Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 312:: Nữ nhi tiến triển! Đột phá! Giữ ở bên người giáo ngoại ngữ

Chương 312: Tiến triển của con gái! Đột phá! Giữ ở bên người dạy ngoại ngữ
Hứa Hạo mỉm cười: "Quá khen, chẳng qua là vận may mà thôi."
Thủy Miểu thừa thắng xông lên, tiếp tục nói: "Hứa tổng, ngài quá khiêm nhường. Ta cảm thấy ngài không chỉ là thần thoại trong kinh doanh, làm người còn đặc biệt thiện lương, hôm nay nếu không phải gặp được ngài, ta đều không biết phải làm sao bây giờ."
"Gặp tự nhiên không thể không quản..."
Dừng một chút, ánh mắt Hứa Hạo dừng lại chốc lát trên người Thủy Miểu. Tựa như rất lưu ý vị fans này, chậm rãi mở miệng:
"Vốn muốn cho ngươi ở đây chờ xe cứu thương, ngươi đã nhận ra ta, không bằng đi theo ta thì như thế nào? Kỳ thực ta cũng biết một ít biện pháp cấp cứu."
Nghe vậy, trên mặt Thủy Miểu lộ ra vẻ kích động. Thanh âm đều bởi vì hưng phấn mà run rẩy.
"Thật sao?"
Trong lòng cũng là một phen tính toán khác.
Có thể đi cùng Hứa Hạo. Đối với hắn cơ hội hạ thủ chẳng phải nhiều sao?
Quả nhiên là một kẻ háo sắc.
Trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt Thủy Miểu lại là một bộ dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt. Thành khẩn bày tỏ cảm tạ: "Hứa tổng, quá cảm ơn ngài..."
Hứa Hạo cười như không có gì. Tự nhiên có thể nhìn ra nàng đang ngụy trang. Bất quá hắn không để ý. Ngược lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
Hứa Hạo nói với Hồng Sắc Vi: "Liên lạc một chút, lái xe qua đây..."
Hồng Sắc Vi vội vàng đáp ứng. Đỡ Thủy Miểu đang yếu ớt, đi ra khỏi phạm vi tai nạn xe cộ.
Không bao lâu, một chiếc xe lái tới.
Hồng Sắc Vi đem Thủy Miểu cả người đầy vết máu đặt vào ghế sau. Mà giật vào ghế lái. Cho xe chạy, vội vã rời đi.
Xa xa ——
Chứng kiến Hứa Hạo mang theo Thủy Miểu rời đi. Mấy người của Long Vương điện ẩn tàng trong một bóng ma, quan sát hết thảy. Buông lỏng thần kinh căng thẳng, như trút được gánh nặng.
"Thành công..."
Mộc Sâm hạ giọng hưng phấn nói.
Nhưng mà, trên mặt Tiêu Long lại không có chút nào vui sướng. Ngược lại nhíu mày. Trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo...
Nhìn theo bóng xe đi xa. Ánh mắt Tiêu Long thâm thúy: "Hy vọng là ta nghĩ nhiều rồi."
Hứa Hạo biết thực lực của Thủy Miểu. Không có mang nàng đến gần nữ nhân của mình. Xe hướng về phía một chỗ biệt thự trống không gần đó chạy tới.
Dọc theo đường đi.
Hứa Hạo xem bộ dáng chật vật của Thủy Miểu, tạm thời không có tâm tư trêu chọc nàng. Chỉ là câu được câu không nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, Thủy Miểu quên tự giới thiệu mình. Mở miệng nói:
"Ta gọi là Thủy Cơ, là một Hoa Kiều, mấy ngày trước mới tới Cửu Châu, là một giáo sư ngoại ngữ của đại học Ma Đô..."
Trong lòng Hứa Hạo rõ ràng. Đây bất quá là Long Vương điện phát động thế lực, vì Thủy Miểu chuẩn bị thân phận mà thôi.
"Giáo sư ngoại ngữ à?" Hứa Hạo trầm ngâm chốc lát, vấn đạo: "Ngươi khi nào thì bắt đầu dạy học?"
Thủy Miểu một lòng muốn tìm cơ hội g·iết Hứa Hạo. Nghĩ đợi bên cạnh Hứa Hạo. Nàng cười khổ trả lời:
"Ta mới qua đây, chờ tìm hiểu tình huống phía sau, mới an bài cho ta dạy học. Bây giờ thế này, không biết muốn dây dưa bao lâu..."
Hứa Hạo hỏi tiếp: "Vậy bây giờ ngươi chẳng phải không có công tác?"
Trong lòng Thủy Miểu khẽ nhúc nhích. Hứa Hạo hỏi như vậy là có ý gì? Nàng gật đầu, thần sắc cô đơn.
Hứa Hạo lộ ra một bộ cảm khái thần sắc:
"Kỳ thực, ngoại ngữ của ta vẫn không được, không được bao lâu nữa muốn đem việc buôn bán mở rộng ra nước ngoài. Nếu như đến lúc đó còn phải phiên dịch, không khỏi bị người ta chê cười. Ta gần đây đang định học ngoại ngữ, ngươi đã là tới trường học, không bằng dạy ta thì thế nào? Yên tâm, phương diện đãi ngộ sẽ không bạc đãi ngươi..."
Trong nháy mắt Thủy Miểu bối rối.
Mục đích của nàng là nghĩ trăm phương ngàn kế ở lại bên cạnh Hứa Hạo. Tìm cơ hội hạ độc, sau đó ám sát. Còn chưa kịp vắt hết óc mưu hoa. Cơ hội từ trên trời giáng xuống. Giáo Hứa Hạo ngoại ngữ, vậy không phải mỗi ngày theo bên người? Cơ hội hạ thủ không phải nhiều?
Nhưng Thủy Miểu luôn cảm thấy Hứa Hạo có mục đích không tốt. Nào có mới gặp mặt đã mời người ta dạy học?
A, Hứa Hạo háo sắc thành tính à? Vậy thì không sao.
Nhất định là Hứa Hạo coi trọng nàng, muốn giữ ở bên người công lược. Nói cái gì thỉnh giáo ngoại ngữ. Dối trá...
Bất quá, cái này đang hợp ý của nàng.
Thợ săn cao cấp, thường thường xuất hiện dưới hình thức con mồi.
Thủy Miểu cũng không có lập tức bằng lòng. Mà là xấu hổ nói: "Hứa tổng, ta cũng muốn phụ đạo ngoại ngữ cho ngài, nhưng ta bộ dạng như hiện tại..."
Nói bóng gió chính là mình bị thương rồi, không tiện.
Thủy Miểu rất sợ cơ hội này trốn mất. Dừng một chút, lại tiếp tục nói:
"Hứa tổng, chờ ta khôi phục thì thế nào? Nhất định tận tâm dạy ngài."
Hứa Hạo mỉm cười: "Yên tâm, không bao lâu nữa ngươi có thể khôi phục, y thuật của ta cũng không tệ lắm."
Trong lòng Thủy Miểu kinh dị. Hứa Hạo không phải thần thoại kinh doanh sao? Hắn còn biết y thuật?
Thật muốn hỏi. Nhưng suy nghĩ đến hai người vừa mới nhận thức. Nói nhiều tất lỡ lời, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Đây là một tòa biệt thự xa hoa. Bản thân Hứa Hạo liền là thương nhân địa ốc. Khai thác nhà ở không muốn quá nhiều. Ma Đô khắp nơi đều có nhà của hắn. Ba người cùng nhau bước vào trong đó.
Hứa Hạo bảo Hồng Sắc Vi mang Thủy Miểu đi rửa vết máu. Sau đó mang tới trị liệu. Hồng Sắc Vi lĩnh mệnh, mang theo Thủy Miểu đi tới phòng tắm.
Phải ngay mặt một nữ nhân khác. Trong lòng Thủy Miểu thấp thỏm... Khẽ cắn môi.
Nàng gánh vác trọng trách ám sát, phải nhẫn nhịn toàn bộ.
Đợi rửa hoàn tất.
Bị Hồng Sắc Vi dẫn tới trước mặt Hứa Hạo. Hứa Hạo nhìn nàng. Nhếch miệng lên một nụ cười không dễ dàng phát giác:
"Nằm chết dí ở trên giường kia, ta tới trị liệu cho ngươi..."
Thủy Miểu theo lời nằm xuống. Âm thầm cảnh giác. Hứa Hạo động thủ. Vươn tay, bắt đầu tìm kiếm vết thương. Cảm thụ da thịt nhẵn nhụi.
Thủy Miểu trợn to hai mắt, xấu hổ và giận dữ không ngớt. Nàng đã biết. Hứa Hạo biết cái y thuật gì? Bất quá là nghĩ chiếm tiện nghi mà thôi.
Nàng mới vừa cảm giác không có sai. Hứa Hạo ngay cả trọng thương của nàng đều không buông tha.
Sao có thể vô liêm sỉ như vậy?
Nhận thấy được tay kia đi tới trên đùi, Thủy Miểu cả người không được tự nhiên. Đây còn là lần đầu tiên một người nam nhân tiếp xúc nàng. Nàng đối với Tiêu Long có hảo cảm. Bởi vì Tiêu Long trong lòng có người, vẫn giữ một khoảng cách.
Bây giờ lại tiện nghi Hứa Hạo tên sắc trung ác quỷ này.
«Keng... Thủy Miểu nghiến răng nghiến lợi, tâm tình giá trị + 789 »
"Hứa tổng, ngài... xác định đây là đang trị liệu?"
Thủy Miểu rốt cuộc nhịn không được vấn đạo. Thanh âm mang theo vẻ run rẩy.
Hứa Hạo nghiêm trang trả lời: "Đương nhiên, trị liệu loại thương nhẹ này, ta đây là có một tay..."
Nói, tay tiếp tục di động. Càng thêm không kiêng nể gì cả. Khi ngón tay xẹt qua bên hông. Thủy Miểu không tự chủ được run lên một cái.
Hứa Hạo lại giống như là không có phát hiện, trong miệng nói lẩm bẩm: "Chớ lộn xộn, nơi đây bị thương không nhẹ..."
Thủy Miểu siết chặt tấm ga giường. Nàng ở trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình.
Nhất định phải nhẫn.
Chỉ cần có thể tìm cơ hội g·iết Hứa Hạo. Chút khuất nhục này tính là gì?
Tay Hứa Hạo không có ngừng lại, không ngừng di chuyển lên trên. Thủy Miểu hô hấp cứng lại.
"Hứa tổng, cái này... nơi đây không có tổn thương a?"
Thanh âm đề cao mấy decibel.
Hứa Hạo lại không chút hoang mang nói: "Nội thương, không tra xét rõ ràng làm sao có thể phát hiện?"
Thủy Miểu sắc mặt đỏ bừng. Không biết là thẹn thùng, hay là bị tức giận.
Hai cái đều có. Bất quá bị tức chiếm đa số.
Tức giận a. Nàng lại không làm gì được. Trong hai mắt tràn đầy phẫn nộ cùng ủy khuất. Suýt chút nữa nhịn không được bạo phát.
Thủy Miểu không ngừng nhắc nhở chính mình, nhất định phải lãnh tĩnh. Liền trong lòng hắn xấu hổ và giận dữ. Cảm thấy Hứa Hạo đang nhân cơ hội sàm sỡ nàng.
Hứa Hạo đúng là đang trị liệu. Phát động Trì Dũ thuật. Chữa trị kinh mạch và tổ chức bị tổn thương của nàng.
Chỉ bất quá, Hứa Hạo cố ý hạ thấp hiệu quả Trì Dũ thuật... Làm cho cái trị liệu này thoạt nhìn không rõ ràng như vậy.
Rốt cuộc, Hứa Hạo dừng động tác lại: "Tốt lắm, trị liệu kết thúc, trong khoảng thời gian này ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Thương thế của ngươi tốt lắm, nhưng không hoàn toàn tốt, lần sau chúng ta làm thịt tiếp tục."
Thủy Miểu như trút được gánh nặng. Cấp tốc sửa sang lại quần áo xong. Cúi đầu.
Không cho Hứa Hạo chứng kiến ánh mắt muốn g·iết người của mình. Chỉ là, nàng cúi đầu xem chính mình.
Lại khiếp sợ phát hiện. Thế mà thương thế của mình lại tốt lên một ít... Điều này sao có thể?
Vừa rồi Hứa Hạo rõ ràng đang chiếm tiện nghi mình. Hiện tại thương thế chuyển biến tốt đẹp. Khiến nàng có chút mất trật tự trong đầu. Chẳng lẽ Hứa Hạo thật sự có thủ đoạn trị liệu đặc biệt?
Lúc này, Hứa Hạo đột nhiên tới gần nàng. Hai người khoảng cách gần hơn. Thủy Miểu thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Hứa Hạo.
"Nhớ kỹ, mấy ngày nay ngoan ngoãn ở đây, đừng có chạy lung tung."
Thủy Miểu thần sắc khẩn trương: "Tốt, đa tạ Hứa tổng."
Tim đập không hiểu gia tốc. Nàng hoảng hốt gật đầu. Hứa Hạo nhếch miệng lên. Ý vị thâm trường cười, xoay người rời đi.
Hứa Hạo rời phòng. Lưu lại Thủy Miểu một mình tại nơi này. Ngực không ngừng phập phồng, tràn đầy cừu hận cùng quyết tuyệt. Hứa Hạo thật không ngờ khi dễ nàng. Nàng phát thệ. Đến lúc đó nhất định không cho Hứa Hạo c·hết dễ dàng như vậy.
«Keng... Thủy Miểu nổi giận không ngớt, tâm tình giá trị + 777 »
«Keng..... »
Màn đêm buông xuống ——
Hứa Hạo về đến nhà.
Vừa vào cửa, tiểu nữ nhi Họa Ý liền lon ton chạy tới. Nắm chặt tay hắn, một trận lay động làm nũng: "Ba ba, tỷ muội chúng ta dự định ngày mai đi công viên nước, ngươi đi cùng chúng ta có được hay không?"
Hứa Hạo cười gõ xuống đầu nàng: "Các ngươi có biết mị lực của mình không, đến công viên nước, có thể chơi đùa bình thường sao?"
Thực sự là như vậy. Mấy tỷ muội các nàng vốn là đẹp như thiên tiên. Đang uống Tẩy Tủy Đan của Hứa Hạo phía sau. Càng xinh đẹp hơn.
Đừng nói là đi những nơi đông người chơi. Coi như là đi trên đường. Vậy cũng phải đem cả con đường chặn được chật như nêm cối.
Huống hồ là mấy tỷ muội cùng xuất hành.
Nghe xong Hứa Hạo nói, Hứa Họa Ý tuyệt không sốt ruột. Hiển nhiên là sớm có dự liệu. Nàng chớp động đôi mắt đẹp:
"Cái này liền cần nhờ ngươi nha, ba ba, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi thẳng thắn bao trọn công viên nước..."
Hứa Hạo suy nghĩ một chút. Cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện. Ở trong sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Hứa Họa Ý, hắn rốt cuộc gật đầu bằng lòng.
Hứa Họa Ý lòng tràn đầy vui mừng. Lập tức chạy đi cùng mấy tỷ muội hội báo tin tức tốt này.
"Các ngươi đi đi, ta còn muốn làm nghiên cứu, sẽ không đi."
Hứa Thanh tuyền lắc đầu không muốn đi.
Hứa Họa Ý có thể không phải nguyện ý buông tha nàng. Ở bên người nàng giống như con ong mật nhỏ ong ong không ngừng.
"Nhị tỷ, tất cả mọi người đi, ngươi cũng cùng đi nha... Mọi người đều là hảo tỷ muội. Ta tốt nhị tỷ..."
Hứa Thanh tuyền bị nàng cuốn lấy không có biện pháp. Cuối cùng bất đắc dĩ nói rằng: "Hảo hảo hảo, ta đi được chưa? Thật không có biện pháp với ngươi."
Ngày thứ hai ——
Ánh nắng tươi sáng.
Hứa gia một nhà đi tới công viên nước lớn nhất Ma Đô.
Quá khứ nơi đây luôn là người đến người đi, phi thường náo nhiệt. Hôm nay lại có vẻ trống trải an tĩnh. Bởi vì bị Hứa Hạo bao trọn. Vì để tránh cho bị người quấy rối, ngay cả nhân viên công tác đều đổi thành vô tướng nữ tử sĩ thủ hạ của Hứa Hạo.
Vừa tiến vào nhạc viên.
Thứ đập vào mắt trước tiên là cái thang trượt thủy thượng cao lớn mà quanh co kia, phảng phất một con Cự Long uốn lượn chiếm giữ.
Hứa Họa Ý khoa tay múa chân. Là người đầu tiên leo lên đỉnh cao thang trượt: "Ha ha, ta tới đây..."
Chỉ thấy nàng không chút do dự ngồi xuống. "Sưu" một tiếng nhanh chóng trượt xuống. Nương theo tiếng kêu vui sướng của nàng, văng lên tảng lớn bọt nước. Ý nghĩa hôm nay du ngoạn bắt đầu.
Hứa Thi Tình đối lập cẩn thận. Nàng thận trọng ngồi ở sát biên giới thang trượt. Hít sâu, sau đó chậm rãi trượt xuống. Trên mặt vừa có khẩn trương lại có hưng phấn.
Hứa Thanh tuyền biểu hiện thập phần bình tĩnh. Ưu nhã theo thang trượt trượt xuống, giống như một con hồ điệp nhẹ nhàng...
Hứa Tình Tuyết cùng Hứa Phi Yên tay nắm tay.
Hứa Hồng Trang đứng ở đỉnh chóp thang trượt. Nhìn xuống dưới, trong lòng có chút khiếp đảm. Từ trước đến nay nàng đều có chút sợ độ cao.
"Hồng Trang, đừng sợ, ta ở phía dưới đón ngươi."
Nghe được Hứa Hạo cổ vũ. Hứa Hồng Trang lấy dũng khí, nhắm mắt lại tuột xuống. Vào nước trong nháy mắt. Nàng cảm thấy một trận mát lạnh, sợ hãi trong lòng cũng tan thành mây khói.
Ở thủy thượng thang trượt chơi một hồi. Tiếng đùa giỡn liên tiếp.
Tiếp đó, bọn họ đi tới lướt sóng trì.
Một sóng lại một sóng sóng biển cuồn cuộn mà đến. Dường như biển khơi hô hấp. Hứa Hồng Trang chậm rãi đi vào trong ao, cảm thụ sóng biển trùng kích.
Một cái sóng lớn đánh tới. Thân thể nàng nhoáng lên, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Đúng lúc này, Hứa Hạo cấp tốc vươn tay. Một tay kéo lấy nàng.
"Cẩn thận một chút."
Hứa Hồng Trang tựa ở trong lòng, tim đập rộn lên: "Cảm ơn ba ba."
Thanh âm nhỏ như muỗi.
Hứa Hạo cười. Đỡ lấy bả vai của nàng: "Ở trong sóng này, ngươi đi theo sát ta."
Hứa Hồng Trang nhẹ nhàng gõ đầu. Trong mắt lóe ra ỷ lại. Theo sóng biển phập phồng, hai người thường thường đụng vào nhau.
Hứa Hạo sẽ vì Hứa Hồng Trang ngăn trở sóng lớn. Mà Hứa Hồng Trang cũng ở dưới sự bảo vệ của Hứa Hạo, từng bước trầm tĩnh lại.
Hưởng thụ lướt sóng lạc thú.
"Ba ba, cái sóng này quá lớn."
"Đừng sợ, có ta ở đây." Thanh âm Hứa Hạo ở trong tiếng sóng biển như trước kiên định.
Hứa Hồng Trang trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn. Đột nhiên, một cái sóng đặc biệt lớn đánh tới. Hứa Hạo hỗ trợ ổn định thân hình. Cái này dán được càng gần.
Hứa Hồng Trang biến thành quả táo. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của Hứa Hạo.
Đầu sóng qua đi.
Hứa Hạo không có lập tức buông tay. Hứa Hồng Trang cũng không có tránh thoát. Cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trong nước. Phảng phất thời gian đều ngừng lại.
«Keng... Hứa Hồng Trang tâm loạn như ma, tâm tình giá trị + 888 »
Hứa Hạo nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, không nhịn được cười.
Chơi một hồi lướt sóng, mọi người lên bờ nghỉ ngơi. Hứa Hồng Trang ngồi ở trên ghế bãi cát. Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh vừa rồi cùng Hứa Hạo ở trong nước.
Hứa Hạo đi tới, đưa cho nàng một chai nước: "Uống nước, nghỉ ngơi một chút..."
Hứa Hồng Trang nhận lấy nước, nhẹ uống một ngụm. Len lén nhìn Hứa Hạo liếc mắt. Phát hiện Hứa Hạo cũng đang nhìn nàng, ánh mắt giao hội. Trong nháy mắt lại dời ánh mắt.
Nghỉ ngơi xong, mọi người lại đi chơi những hạng mục còn lại. Trải qua chuyện vừa rồi, Hứa Hồng Trang không có tham dự vào. Ngồi một mình ở trên bãi cát nghỉ ngơi.
Cảm giác có chút buồn ngủ, liền nghỉ một chút trên ghế dựa. Chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mơ... Nàng và Hứa Hạo đi tới một bãi biển mỹ lệ.
Mặt trời chiều ngã về tây. Ánh chiều tà màu vàng kim vung trên mặt biển. Hai người bước chậm ở trên bờ cát.
Hứa Hạo đột nhiên dừng bước nhìn nàng...
Hứa Hồng Trang từ trong mộng tỉnh lại. Phát hiện gò má mình nóng hổi. Ảo não mình sao lại mơ giấc mơ như thế.
"Tam tỷ, một mình ngươi ở chỗ này làm gì? Chúng ta đi nghịch nước trên bàn đu dây." Thanh âm Hứa Thi Tình truyền đến.
Hứa Hồng Trang rất là chột dạ, vội vàng lên tiếng: "Cái này liền tới..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận