Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 168:

Chương 168: Ba người cùng đi đến Diễn Võ Trường.
Hứa Hạo nói với Hứa Phi Yên: "Tối hôm qua không phải ngươi nói có chỗ nào không hiểu sao? Đang lúc dạy Nhan tỷ, trước tiên giải quyết vấn đề của ngươi đã."
"Không cần đâu ba ba, người cứ dạy Nhan tỷ trước đi, đợi lát nữa rồi hãy dạy con." Hứa Phi Yên liếc nhìn Nhan Vũ Mị, từ chối nói.
Từ đây cũng có thể thấy, quan hệ giữa nàng và Nhan Vũ Mị thực sự rất tốt.
Hứa Hạo liếc mắt đã nhìn thấu nàng: "Được rồi, ta còn không biết ngươi sao? Hễ gặp vấn đề liền tự mình suy nghĩ nửa ngày."
"Yên tâm, dạy ngươi không mất bao nhiêu thời gian đâu."
Nhan Vũ Mị cũng nói: "Phi Yên, ngươi có gì không hiểu thì cứ hỏi trước đi, ta không vội."
"Hôm nay ta định ở lại nhà ngươi nghỉ ngơi một ngày..." Nàng nói đùa một câu.
"Vậy được rồi." Hứa Phi Yên nói ra vấn đề của mình.
Là Thái Cực Quyền mà Hứa Hạo đã dạy cho nàng, có nhiều chỗ quá thâm ảo.
Để nàng nhanh chóng hiểu rõ.
Hứa Hạo tay bắt tay chỉ dạy.
Bên cạnh, chứng kiến hai người ôm nhau, Nhan Vũ Mị chấn động trong lòng...
Con mắt chăm chú nhìn.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ khi Hứa Hạo đối với nàng lúc ở trường học, sẽ có phản ứng gì.
Vậy khi ở cùng với con gái thì sao?
Hai người có phải hay không đã phát triển đến loại quan hệ đó?
Rốt cuộc tình huống như thế nào, trước tiên có thể nhìn ra từ phương thức dạy học của hai người.
Có hay không gây nên phản ứng của Hứa Hạo?
Nhan Vũ Mị nhìn kỹ, không bỏ sót chút chi tiết nào.
Hứa Phi Yên không có bất kỳ biểu hiện gì.
Cho dù có người ngoài đang nhìn, vẫn mặt không đỏ, không thở mạnh.
Cũng không nhìn thấy cảnh tượng như dự liệu.
Nhan Vũ Mị trong lòng thả lỏng.
Là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Cũng đúng, nàng sớm nên nghĩ tới, sao lại có thể nghĩ như vậy?
Thầm mắng mình tư tưởng quá lệch lạc.
Đồng thời, trong lòng đối với Hứa Hạo cảnh giác cũng dần dần thả lỏng.
Nếu như Hứa Hạo thực sự là cái loại người ra tay với con gái, mặc dù Hứa Hạo có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không để hắn dạy học...
Hứa Hạo mặc dù là ôm con gái.
Khóe mắt liếc qua cũng thu hết biểu tình của Nhan Vũ Mị vào mắt.
Trước khi dạy Nhan Vũ Mị, hắn dạy con gái trước, tự nhiên là vì bỏ đi sự cảnh giác của nữ chủ này.
Cũng tiện thể đẩy con gái ra.
Vẻn vẹn chỉ dạy một lần, Hứa Phi Yên đã lĩnh ngộ được những chỗ mình không hiểu.
Xua đuổi con gái tự đi luyện tập.
Hứa Hạo nhìn về phía Nhan Vũ Mị: "Nhan tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi."
Nhan Vũ Mị theo bản năng nhìn quanh một cái.
Mặt cười "xoát" một tiếng đỏ lên.
Làm ra vẻ như sắp làm chuyện xấu xa gì đó.
Trên mặt lộ ra nụ cười, nói với Hứa Hạo: "Hứa tổng, sau này còn phải làm phiền ngài."
Hứa Hạo tùy ý xua tay: "Phiền toái gì, bất quá chỉ là chuyện thuận tay, Nhan tiểu thư không ngại là tốt rồi..."
Lời nói đầy ẩn ý...
Nhan Vũ Mị hơi cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục: "Hứa tổng, ngài quá khách khí, ta với Phi Yên là tỷ muội tốt, cứ gọi ta là Vũ Mị là được."
Hứa Hạo suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi, Vũ Mị, ngươi cũng đừng gọi ta là Hứa tổng nữa, gọi ta là Hứa thúc thúc... Hoặc là Hứa ca cũng được."
Hứa ca?
Nhan Vũ Mị ngẩn người.
Nàng bây giờ hơn ba mươi tuổi, nhưng Hứa Hạo tuổi tác còn lớn hơn, xác thực nên gọi là ca.
Tuy là có thể vô duyên vô cớ ngang hàng với tỷ muội Hứa Phi Yên.
Thế nhưng quá thân mật.
Nàng và Hứa Hạo tay bắt tay dạy học, vốn dĩ đã có chút mập mờ.
Còn gọi như vậy, lỡ bị lão bà và con gái của Hứa Hạo hiểu lầm thì làm sao?
Vậy cũng chỉ có thể gọi là Hứa thúc thúc.
Nàng một người hơn ba mươi tuổi, gọi người ta là thúc thúc...
Thật xấu hổ.
"Hứa... Hứa thúc thúc." Nhan Vũ Mị khó có thể mở miệng.
Tiếp theo, việc dạy học bắt đầu.
Hứa Hạo cười rồi.
Chẳng được bao lâu, Nhan Vũ Mị liền phát hiện không thích hợp.
Không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, mím môi, cắn răng khắc chế.
Trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc trước Hứa Hạo và Hứa Phi Yên ôm nhau, đều không phát sinh loại tình huống này.
Không biết có nên vui mừng vì mình so với Hứa Phi Yên có mị lực hơn hay không.
« Keng... Nhan Vũ Mị tim đập rộn lên, tâm tình giá trị + 777... »
« Keng... Nhan Vũ Mị cảm thấy thẹn không ngớt, tâm tình giá trị + 888... »
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Sáng sớm việc dạy học kết thúc.
Nhan Vũ Mị cáo từ một tiếng, từ chối lời mời ăn trưa, vội vã chạy về nhà.
Buổi chiều, nàng lại thay một bộ quần áo khác tới.
Vì tăng thực lực lên, mặc dù xấu hổ, nàng cũng muốn đến.
Nàng dám đến, Hứa Hạo liền dám dạy.
Ôm nữ chủ vào trong ngực, nhìn hệ thống không ngừng quét ra tâm tình giá trị, Hứa Hạo tâm tình vui mừng.
Nhan Vũ Mị mặc dù ăn mặc đủ kín đáo, vẫn có chút không chịu nổi.
Không lâu sau liền không cách nào thu thập.
Chỉ có thể cố nén dị dạng, tiếp tục thỉnh giáo Hứa Hạo.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Hứa Hạo thu hoạch đầy ắp, tâm tình không tệ.
Nhan Vũ Mị lại như kiệt sức, ngồi lên xe của người hầu Tiểu Thất lái.
"Nhan tỷ, dáng vẻ của tỷ thật kỳ quái."
Tiểu Thất đang lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu, ngữ khí quái dị nói.
Nhan Vũ Mị mạnh mẽ ngồi thẳng người.
Nàng là đại tỷ, làm sao có thể ở trước mặt thủ hạ, lộ ra bộ dạng thất thố?
Hình tượng nữ vương không thể sụp đổ.
"Đừng nói nhảm, có gì kỳ quái?"
"Nhan tỷ, ta nói là sự thật, giống như trong phim ảnh..."
"Tiểu Thất, Thanh Long Đường và Bá Thiên Bang bây giờ tình hình thế nào?"
Nhan Vũ Mị không thể làm gì khác hơn là cứng rắn chuyển chủ đề.
Tiểu Thất quả nhiên bị dẫn dắt sang chuyện khác.
"Bọn chúng không có tay, bây giờ cấp trên đang truy quét tệ nạn, vẫn không cam lòng, không thể ra mặt đối phó chúng ta, lại ngấm ngầm giở trò."
Nhan Vũ Mị vẻ mặt ngưng trọng.
Hai phe thế lực kia quả nhiên tà tâm bất tử.
Xem ra nàng nhất định phải nhanh chóng tăng thực lực lên.
Tranh thủ trước khi cấp trên truy quét xong, đem thực lực nâng lên tới Ám Kình đỉnh phong.
Chỉ là cảnh giới nâng cao còn chưa đủ.
Còn phải đem chiến lực tăng lên.
(Mới có thể) mới có thể ứng đối hai cao thủ Ám Kình đỉnh phong.
Nói đến đây, nàng không khỏi may mắn.
Đang lúc Thanh Long Đường và Bá Thiên Bang muốn ra tay với các nàng, vừa đúng lúc cấp trên phát động truy quét.
Nếu không Hồng Mân Côi thật sự xong đời.
Thật không nghĩ tới, tất cả chuyện này đều là thủ đoạn của Hứa Hạo, người mới không lâu trước đây, ôm nàng vào lòng ở trường học.
Ngày thứ hai -- Nhan Vũ Mị lại đến Hứa gia.
Lại là một ngày tay bắt tay dạy học.
Nhan Vũ Mị một lần nữa gần như mệt lả trở về.
Ngày thứ ba...
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm.
Đối với phương thức dạy học của Hứa Hạo, Nhan Vũ Mị dần quen.
Có đôi khi Hứa Hạo không ở, không bị Hứa Hạo ôm lấy, nàng còn có chút không thích ứng.
Tuy là rất xấu hổ, nhưng thực lực của nàng nâng cao, là điều rõ ràng.
Cảnh giới tuy rằng so với năm ngày trước không có gì thay đổi.
Thực lực lại thay đổi hoàn toàn.
Không chút khách khí nói, có thể ăn hiếp chính mình năm ngày trước.
Nhan Vũ Mị nhìn thấy hy vọng ứng phó với hai phe thế lực liên hiệp.
Cũng là thời điểm tiến hành bước tiếp theo.
Hứa Hạo đem biểu hiện của nàng thu hết vào mắt.
Chiều hôm đó.
Hứa Hạo đang ôm Nhan Vũ Mị dạy học.
Mấy đứa con gái cũng làm việc riêng của mình.
Âm thanh đầy mị hoặc, vang lên bên tai Nhan Vũ Mị: "Vũ Mị, mị lực của ngươi quá lớn, mỗi lần dạy ngươi, đều khiến ta khó chịu..."
Đang chăm chỉ luyện tập quyền cước, Nhan Vũ Mị lòng căng thẳng.
Mặt cười đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nàng cho rằng hai người hiểu rõ trong lòng là được.
Không nghĩ tới Hứa Hạo sẽ nói ra.
"Vũ Mị, ngươi cũng biết cái này dạng đối với thân thể thật không tốt, gần đây ta cũng cảm thấy không khỏe."
"Sợ rằng chỉ có thể qua một thời gian ngắn mới có thể dạy ngươi..."
Một bộ ngữ khí bất đắc dĩ.
Sau đó, chỉ thấy Hứa Hạo nhìn chằm chằm mình, Nhan Vũ Mị luống cuống.
"Hứa thúc thúc, người nhìn ta như vậy làm cái gì? Chúng ta không thể như vậy..."
"Vũ Mị, ngươi hiểu lầm."
Hứa Hạo nhìn chằm chằm môi của nàng, giống như ác ma nói nhỏ: "Ngươi có thể như vậy như vậy..."
Núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận