Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 107:

Chương 107:
Cái gì gọi là hắn thích nghe lén? Hắn rất bình thường, có được không? Lại không có loại ham mê đó.
Hàng phục yêu tinh? Biết ngươi muốn dỗ Diêu Tâm Nhị đi ngủ, phải dùng tới loại hạ sách này sao? Thật đáng hận.
Mỹ nữ chủ nhà trọ lại bị người ta lừa gạt như thế.
Lý Tiêu không khỏi vì nữ chủ cảm thấy thật sự không đáng.
"Đúng rồi... ... Nếu như đại ca ngươi Sở Hùng hỏi tới, biết phải nói như thế nào chứ?"
Hứa Hạo tựa cười mà không phải cười nhìn hắn.
« Keng... Lý Tiêu tâm tính nổ tung, tâm tình giá trị + 100... »
Đem vẻ mặt của hắn thu hết vào mắt, Hứa Hạo một cái tát nặng nề đánh vào trên đầu hắn.
"Nói chuyện với ngươi đâu, có nghe hay không?"
"Biết... . . . . Đã biết."
Lý Tiêu đột ngột ngẩng đầu, hai mắt như muốn phun lửa.
Chú ý tới ánh mắt Hứa Hạo, hắn lại vội vàng cúi đầu, bi phẫn mở miệng.
"Làm việc cho tốt, biểu hiện hôm nay cũng không tệ, chỉ cần ngươi làm tốt mọi việc, ta cũng sẽ thực hiện cam kết."
Hứa Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người đi vào khách sạn.
Diêu Tâm Nhị đã đặt phòng xong, cùng nhau ngồi lên thang máy.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lý Tiêu ngây ngốc tại chỗ, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần... . .
Một màn này sao mà tương tự?
Lần trước Hứa Hạo cũng là dạng này mang theo mỹ nữ chủ nhà trọ thuê phòng.
Lần này lại dẫn theo đại tẩu.
Giống nhau là -- hai lần hắn đều biết Hứa Hạo muốn làm gì, lại bất lực ngăn cản.
Dù sao cũng là một kẻ xuyên việt, có cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.
Lại bị một tên bản xứ khinh nhục đến mức này.
Lý Tiêu chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi... . .
Diêu Tâm Nhị đặt là 'phòng tổng thống'.
Vừa đi vào, một chiếc đèn treo thủy tinh cỡ lớn đập vào mi mắt. Đây là đại sảnh, bên cạnh còn có phòng ngủ, trang trí cực kỳ xa hoa.
Diêu Tâm Nhị ở cửa do dự, rối rắm không biết có nên đi vào hay không.
Hứa Hạo quay đầu nhìn thoáng qua.
"Chị dâu, đứng ngây ra đó làm cái gì? Đi vào thôi...
Diêu Tâm Nhị biết ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng không tránh thoát, cắn răng một cái, hạ quyết tâm, đi vào trong đó.
"Hy vọng Hứa Hạo có thể nhanh chóng kết thúc."
Đáng tiếc... Nàng đã định trước phải thất vọng.
Nhanh?
Trong từ điển của Hứa Hạo không có chữ này.
Đi tới trước tủ rượu, chọn một chai Romani Conti. Mở ra, lấy ra hai cái ly cao cổ, phân biệt rót đầy.
Rót xong sau, Hứa Hạo đưa cho Diêu Tâm Nhị một ly, mình thì là ngồi ở ghế sô pha bằng da thật mềm mại tinh tế nhấm nháp.
Diêu Tâm Nhị ngơ ngác cầm chén rượu lên.
"Cụng ly... . . ."
Hứa Hạo giơ ly rượu lên, chạm nhẹ, tự mình nhấp một miếng. Lập tức, hắn đầy hứng thú nhìn Diêu Tâm Nhị.
"Chị dâu biết ca hát không?"
Diêu Tâm Nhị lấy lại tinh thần, bị Hứa Hạo hỏi có chút ngơ ngác.
Ta đều đã quyết định, chuẩn bị nghênh đón mưa rào gió dữ, ngươi lại hỏi ta cái này?
Tuy là nghi hoặc, nhưng nàng vẫn là gật đầu một cái... .
Đi vào xã hội về sau, kể từ khi cùng Sở Hùng hiệp nghị kết hôn, nàng liền không còn cùng các tiểu tỷ muội hát ca. Nhưng tài năng ca hát thời đại học vẫn còn.
"Chị dâu biết ca hát? Vậy thì không còn gì tốt hơn, trước hết hát cho ta nghe một bài... . ."
Hứa Hạo không vội ăn ngay.
Diêu Tâm Nhị đã không thoát khỏi lòng bàn tay.
Thời gian còn sớm, mỹ vị cần chậm rãi thưởng thức.
Muốn nàng hát?
Diêu Tâm Nhị khó hiểu, Hứa Hạo này giở trò quỷ gì vậy?
Nàng đều đã chuẩn bị xong, kết quả lại không tới?
Đây là khách sạn a, cũng không phải là KTV.
Diêu Tâm Nhị hơi không kiên nhẫn.
"Nơi đây cũng không phải là KTV... . . . . Làm sao hát? Vừa không có Microphone..."
"Ai nói không có?"
Hứa Hạo một bộ giọng điệu thề son sắt.
Diêu Tâm Nhị vẻ mặt mờ mịt.
Đồng thời cũng tỉnh ngộ lại, có loại cảm giác sắp phát điên. Khách sạn nào có Microphone?
Ta tuy không học nhiều, nhưng ngươi cũng đừng lừa gạt ta.
Không có biện pháp, là Hứa Hạo yêu cầu, nàng không thể không nghe theo.
"Cứ như vậy bị ngươi chinh phục... . ."
Đây là một bài hát đơn ca.
Hứa Hạo nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe.
Hát xong một ca khúc.
Diêu Tâm Nhị liếc mắt, thật không biết Hứa Hạo vì sao thích nghe bài hát này.
Hứa Hạo vỗ vỗ bả vai của nàng.
"Lần đầu tiên đã hát tốt như vậy, rất có thiên phú, hy vọng lần sau hát được tốt hơn."
Ha ha... .
Diêu Tâm Nhị trong lòng cười nhạt.
Còn muốn có lần sau?
Sau đó nàng không khỏi có chút lo lắng.
Nói xong ước hẹn năm ngày, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên. Về sau Hứa Hạo sẽ không mỗi lần đều muốn nàng hát chứ?
Diêu Tâm Nhị nhịn không được rùng mình một cái.
Lúc này, Hứa Hạo đã để chén rượu xuống, mở ra chìa khóa.
Lái xe lâu năm xin chú ý.
Thu Danh Sơn xa thần, chuẩn bị đua xe... .
« Keng... . Diêu Tâm Nhị tâm thần bất định bất an, tâm tình giá trị + 321... . »
« Keng... . Diêu Tâm Nhị khiếp sợ không thôi, tâm tình giá trị + 654... . . . »
« Keng... . Diêu Tâm Nhị cảm xúc dâng trào, tâm tình giá trị + 987... . »
Trong khách sạn sấm xuân nổ vang, một khúc tà phong mưa phùn biết xấu hổ.
Bên ngoài --
Lý Tiêu thất hồn lạc phách đứng ở đầu đường.
Hắn không có nghe Hứa Hạo nói mà rời đi.
Trong miệng ngậm thuốc lá, từng ngụm từng ngụm rít, một điếu lại một điếu. Muốn dùng cái này làm tê liệt chính mình... . .
Nhưng vô dụng.
Trong lòng hắn vẫn đang vì thực lực bản thân nhỏ yếu, không bảo vệ được người thân cùng nữ nhân mình thích mà tự trách.
Nghĩ đến đại tẩu lúc này đang bị Hứa Hạo bày thành các loại tư thế, hắn liền đau lòng đến không thể thở nổi.
Đinh linh linh... Đinh linh linh... . Đinh linh linh... .
Chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên.
Lý Tiêu phiền não cầm lấy nhìn một cái, thấy là đại ca Sở Hùng gọi tới.
Giật mình một cái, làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
Hắn nghĩ tới Hứa Hạo để cho mình đánh yểm trợ, không thể để cho đại ca phát hiện.
Lý Tiêu nghĩ lại liền tức giận.
Ngươi đạp mã cùng đại tẩu vui vẻ, lại để ta giúp ngươi ngăn cản đại ca, sao ngươi không đi chết đi?
Nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tính, nhấn nút nghe.
"Tiểu Tiêu, tình huống gì? Ta vừa rồi gọi điện thoại cho Tâm Nhị, nàng có gì không đúng... ."
Lý Tiêu nghe xong cũng là sửng sốt.
"Ngọa tào"???
Chơi dữ vậy sao?
Nghĩ đến cảnh đại ca gọi điện thoại cho đại tẩu.
Tê --
Lý Tiêu ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Ngươi còn biết không thích hợp à?
Có biết hay không lão bà ngươi đang làm gì không hả?
Khiếp sợ đồng thời, lại là hâm mộ và ghen ghét, lại không khỏi phát điên.
Hứa Hạo ngươi đạp mã... . .
Có thể hay không để cho bọn họ nói chuyện đàng hoàng?
Cứ như vậy khẩn cấp sao?
Cái này xong chưa? Gây nên nhân gia hoài nghi.
Điều này làm cho hắn trả lời thế nào?
« Keng... . Lý Tiêu tâm tính vỡ tan, tâm tình giá trị + 999... »
Trầm ngâm chốc lát, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, Lý Tiêu chỉ có thể nói:
"Đại tẩu lúc xuống cầu thang, không cẩn thận bị trẹo chân, ta định đưa nàng đi bệnh viện nàng nói việc nhỏ không cần, về nhà đắp ít thuốc là được rồi."
"Lúc đó ta xem nàng không có gì đáng ngại, cũng không có nói cho đại ca... ."
Sở Hùng nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ tới lúc đó gọi điện thoại cho Diêu Tâm Nhị, không ngừng hít một hơi lãnh khí, nguyên lai là đang đắp thuốc.
Hết thảy đều được giải thích rõ ràng.
Đối với Lý Tiêu, vị tâm phúc tiểu đệ đã cứu mạng hắn này, Sở Hùng tín nhiệm vô điều kiện.
Lúc đó gọi điện thoại cho Diêu Tâm Nhị, hắn nghĩ sai, cho rằng trời giáng Nguyên Lượng Mạo (cắm sừng) đâu.
Trẹo chân à? Vậy thì không sao... .
Bạn cần đăng nhập để bình luận