Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 143:

Chương 143: Đối mặt với vẻ mặt buồn nôn của Sở Hùng, Hứa Hạo thấy ác hàn, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
"Đều là bằng hữu, giúp chút chuyện này thì có đáng gì."
"Đã đến giờ, Sở Hùng, ngươi nên th·e·o chúng ta đi..."
Một cảnh viên đi lên, đưa Sở Hùng đi.
Trước khi rời đi, cảnh hoa Liễu Di Nhiên nhìn chằm chằm Hứa Hạo một cái, rồi lên xe cảnh s·á·t.
Hứa Hạo vuốt cằm.
Xem ra cảnh hoa nữ chủ này có vẻ rất có ý kiến với hắn.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến nàng ta phản cảm như vậy? Th·e·o một trận gào th·é·t, xe cảnh s·á·t rời đi.
Xem ra cần phải điều tra rõ mới được.
Toàn bộ Sở gia chỉ còn lại Hứa Hạo và chị dâu Diêu Tâm Nhị.
Hứa Hạo nhìn về phía Diêu Tâm Nhị, cười nói:
"Chị dâu, chúc mừng nha, tập đoàn Sở thị trị giá mười tỷ, về sau sẽ giao cho chị trông coi..."
Tuy đã khuất phục, nhưng khi đối mặt với Hứa Hạo, Diêu Tâm Nhị vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Nghe vậy, nàng nghĩ tới vận m·ạ·n·g của mình, bất đắc dĩ nói:
"Chúc mừng cái gì chứ? Ta chẳng qua chỉ là hỗ trợ quản lý mà thôi, cổ phần vẫn ở tr·ê·n tay tên Sở Tiếu t·h·i·ê·n kia."
"Ta chẳng k·i·ế·m được gì cả..."
n·g·ư·ợ·c lại Hứa Hạo còn biết nàng ta t·ham ô· c·ô·ng khoản.
Hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần bộ dạng x·ấ·u hổ nhất của nàng ta rồi.
Diêu Tâm Nhị không có băn khoăn nói ra tình cảnh của mình.
"Ai nói chị dâu chẳng k·i·ế·m được gì?"
"Chưởng kh·ố·n·g tập đoàn rồi, có thể làm rất nhiều chuyện, Sở Tiếu t·h·i·ê·n, tên p·h·ế vật kia, còn không phải mặc sức thao túng sao?"
Hứa Hạo phong khinh vân đạm cười cười.
Chẳng còn dáng vẻ k·h·á·c·h sáo lúc trước khi đ·á·n·h Sở Hùng nữa.
Diêu Tâm Nhị hiểu rõ con người Hứa Hạo, không cảm thấy kinh ngạc, không khỏi hai mắt sáng lên.
"Ta thực sự có thể chứ? Hiện tại tập đoàn Sở thị vì chuyện của Sở Hùng mà tan hoang..."
"Ngành liên quan bị niêm phong, còn có các cổ đông khác cản trở, đừng nói làm chuyện gì, muốn quản lý c·ô·ng ty thôi cũng khó khăn."
Diêu Tâm Nhị nghĩ đến khốn cảnh mà Sở gia đang gặp phải, sầu mi khổ kiểm.
"Những điều ngươi nói, đích x·á·c là một vấn đề, bất quá nếu có người đứng sau ủng hộ, muốn giải quyết cũng dễ thôi."
"Nhưng là ai lại nguyện ý đứng sau lưng ta chứ..."
Diêu Tâm Nhị ngừng lại một chút.
Trong nháy mắt liền nghĩ đến cảnh Hứa Hạo ở sau lưng chống đỡ cho nàng, mặt cười hơi ửng đỏ một cái.
Sau đó vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Hứa Hạo.
"Lão c·ô·ng, ý của ngươi là? Ngươi nguyện ý giúp ta chưởng kh·ố·n·g Hứa thị tập đoàn?"
Hứa Hạo gật đầu.
"Đó là đương nhiên, vừa rồi sở lão ca có nói với ta, muốn ta giúp hắn chiếu cố thật tốt ngươi, người lão bà này của hắn..."
Ánh mắt hứng thú quan s·á·t tr·ê·n người nàng ta.
Diêu Tâm Nhị hiểu ý của Hứa Hạo, lườm hắn một cái.
Sở Hùng nhờ Hứa Hạo chiếu cố nàng ta?
Hứa Hạo đúng là biết chiếu cố người thật...
Đem nàng ta chiếu cố đến tận trong phòng ngủ.
Hai người, chuyện nên p·h·át sinh thì cũng đã xảy ra, chuyện không nên p·h·át sinh cũng đã xảy ra rồi.
n·g·ư·ợ·c lại, cũng không dễ dàng gì mà x·ấ·u hổ nữa.
Lập tức vẻ mặt vui mừng.
Nếu có Hứa Hạo trợ giúp, giải quyết phiền toái trước mắt, hoàn toàn không phải là việc gì khó...
Không hiểu sao -- trước đây nàng rất phản cảm Hứa Hạo, đối với những âm mưu tính kế của hắn, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau khi đã thần phục.
Đã là người một nhà, ở cùng một giuộc với Hứa Hạo, nàng lại cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Rốt cuộc cũng cảm nh·ậ·n được cảm giác của hảo bằng hữu Tô Vãn Thu.
Trước đây Tô Vãn Thu, không chỉ một lần nói bậy về Hứa Hạo trước mặt nàng.
Có thể sau đó, lại muốn đem chính mình k·é·o lên chiến xa của nàng ta, cùng nhau đối phó Hứa Hạo.
Hứa Hạo đối với người của mình thì rất tốt.
Lúc này, Diêu Tâm Nhị giọng k·í·c·h ·đ·ộ·n·g nói.
"Ta mới không phải là lão bà của Sở Hùng, ngươi mới là lão c·ô·ng của ta, cám ơn ngươi."
"Chị dâu quả thật nên cảm tạ ta..."
Hứa Hạo từ chối cho ý kiến cười cười.
Dừng một chút, chậm rãi mở miệng.
"Biết những tin tức nóng hổi tr·ê·n mạng kia, là ai cho hấp thụ ánh sáng ra không?"
"Là Trịnh... ..."
Diêu Tâm Nhị vừa định nói là Trịnh Phi Phàm.
Bởi vì Sở Hùng đã nói với nàng ta như vậy.
Lần trước Trịnh Phi Phàm xông vào Sở gia, nàng ta đã gặp qua.
Hoàn toàn chính x·á·c, thân thủ của hắn ta không tệ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt ý vị thâm trường kia của Hứa Hạo.
Diêu Tâm Nhị lời vừa tới miệng lại nuốt xuống, vẻ mặt kh·iếp sợ.
"Chẳng lẽ là... ..."
Thấy Hứa Hạo gật đầu, trong lòng Diêu Tâm Nhị nổi lên sóng to gió lớn.
Thảo nào! ! !
Thảo nào Sở Hùng nói chiều hôm qua đã bỏ qua cho Trịnh Phi Phàm, vì hắn ta cho rằng Trịnh Phi Phàm không tìm được đầy đủ chứng cứ.
Nên sinh lòng k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Hóa ra chân tướng không phải vậy.
Trịnh Phi Phàm quả thực không đủ chứng cứ.
Những chứng cứ này đều là Hứa Hạo tìm được.
Kh·iếp sợ đồng thời, trong ánh mắt Diêu Tâm Nhị nhìn về phía Hứa Hạo, tràn đầy sợ hãi.
Dựa theo những chứng cứ toàn diện kia mà xem ra, Hứa Hạo đã sớm dự định đối với Sở Hùng đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ.
Khó có thể tưởng tượng -- mấy ngày hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm, xưng huynh gọi đệ.
Tuy mục đích là chuốc say Sở Hùng, sau đó cùng nàng tham quan phòng ngủ.
Nhưng cũng đủ nói rõ tâm cơ thâm trầm của Hứa Hạo.
Quả thực quá đáng sợ.
Đối với một người coi như là bằng hữu mà còn ác như vậy.
Nếu có người dám p·h·ả·n· ·b·ộ·i hắn, tuyệt đối sẽ c·hết rất thê t·h·ả·m.
Diêu Tâm Nhị lập tức d·ậ·p tắt ý niệm phản kháng Hứa Hạo.
Một khắc trước -- nghe Hứa Hạo nói muốn giúp nàng chưởng kh·ố·n·g Sở thị tập đoàn, nàng còn đ·á·n·h ý định sau khi chưởng kh·ố·n·g tập đoàn mười tỷ này, sẽ cùng Hứa thị tập đoàn của Hứa Hạo đấu một phen.
Ý tưởng này vẫn là quá ngây thơ rồi.
Lấy đâu ra năng lực phản kháng áp bách của Hứa Hạo.
Đến lúc đó, nếu nàng thực sự phản kháng Hứa Hạo, thì kết cục sẽ như thế nào?
Diêu Tâm Nhị giật nảy mình.
Hứa Hạo đem toàn bộ biểu cảm của nàng thu hết vào mắt, khóe miệng khẽ nhếch.
Tưới tắt cái ý niệm không thực tế trong lòng nàng ta.
Rất hiển nhiên, hắn cố ý nói ra, uy h·iếp vị chị dâu này...
Đương nhiên, hắn sẽ không vì vậy mà tin tưởng Diêu Tâm Nhị.
Trước khi khiến nữ chủ này khăng khăng một mực, Hứa Hạo sẽ không giúp nàng ta triệt để chưởng kh·ố·n·g Sở thị tập đoàn.
Giúp nàng chưởng kh·ố·n·g c·ô·ng ty thì không thành vấn đề.
Khi nào Diêu Tâm Nhị triệt để thần phục, thì hắn mới giúp nàng ta lấy được cổ phần của Sở gia...
Khi nào Sở Tiếu t·h·i·ê·n c·hết.
Nói ngắn gọn -- còn phải xem biểu hiện của Diêu Tâm Nhị.
"Chị dâu, ngươi làm sao vậy?"
Hứa Hạo giả vờ quan tâm hỏi.
Diêu Tâm Nhị phục hồi tinh thần, lộ ra một nụ cười gượng gạo, có chút cà lăm t·r·ả lời.
"Không... Không có gì... ..."
Diêu Tâm Nhị dần khôi phục lại bình tĩnh.
Phản kháng Hứa Hạo thì không có kết cục tốt.
Vậy nàng không phản kháng là được chứ gì?
Hiện tại Hứa Hạo đối với nàng ta cũng không tệ lắm.
Giúp nàng chưởng quản Sở thị tập đoàn.
Chỉ cần vẫn đi th·e·o hắn, liền sẽ không có việc gì.
Nhưng lúc này, Hứa Hạo ra vẻ như có ý nhìn nàng.
"Chị dâu, không phải vừa rồi nói cảm tạ ta sao? Ngươi biết ta trước nay không tin lời cảm tạ suông..."
Diêu Tâm Nhị sao còn không rõ ý tứ của Hứa Hạo?
Tim đập mạnh lỡ mất nửa nhịp.
Vội vã nhìn xung quanh, thấy không có ai mới bình tĩnh lại.
Mím môi một cái, nàng tiến lên khoác cánh tay Hứa Hạo, hướng vào trong biệt thự.
"Lão c·ô·ng, chúng ta vào nhà, rồi từ từ báo đáp ngươi."
Sau khi tiếp nh·ậ·n chị dâu Diêu Tâm Nhị cúi người gật đầu cảm tạ.
Hứa Hạo bắt đầu giúp nàng ta xử lý khốn cảnh của Sở gia.
t·r·ố·n thuế? Vậy thì nộp đủ tiền.
Niêm phong c·ô·ng ty? Hứa Hạo vận dụng quan hệ, nộp tiền phạt, nhanh chóng làm thủ tục.
Một số hạng mục phạm tội t·rái p·háp l·uật? Vậy thì bỏ qua những hạng mục đó.
Vì vậy, còn chưa đến một ngày, Sở thị tập đoàn từ tình trạng bấp bênh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Mấy cổ đông gây sự, cùng với một ít thế lực mơ ước Sở thị tập đoàn đều bị Hứa Hạo chấn nh·iếp.
Phòng làm việc của tổng tài -- Sở thị tập đoàn!
Diêu Tâm Nhị cứ như vậy thuận lý thành chương trở thành tổng tài của Sở thị tập đoàn.
Diêu Tâm Nhị ghé vào trước cửa sổ sát đất một mặt ở tầng 33, thưởng thức vẻ phồn hoa của cả tòa thành thị.
Có Hứa Hạo lão c·ô·ng ở sau lưng chống đỡ ủng hộ, cảm giác thật tốt... . . Nhi. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận