Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 278:: Chúng bạn xa lánh! Thầy trò cộng đi Hoàng Tuyền! Chiếu cố nữ nhi cả nhà

**Chương 278: Chúng bạn xa lánh! Thầy trò cùng đi Hoàng Tuyền! Chăm sóc cả nhà nữ nhi**
Chứng kiến dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của các nàng.
Thầy trò Tô Thần mặt mày ngơ ngác.
Có lầm hay không?
Bọn họ nói rõ ràng là sự thật.
Những người này sao lại không tin?
Coi như không tin, tốt xấu gì cũng phải cho bọn họ một cơ hội giải thích chứ.
Chỉ thấy Bạch Như Nguyệt không chút do dự lấy điện thoại di động ra.
Nhanh chóng bấm điện thoại báo cảnh sát.
"Tôi muốn tố cáo, tôi thấy được hai tên tội phạm bị truy nã kia..."
Hai thầy trò trong nháy mắt tê dại cả người.
Ánh mắt nhìn về phía Hứa Hạo đang đứng một bên xem cuộc vui, vẻ mặt có chút hả hê.
Tô Thần nghiến răng nghiến lợi.
"Hứa Hạo, ngươi dám thề Tề Lỗi phụ tử c·hết không phải ngươi làm, không phải ngươi hãm hại thầy trò chúng ta?"
Hứa Hạo đứng dậy, đại nghĩa lẫm nhiên nói.
"Có cái gì không dám?"
"Ta, Hứa Hạo, thề, nếu như ta đã g·iết người, liền bị thiên lôi đánh xuống..."
Nói đùa gì vậy.
Hắn có năng lực khống chế lôi điện.
Căn bản không sợ sét đánh.
Thậm chí còn muốn thử xem có thể hay không hấp thu lôi điện, để tăng cao năng lực của hắn.
Hứa Tình Tuyết vội vàng kéo tay Hứa Hạo.
Vẻ mặt oán giận nói.
"Ba ba, sao ba có thể tùy tiện thề thốt, chúng con đều tin tưởng ba, sẽ không bị hai tên kia đầu độc..."
Chúng nữ cũng phản ứng kịp, dồn dập gật đầu tán thành.
Trong lòng càng thêm kiên định tin tưởng Hứa Hạo.
Các nàng nghĩ đến.
Lấy thân phận địa vị của Hứa Hạo.
Nếu là thật làm chuyện như vậy.
Căn bản không cần phải thề để chứng minh mình trong sạch.
Hứa Hạo lại làm như vậy, nói rõ khẳng định không phải hắn làm.
Phùng Tử Huyên dẫn đầu lên tiếng chỉ trích.
"Các ngươi hai ác đồ này, không biết hối cải, còn muốn vu hãm Hứa tổng, vô sỉ tột cùng..."
Lạc Khuynh Tiên cũng tức giận nói.
"Các ngươi mắc phải sai lầm lớn, không biết tỉnh ngộ, còn mưu toan bôi đen sư phụ ta."
Bạch Như Nguyệt nói theo.
"Các ngươi sẽ chờ bị cảnh sát bắt đi, tiếp thu luật pháp trừng trị đi "367"!"
Mắt thấy chúng nữ bị Hứa Hạo dễ dàng lừa dối như vậy.
Hai thầy trò đều tức muốn nổ phổi.
Tô Thần ở trong lòng gào thét.
Lão đầu nhi tức giận giậm chân.
Bị sự vô sỉ của Hứa Hạo chọc giận.
Hai thầy trò lòng tràn đầy oan khuất cùng phẫn nộ không chỗ phát tiết.
Chỉ cảm thấy ngực chặn một hơi, hầu như muốn cho bọn họ không thở nổi.
« keng... Tô Thần tức giận ngút trời, tâm tình giá trị + 1000 »
Lại cắt lấy một lớp.
Hứa Hạo tâm tình không tệ.
Đã đến lúc giải quyết phiền toái này.
Không thể để cho thầy trò này làm lộ ra chuyện Lạc Khuynh Tiên mang thai.
Vì vậy, hắn ngầm ra hiệu một ánh mắt.
Trong sát na.
Thiếp thân bảo tiêu Hồng Sắc Vi giống như quỷ mị xuất hiện.
Khí thế bá đạo của Đan Kính lan ra.
Từng bước hướng Tô Thần thầy trò tới gần.
Hai thầy trò mới vừa bình tĩnh trở lại tâm tình.
Lần thứ hai biến đến cực kỳ âm trầm.
Hứa Hạo đây là muốn động thủ với bọn họ.
Bọn họ nhất định phải rời đi.
Nhưng lại rất không cam lòng.
Đang lúc bọn hắn muốn nói gì, biện giải cho mình.
Hứa Hạo cũng cho thấy khí thế Đan Kính.
Uy áp cường đại như sóng biển mãnh liệt, che trời lấp đất tuôn về phía hai thầy trò.
Cổ khí thế này so với Hồng Sắc Vi còn kinh khủng hơn nhiều lắm...
Sắc mặt hai người đại biến.
Trong mắt tràn đầy khó có thể tin.
Quả thực không thể tin được mắt mình.
Trước đó Hứa Hạo không phải là Hóa Kình hậu kỳ sao?
Làm sao đột nhiên lại trở thành Đan Kính rồi?
Lúc này Hứa Hạo cho bọn hắn mang tới cảm giác áp bách.
So với trước kia không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong lòng bọn họ.
Đó chính là trước đó Hứa Hạo căn bản không có che giấu thực lực.
Đích xác là Hóa Kình hậu kỳ.
Vẻn vẹn Hóa Kình hậu kỳ, lại có thực lực có thể so với Đan Kính trung kỳ.
Điều này làm cho bọn họ làm sao có thể tin được?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không phải do bọn họ không tin.
Sau đó, hai người phản ứng kịp.
Lấy thực lực bây giờ của bọn họ.
Tuyệt đối không phải là đối thủ của Hứa Hạo.
Lúc này, bọn họ đã không quan tâm được gì nữa.
Lời muốn nói bị ném sạch không còn một mảnh.
Sợ bị Hứa Hạo tại chỗ mạt sát.
Lão đầu nhi không chút do dự kéo đồ đệ.
Thi triển ra thân pháp nhanh nhất, như chim sợ cành cong, liều mạng thoát đi nơi thị phi này...
"Trốn? Trốn được sao?"
Hứa Hạo nhìn bóng lưng hai người bỏ chạy, ánh mắt sâu thẳm.
Vào đêm --
Trăng mờ gió lớn.
Một góc công viên cũ nát.
Hai thầy trò trốn ở chỗ này.
Hai người đều có thân ảnh ở dưới ánh trăng ảm đạm, hiện ra rất thê lương.
Bọn họ còn đang bởi vì ngày hôm nay nhìn thấy Hứa Hạo mà lòng còn sợ hãi.
Hứa Hạo đột phá, thực lực so trước đó mạnh hơn nhiều lắm.
Khiến cho bọn họ cảm thấy sâu đậm vô lực.
Lão đầu nhi lo lắng.
"Tiểu Thần, ngươi phải nhanh chóng đột phá mới được, ta có dự cảm bất hảo, nhất định phải nhanh rời khỏi Ma Đô..."
Tô Thần trịnh trọng gật đầu.
Trong ánh mắt hắn cũng để lộ ra bất an.
"Sư phụ, ta biết, ta cũng có loại cảm giác này."
Hai người đều biết.
Hứa Hạo phái người chặn đường, không cho bọn họ rời khỏi Ma Đô.
Chính là đang đùa trò chơi mèo vờn chuột.
Đợi đến khi chơi chán.
Sẽ không chút do dự g·iết bọn họ.
Bọn họ trước kia còn đầy cõi lòng hy vọng.
Chờ Tô Thần đột phá xong liền có thể cùng Hứa Hạo đối kháng.
Coi như không địch lại cũng có thể ung dung rời đi.
Hiện tại xem ra, bọn họ vẫn là quá ngây thơ rồi.
Nhất định phải thừa dịp Hứa Hạo còn chưa động thủ mà mau chóng bỏ trốn.
Tô Thần bắt đầu luyện võ.
Hắn có thể cảm giác được mình sắp đột phá, trong hai ngày này.
Đáng tiếc, Hứa Hạo sẽ không cho hắn cơ hội.
Đang khôi phục thương thế, lão đầu nhi đột nhiên nhãn thần ngưng tụ.
Vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra phía ngoài...
Tô Thần phát hiện dị thường, vội vàng đi tới.
"Sư phụ, làm sao vậy?"
Lão đầu nhi không nói gì.
Tô Thần nhất thời khẩn trương.
Theo ánh mắt sư phó, nhìn chằm chằm bóng đêm đen như mực phía trước.
Không để cho bọn họ chờ quá lâu.
Hứa Hạo cùng Hồng Sắc Vi chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Hứa Hạo ngữ khí nghiền ngẫm.
"Hai vị, lâu ngày không gặp có khỏe không..."
Lần nữa chứng kiến Hứa Hạo.
Thầy trò hai người đều nén không được lửa giận cuộn trào mãnh liệt.
Bọn họ vẫn là mạnh mẽ đè nén xuống.
Tâm tình nặng nề.
Trễ như thế tới tìm bọn hắn, hiển nhiên là kẻ đến không thiện chí.
Hai thầy trò cả người căng chặt, cơ bắp súc lực.
Tùy thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lão đầu nhi sắc mặt khó coi.
"Ngươi tới làm cái gì?"
Hứa Hạo khẽ cười.
"Các ngươi không biết sao? Biết rõ còn hỏi, đương nhiên là đến tiễn các ngươi lên đường."
"Trò chơi mèo vờn chuột này ta cũng xem đủ rồi..."
Hai thầy trò nghe vậy, không khỏi trong lòng cảm giác nặng nề.
Lão đầu nhi hít sâu một hơi.
"Hứa Hạo, bây giờ chỗ này không có người khác, Tề Lỗi phụ tử là ngươi g·iết, đúng hay không?"
Hứa Hạo cũng không làm cho hắn thất vọng.
Ngược lại đêm nay hai người này đều phải c·hết.
Xác thực không cần thiết phải lừa gạt.
Hắn búng tay một cái.
"Trả lời đúng, đáng tiếc không có phần thưởng."
Thấy hắn thần thái tùy ý như vậy.
Lão đầu nhi thiếu chút nữa nhịn không được bùng nổ.
Dừng một chút, hắn nhịn cơn giận nói.
"Ngươi xem như thế này có được không? Ngươi g·iết Tề Lỗi phụ tử, vu oan cho thầy trò chúng ta."
"Còn có ngươi lừa dối sư muội của ta cùng mấy đồ đệ của sư muội, việc này cứ coi như xong..."
"Từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi cảm thấy thế nào?"
Dù hắn đối với Hứa Hạo có thâm cừu đại hận.
Nhưng thế còn mạnh hơn người.
Hứa Hạo thực lực mạnh quá đáng.
Bọn họ căn bản không phải đối thủ.
Không thể không nhịn xuống.
Ý đồ cùng Hứa Hạo hòa giải.
Chuyện báo thù, chỉ có thể về sau bàn bạc kỹ hơn.
Tô Thần lòng tràn đầy không cam lòng.
Nhưng lúc này không có biện pháp tốt hơn.
Vừa nghĩ tới muốn cùng Hứa Hạo sống chung hòa bình.
Nhìn các sư muội từng người đầu nhập vào trong vòng ôm ấp của Hứa Hạo.
Hắn liền đau lòng đến không thể thở nổi.
Hứa Hạo thần sắc cổ quái.
Muốn biến chiến tranh thành tơ lụa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận