Nhưng, một cỗ khí thế khổng lồ, lần nữa bao phủ lên người hắn. Hồng Sắc Vi đ·ộ·n·g t·h·ủ. Đây chính là những tiểu phản phái mà nàng cố tình tìm tới, chuyên môn để Hứa Hạo trước mặt Dư Vị xoát hảo cảm, làm sao có thể để gia hỏa này p·h·á hư?
"Ngươi đến cùng muốn thế nào? Đám gia hỏa kia sẽ đối dì ta hạ thủ, ngươi còn muốn cản ta?"
"Ngươi bây giờ vì Hứa Hạo c·ô·ng tác, lấy quan hệ của Hứa Hạo và tiểu di ta, nếu như nàng đã xảy ra chuyện, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi...."
Một ngày dằn vặt, đã để La Ngôn tâm thần tiều tụy. Đối với Hồng Sắc Vi vẫn ngăn cản hắn, trong lòng cũng dâng lên sự h·ậ·n t·h·ù. Hồng Sắc Vi không hề lay động. La Ngôn cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn một đám lòe loẹt côn đồ, hướng phương hướng tiểu di mẫu nữ đi tới.
Tức giận đến cực điểm, La Ngôn dần dần tỉnh táo lại. Một đạo t·h·iểm điện xẹt qua não hải.
Hồng Sắc Vi là thủ hạ của Hứa Hạo, vẫn phụ trách ngăn lại chính mình, sao lại để cho mấy tên côn đồ tai họa tiểu di của hắn? La Ngôn mãnh địa quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo.
Lấy thực lực của hắn, tuyệt đối có thể chú ý tới mấy tên côn đồ. Nhưng lại không có đi ngăn cản, không cần suy nghĩ, khẳng định có mục đích. Một từ ngữ xông ra –- Anh Hùng cứu mỹ nhân.
Muốn cấp tốc đề thăng quan hệ, Anh Hùng cứu mỹ nhân là hữu dụng nhất. La Ngôn đã rõ. Mấy tên côn đồ này, đều là Hứa Hạo cố ý an bài. Tốt t·h·ủ· đ·o·ạ·n hạ cấp.
Tán tỉnh cái muội mà thôi, có cần tâm cơ như vậy không?
Hứa Hạo không phải tin tưởng cái gì chân tình. Hắn chỉ tin tưởng vững chắc một điểm –- tự cổ thâm tình không giữ được, chỉ có sáo lộ (mánh khóe) được nhân tâm.
La Ngôn đã có thể tưởng tượng đến: Mấy tên côn đồ quấy rầy, đang lúc tuyệt vọng, Hứa Hạo đi ra Anh Hùng cứu mỹ nhân. Tiểu di mẫu nữ vô cùng cảm kích. Chính mình hai thân nhân duy nhất, bị Hứa Hạo l·ừ·a d·ố·i xoay quanh. Bị lừa còn muốn hỗ trợ đếm tiền.
La Ngôn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng tuôn ra một tia máu tươi. Vết thương cũ chưa lành, lại thêm tổn thương mới.
Đúng như La Ngôn suy nghĩ. Dư Vị mẫu nữ từ toilet đi ra, trước mặt gặp phải mấy tên côn đồ, trên mặt mang nụ cười không có hảo ý. Dư Vị thấy tình thế không đúng, vội vàng đem nữ nhi bảo hộ ở phía sau.
"Các ngươi muốn làm gì?" Nàng lạnh mắt nhìn mấy người.
Thân là Luật Chính Nữ Vương, mười mấy năm qua tích lũy uy áp, vào giờ khắc này bạo phát. Mấy tên côn đồ bị dọa nhảy lên. Một lát sau phục hồi tinh thần lại.
"Ha hả, t·h·iếu phụ xinh đẹp này còn có chút khí tràng, xem ra thân phận bất phàm a, không phải thành phần tri thức của công ty nào đó, chính là thượng lưu giàu thái thái."
"Cái gì? Còn có những thân phận này? Chẳng phải là càng thêm kích thích? Xem ra ông trời đãi chúng ta không tệ a."
"Làm cái gì? Hắc hắc... Mấy ca môn muốn mời ngươi đi ăn một bữa cơm, ngươi sẽ không không nể mặt mũi a?"
"Đây là con gái của ngươi? Dáng dấp thật đáng yêu, tiểu bằng hữu nhanh đến thúc thúc chỗ này, thúc thúc mang ngươi đi ăn kẹo."
"Yên tâm, mấy ca môn không phải phần tử xấu, chúng ta sẽ rất ôn nhu...."
Mấy tên côn đồ không kiêng nể gì cả nghị luận. Vẫn còn có người tơ tưởng tiểu La Lỵ. Tiểu La Lỵ trốn ở phía sau mẹ, vẻ mặt chán ghét nhìn lấy mấy người.
"Ta mới không cần, các ngươi là phần tử xấu, ba ba ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."
Lời của tiểu La Lỵ nhất thời đưa tới một trận cười vang. Mỗi một người đều không có để ở trong lòng, ô ngôn uế ngữ liên tiếp. Dư Vị sắc mặt âm trầm. Nhãn thần lóe lên, nghĩ cách giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận