Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 196:

**Chương 196: "Sư phụ, đồ ăn vặt gì vậy ạ?"**
Phùng Tử Huyên hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, ngài có món gì muốn ăn, lần sau cứ nói thẳng cho ta biết là được, ta đi mua cho, ngài còn phải mang tới, phiền phức quá."
Hứa Hạo làm bộ lấy ra mấy gói kẹo nổ từ trong túi.
Hứa Tình Tuyết:
Phùng Tử Huyên:
Hai nàng vẻ mặt mộng bức.
Đây chính là đồ ăn vặt mà Hứa Hạo mang cho các nàng sao?
Phàm là người trên 10 tuổi, cũng sẽ không ăn thứ đồ chơi này.
Các nàng đã lớn thế này rồi mà?
Trong lòng không biết nên phun ra thế nào.
Phùng Tử Huyên phản ứng kịp.
Để Hứa Hạo không xấu hổ, vội vàng đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn.
"Cảm ơn sư phụ."
Phùng Tử Huyên cầm mấy gói kẹo nổ, liền muốn chia đều cho Hứa Tình Tuyết.
Hứa Tình Tuyết thì không thèm quay đầu lại, đi sang một bên, tiếp tục huấn luyện.
Nàng còn tưởng rằng Hứa Hạo muốn bù đắp cho nàng khi còn bé.
Nếu như khi nàng còn nhỏ, Hứa Hạo nguyện ý mua cho nàng một gói kẹo nổ, nhất định sẽ kinh hỉ vạn phần.
Nhưng bây giờ ấy à.
Nàng chỉ cảm thấy bị trêu đùa vũ nhục.
Phùng Tử Huyên bất đắc dĩ.
Cười ngượng ngùng với Hứa Hạo, thử mở một gói, cho vào miệng ăn.
Nhất thời, nàng liền mở to hai mắt.
Biểu tình thập phần đặc sắc.
"Quá... ngon quá đi."
Sản phẩm của hệ thống, khẩu vị không chê vào đâu được.
Phùng Tử Huyên thề - đây là món đồ ăn vặt ngon nhất mà nàng từng ăn.
Vội vàng gọi Hứa Tình Tuyết.
"Tình Tuyết, muội cũng nếm thử đi, ngon cực kỳ, cái vị này vô địch."
Hứa Tình Tuyết không để ý đến nàng.
Cho rằng Phùng Tử Huyên cố ý lừa nàng.
Thấy nàng tự mình luyện tập, Phùng Tử Huyên không khuyên nữa.
Hiện tại bảo nàng chia đều cho Hứa Tình Tuyết, nàng còn không nỡ ấy chứ.
Cất kỹ mấy gói kẹo nổ.
Phùng Tử Huyên tiếp tục luyện tập thiên y cửu châm.
Rất nhanh, nàng liền kinh hãi phát hiện -- trước đây có chỗ không hiểu, nàng phải thử luyện tập nhiều lần, (mới có thể) hiểu rõ.
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến chỗ nào không hiểu.
Phương pháp giải quyết sẽ tự động hiện lên trong đầu.
Năng lực học tập tăng lên trên diện rộng.
Phùng Tử Huyên kích động.
Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.
Không lâu trước, lúc luyện tập, nàng còn vò đầu bứt tai.
Giống như thoáng cái đã thông minh lên rất nhiều.
Ngẫm nghĩ xem giữa chừng có gì khác biệt?
Hình như là đã ăn một gói kẹo nổ mà sư phụ Hứa Hạo cho nàng.
Phùng Tử Huyên không thể tin được.
Kẹo nổ còn có hiệu quả đề thăng năng lực học tập sao?
Đúng rồi.
Hứa Hạo là thân phận gì?
Lại đi ăn loại kẹo nổ, thứ đồ ăn vặt của trẻ con dưới 10 tuổi này sao?
Chắc chắn là có chỗ đặc biệt a.
Tiếp đó.
Phùng Tử Huyên luyện tập gần một giờ.
Trầm mê trong quá trình học tập nhanh chóng.
Dần dần.
Nàng cảm thấy cái loại năng lực học tập cấp tốc kia từng bước yếu đi, càng thêm chứng minh là do nguyên nhân kẹo nổ.
Cho đến khi cái loại hiệu quả kia hoàn toàn biến mất.
Phùng Tử Huyên lại định lấy kẹo nổ ra ăn.
Nhìn thấy Hứa Tình Tuyết đang cau mày luyện tập ở bên cạnh.
Nàng vẫn là không đành lòng, nói:
"Tình Tuyết, muội nếm thử cái kẹo nổ này đi, không chỉ ăn cực kỳ ngon, mà còn có thể đề thăng năng lực học tập của muội."
"Muội không biết đó thôi, một giờ học tập vừa rồi, bằng ta học mấy giờ."
Hứa Tình Tuyết buông ngân châm.
Đi tới gần.
Không nói hai lời, giật lấy gói kẹo nổ trong tay nàng, xé mở bao bì ra ăn.
Nàng biết Đại sư tỷ có tâm tư.
Muốn nàng và Hứa Hạo hòa hảo.
Nhưng cũng không muốn làm quá.
Một cái kẹo nổ mà thôi, bị nàng nói thành linh đan diệu dược.
Còn cái gì mà thế gian mỹ vị?
Đề thăng hiệu quả học tập?
Nói khoác cũng không dám thổi như thế.
Nàng ăn là được, tránh cho nàng ấy lại nói.
Phùng Tử Huyên ánh mắt u oán.
Ta chỉ khách sáo một chút thôi mà, muội còn tưởng thật sao?
Thật không nỡ mà.
Hứa Tình Tuyết ăn xong, liền định nói mấy câu âm dương quái khí với Đại sư tỷ.
Nói cái gì mà mỹ vị, lần đầu tiên được ăn kẹo sao?
Nhưng khi thưởng thức được mùi vị của kẹo nổ, Hứa Tình Tuyết ngây ngẩn cả người.
Hoàn toàn chính xác là ngon vô cùng.
Sau đó, cũng chứng minh là quả thật có hiệu quả đề thăng năng lực học tập. . . . .
Hứa Tình Tuyết thỉnh thoảng nhìn Hứa Hạo, kinh nghi bất định.
Trong khoảng thời gian nàng không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Hạo không chỉ trở nên lợi hại như vậy, mà còn có thể lấy ra những vật phẩm đặc thù như vậy.
Một cỗ hiếu kỳ nồng đậm dâng lên trong lòng.
Đối với một nữ nhân mà nói, thường thường khi đối với nam nhân sinh ra hiếu kỳ, chính là bắt đầu rơi vào tay giặc.
Mục đích đạt được, khóe miệng Hứa Hạo khẽ nhếch.
« keng. . . . Hứa Tình Tuyết nảy sinh hiếu kỳ, tâm tình giá trị + 753. . . . 243. . . »
« keng. . . . Phùng Tử Huyên trong lòng ngọt ngào, tâm tình giá trị + 789. . . . »
Lại mấy ngày trôi qua.
Hứa Hạo mang Tiểu La Lỵ về nhà.
Lần nữa nhìn thấy Dư Vị Vị, vị Luật Chính Nữ Vương này.
Lúc này sắc mặt nàng tiều tụy, tinh thần uể oải.
Vẻ khôn khéo và tự tin thường ngày biến mất.
Thay vào đó là một cỗ nhu nhược của nữ nhân.
"Tiểu Thiên, lá gan của con càng ngày càng lớn, còn dám bỏ nhà ra đi?"
Dư Vị Vị kéo con gái qua, trách cứ một câu, sau đó cảm kích nói với Hứa Hạo.
"Hứa tổng, đứa nhỏ này nghịch ngợm, cảm ơn anh khoảng thời gian này đã chiếu cố, làm phiền anh rồi."
"Không có gì, Tiểu Thiên rất nghe lời, cả nhà chúng ta đều đặc biệt thích con bé."
Hứa Hạo cười cười.
Tiểu La Lỵ này xác thực không cần hắn phải chiếu cố gì.
Ngược lại, còn thường xuyên đấm bóp, đấm chân cho hắn.
Nghe lời hiểu chuyện, hắn rất yêu thích.
Hứa Hạo còn muốn nhận con bé làm con gái.
Cơ hội đang ở trước mắt.
Chỉ cần thu phục vị Luật Chính Nữ Vương trước mắt này, với sự ỷ lại của Tiểu La Lỵ đối với hắn, còn nói muốn hắn làm ba ba.
Đến lúc đó, có thể có thêm một đứa con gái.
Hứa Hạo nói xong, giống như mới phát hiện ra sự dị thường của Dư Vị Vị, vô cùng kinh ngạc hỏi:
"Dư luật sư, nhìn trạng thái tinh thần của cô không tốt, gặp phải phiền toái gì sao?"
Con bé cũng nhìn về phía mẹ mình.
Tiểu La Lỵ đang cầm một gói kẹo nổ ăn, nheo mắt lại, rất là hưởng thụ.
Quả nhiên sắc mặt nhìn không tốt, nhất thời sợ hết hồn, vội vàng nói.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Đã bảo mẹ đừng có suốt ngày bận rộn công tác mà mẹ không nghe, đây là bao lâu rồi mẹ không nghỉ ngơi?"
Dư Vị Vị an ủi, sờ sờ đầu con gái.
Giải thích với Hứa Hạo.
"Sự tình là như thế này. . . . ."
Nàng không giấu diếm, đem chuyện rơi vào một vụ án nói rõ đầu đuôi.
Vốn dĩ nàng đã bị đám Tiểu Tiên Nữ vây công.
Mấy ngày trôi qua, nàng vẫn không thể nào thuyết phục được vị luật sư bào chữa kia.
Đối phương cố ý không đánh, buông tha quyền lợi, nàng cũng không có biện pháp.
Trải qua mấy ngày nữa lên men.
Những người chống đỡ nàng kia cũng dao động.
Ở trước mặt đám Tiểu Tiên Nữ kia, bọn họ sợ rồi.
Bắt đầu công kích nàng, hữu danh vô thực.
Không cách nào cho người bị hại một cái công đạo.
Đây là trong thời gian tạm dừng thẩm phán.
Một khi triệt để tuyên cáo nàng thất bại, nàng tuyệt đối sẽ bị nhấn chìm trong tiếng mắng.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ biện pháp.
Nhưng bất luận nàng nói thế nào, vị luật sư bào chữa kia vẫn không nghe.
Tức giận đến mức nàng mấy ngày liền không ngủ được.
Ngày mai, thời gian tạm dừng thẩm phán sẽ kết thúc.
Dư Vị Vị thực ra đã từ bỏ chống lại.
Lần này nàng triệt để ngã xuống.
Trước đây đã vì những người không được công bằng kia, đánh không biết bao nhiêu vụ kiện, duy trì lợi ích cho không biết bao nhiêu người.
Vậy mà lại rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Dư Vị Vị nản lòng thoái chí.
Nàng rất yêu thích nghề luật sư này.
Đáng tiếc, sau ngày mai, nàng cũng không thể làm luật sư nữa.
Đem nét mặt của nàng thu hết vào mắt, Hứa Hạo biết hiệu quả đã đạt tới.
Vì vậy cố ý cau mày nói:
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô không nói cho tôi biết? Tôi có thể giúp một tay a. . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận