Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 139:

**Chương 139: "Đừng khẩn trương, ta không phải quái vật ăn thịt người."**
Nghe được câu nói đùa của Hứa Hạo, thân thể căng thẳng của Mộc Tử Câm hơi thả lỏng, nghi ngờ nhìn về phía Hứa Hạo, không biết hắn tìm mình để nói chuyện gì.
"Con gái ta còn lớn hơn ngươi một chút, đã học đại học, nhưng không làm ta bớt lo, nếu được ngoan ngoãn như ngươi thì tốt... ... ..." Hứa Hạo lại lấy hai cô con gái song sinh ra làm đề tài mở đầu.
Vẫn là hai cô con gái khi còn bé, hiện tại Thì Tình, Họa Ý ngoan vô cùng. Mộc Tử Câm "A" một tiếng, vẻ mặt nhỏ tràn đầy kinh sợ. Trong mắt nàng, vị đại thúc đẹp trai này chỉ khoảng hơn 30 tuổi, không ngờ con gái còn lớn hơn cả nàng.
"Thúc thúc, đừng nói vậy, kỳ thực hôm nay ta cũng là lần đầu tiên đi làm."
Máy hát cứ như vậy mở ra. Hứa Hạo đột nhiên hỏi. Một phen nói chuyện, coi như là quen biết nhau.
"Đúng rồi, ta còn không biết tên tiểu cô nương là gì?"
"Ta tên là Mộc Tử Câm, còn thúc thúc?"
Hứa Hạo mỉm cười chìa tay về phía nàng: "Hứa Hạo...". Vì "Mộc Tử Câm sau khi quen thuộc, cũng không khẩn trương như vậy, nhìn bàn tay đưa đến trước mặt, nàng ngây ra một chút, phản ứng kịp cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm một cái.
Lại hàn huyên một hồi, Hứa Hạo rời đi. Nhìn bóng lưng Hứa Hạo rời đi, Mộc Tử Câm có chút không nỡ. Mẫu thân nói qua, bảo nàng không nên nói chuyện với người lạ, nhất là nam nhân, tiếp cận nàng đều không có ý tốt.
Hiện tại, nàng muốn nói mẫu thân sai rồi, Hứa thúc thúc là người tốt. Nàng vốn vẫn cảnh giác, Hứa Hạo thật sự chỉ là tâm sự đơn giản với nàng, hỏi tên, cũng không có đòi phương thức liên lạc của nàng... . .
Lắc đầu, thu hồi tâm tư. Mộc Tử Câm bắt đầu tiếp tục phát tờ rơi. Hứa Hạo sở dĩ không cùng nàng trao đổi sâu hơn là vì hắn nhìn thấu sự cảnh giác của tiểu nữ chủ này, mục đích vốn là tới làm quen, hắn cũng không sốt ruột.
Muốn phương thức liên lạc không đơn giản sao? Tựa như hiện tại. Hứa Hạo bảo Bạch Linh lái xe quay về công ty. Trên đường, một tin nhắn gửi tới, chính là thông tin tư liệu liên quan tới tiểu nữ chủ Mộc Tử Câm kia. Là mạng lưới tình báo hắn bố trí tạo nên tác dụng.
« Tính danh: Mộc Tử Câm, giới tính: Nữ, tuổi tác: 17 tuổi, nhà ở... . . »
« Trong nhà có mẫu thân, còn có một bà ngoại, vì chữa bệnh cho bà ngoại mà xài hết tiền tiết kiệm, mẫu thân mang bệnh đi làm... . »
Nhìn những tài liệu này, Hứa Hạo suy nghĩ. Kỳ thực, hắn thích nhất loại tiểu nữ chủ không có thực lực, không có bối cảnh này, bởi vì công lược rất dễ dàng... .
Tiêu ít tiền, dùng mục tiêu đường, hầu như có thể thành công. Những nữ chủ có tính cách, không thiếu tiền kia mới khó làm, tỷ như tổng tài Băng Sơn Lâm Sơ Tình, còn có chị dâu Diêu Tâm Nhị, độ khó công lược đối lập lớn hơn. Ngược lại đều không trốn thoát lòng bàn tay của hắn là được... ... ... . . .
Đi tới Hứa thị tập đoàn. Hứa Hạo trước thị sát một phen nhân viên công tác, đốc thúc bộ môn tàu điện năng lượng mới xây dựng, đẩy nhanh tốc độ sản xuất tàu điện, cũng nỗ lực nghiên cứu kỹ thuật mới.
Ở phòng làm việc xử lý một hồi văn kiện, ngoài cửa truyền đến "Bằng bằng" hai tiếng... Lý Vân Thư đi đến.
Tiểu nữ chủ này tới công ty cũng có thời gian không ngắn, học được rất nhiều thứ, trong đó bao quát cả việc "sát ngôn quan sắc". Chứng kiến ly trà trước mặt Hứa Hạo không còn, nàng tiến lên cầm bình trà lên rót đầy.
Hứa Hạo nhận chén trà, cười hỏi: "Vân Thư, tìm ta có chuyện gì à?"
"Là liên quan tới chuyện sách thiên lần trước... . ." Lý Vân Thư trong mắt lộ ra vẻ cảm kích: "Người phụ trách sách thiên kia, đã phân biệt thự xuống, phụ mẫu ta bọn họ đều dọn vào... ... ... ... . . . "
"Đây hết thảy đều là công lao của Hứa thúc thúc, mẹ ta muốn ta mời Hứa thúc thúc tối nay đến nhà làm khách, cả nhà chúng ta đều muốn cảm tạ Hứa thúc thúc... . . ."
Hứa Hạo mới nhớ tới là có chuyện như thế. Lần trước Lý gia phá bỏ di dời, hắn bảo Đồ Tể lão Mạc ám chỉ một tiểu bang phái đi làm việc, chính mình lại ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân. Cái kia tiểu bang phái, vì hóa giải lửa giận của hắn, đã bồi thường cho Lý gia một căn biệt thự.
"Vậy là các ngươi nên được, cảm tạ ta làm cái gì?" Hứa Hạo không để ý.
Lý Vân Thư cũng vẻ mặt chính sắc, nàng sẽ không quên ngày đó, một đám côn đồ tìm phiền toái, nếu không phải Hứa Hạo xuất hiện, hậu quả khó mà tưởng tượng. Biệt thự kia cũng là nể mặt Hứa thúc thúc, mới bồi thường cho bọn hắn, bằng không lông cũng không có. Nhà bọn họ, tòa nhà cũ phá bỏ di dời căn bản không đáng giá.
"Căn biệt thự kia là Hứa thúc thúc ngươi giúp chúng ta lấy được, cảm tạ ngươi là nhất định."
Hứa Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt trên người nàng quan sát một trận. Lý Vân Thư hôm nay mặc một thân đồng phục làm việc, có khí chất tri tính, thành phần trí thức, cũng không thiếu sự thanh xuân, sức sống của thiếu nữ. . .
Lý Vân Thư báo cáo xong công việc, đi ra phòng làm việc tổng tài. Mà sau khi nàng rời đi không lâu... . . Hạ Thanh Ca cũng tìm tới cửa.
Hứa Hạo nhìn nàng cười nói: "Cô gái nhỏ, khi nào đem khuê mật ngươi thuyết phục, cũng không cần phiền toái như vậy... . ."
Hạ Thanh Ca liếc mắt quyến rũ, nàng cũng muốn thuyết phục khuê mật, nhưng là khuê mật không nghe a. Vừa đem trọng tâm câu chuyện kéo tới trên người Hứa Hạo, nàng liền hoảng sợ không thôi, sợ đem chân tướng nói cho khuê mật, sẽ khiến khuê mật nhát gan sợ chạy.
Rõ ràng là tiện nghi Hứa thúc thúc, chính hắn không nỗ lực, muốn tự nghĩ biện pháp, hơn nữa... . . . . Cũng không thể chỉ trông cậy vào nàng nha.
"Hứa thúc thúc, ta đã tận lực, vẫn là phải dựa vào ngươi... . ."
"Dựa vào ta cái gì?" Hứa Hạo nghi ngờ hỏi.
Hạ Thanh Ca kiều mị nói: "Hứa thúc thúc lợi hại như vậy, không chinh phục được nàng sao?"
"Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta không muốn? Thế nhưng Vân Thư biết khóc a... ." Hạ Thanh Ca cũng là lần đầu tiên nghe nói, có người sẽ ở loại thời điểm đó yên lặng rơi lệ, cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi muốn chứng kiến cảnh tượng đó, hẳn là sẽ rất thú vị.
Buổi chiều -- Hứa Hạo nhận lời mời của Lý Vân Thư, đi tới biệt thự phân cho Hứa gia. Biệt thự không lớn, nhưng đối với gia đình bốn người mà nói, hoàn toàn đầy đủ. Đoạn đường cũng không tệ, ít nhất... đáng giá mấy trăm vạn. Phá bỏ di dời một căn nhà cũ, thật sự không muốn quá có lời.
Lý phụ Lý mẫu tự nhiên biết phòng ốc của bọn họ không đáng giá này, mặc dù có thể dọn vào biệt thự này, đều là bởi vì quan hệ của Hứa Hạo Hứa tổng, lão bản của con gái bọn họ. Vì cảm tạ Hứa Hạo, hai vợ chồng già mua rất nhiều đồ ăn, làm một bữa tối thịnh soạn.
Ngày hôm nay tương đương với niềm vui thăng quan. Lý Tiêu cũng bị gọi về, nhìn phụ mẫu bởi vì Hứa Hạo mà lấy được căn biệt thự nhỏ, kích động không thôi, cảm kích Hứa Hạo đến tận trời xanh... .
Lý Tiêu rất khó chịu. Mà làm cho hắn càng thêm khó chịu là -- tỷ tỷ Lý Vân Thư mang theo Hứa Hạo trở về. Trên mặt vui vẻ tươi cười, cùng với phong tình thiếu phụ kia, sâu đậm đau nhói hắn.
Lý phụ Lý mẫu bắt chuyện Hứa Hạo ăn cơm, hết lời nịnh bợ, có thể thấy được bọn họ hưng phấn vì được dọn vào biệt thự này.
Buổi tối xem sắc trời đã tối, càng là giữ Hứa Hạo ở nhà nghỉ ngơi. Trước đây tại căn phòng phá kia, sở dĩ Hứa Hạo lúc đi, bọn họ không có ngăn cản là vì căn phòng phá kia không xứng với thân phận của Hứa Hạo, Hứa Hạo hơn phân nửa cũng không muốn ở nơi đó.
Lần này biệt thự lại bất đồng, Hứa Hạo giả vờ do dự một phen rồi đáp ứng. Đối với Lý Vân Thư nháy mắt, làm ra một ánh mắt.
Lý Vân Thư hiểu ý, xấu hổ cúi đầu.
Vào đêm -- thừa dịp Lý phụ Lý mẫu đều ngủ say, một đạo thân ảnh yểu điệu, quỷ quỷ túy túy chạy vào khách phòng của Hứa Hạo. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận