Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 106:

**Chương 106:** Nhưng lúc này Hứa Hạo lại nắm chặt lấy nàng, không tránh thoát.
"Chị dâu đây là chuẩn bị giúp ta lau miệng? Cẩn thận một chút đừng ngã, ngã bể ta sẽ lo lắng."
Nghe Hứa Hạo nói những lời buồn nôn, Diêu Tâm Nhị ánh mắt oán hận.
Cái gia hỏa này vẫn cầm lấy nàng không thả.
Xem bộ dạng Hứa Hạo, nếu như chính mình không trả lời, hắn liền không buông tay.
Bất đắc dĩ gật đầu.
"Còn chưa có kết thúc, lau miệng cái gì?"
"Cái kia..."
Diêu Tâm Nhị trong lòng thầm mắng.
Ngươi chưa ăn xong, ngươi để ta biểu thị cái quỷ gì?
Hứa Hạo trong mắt trêu tức càng đậm.
"Ta muốn... Ngươi đút ta..."
Diêu Tâm Nhị choáng váng.
Nhìn về phía Hứa Hạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, hoài nghi có phải hay không lỗ tai mình có vấn đề.
Để ta đút ngươi?
Ngươi còn là trẻ con à?
Nhưng nàng biết, Hứa Hạo đây là đang trêu cợt nàng. Diêu Tâm Nhị rất tức giận, hận không thể hất bát rời đi, nhưng nàng không thể.
Hứa Hạo nắm giữ nhược điểm trí mạng của nàng, ngoại trừ nghe theo, không còn biện pháp.
Hô... Hấp...
Diêu Tâm Nhị không ngừng hít sâu, cầm đũa lên, bắt đầu gắp thức ăn cho Hứa Hạo.
"Ghê tởm..."
Lý Tiêu hai mắt phun lửa, sắc mặt dữ tợn dọa người. Tim hắn run rẩy không ngừng.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Vừa rồi hắn không chớp mắt nhìn hai người, Hứa Hạo rõ ràng cố ý đưa chân làm trượt chân đại tẩu. Quang minh chính đại sỗ sàng.
Lý Tiêu hiện tại thật có xung động xông lên g·iết Hứa Hạo. Một tia lý trí cuối cùng làm cho hắn khắc chế.
Nhìn đại tẩu cứ như vậy bị Hứa Hạo ôm lấy, dùng đũa cho Hứa Hạo ăn. Quả thực so với tình lữ còn muốn thân mật vô gian.
Ôm ấp mỹ nữ, tâm tình giá trị xoát không ngừng, Hứa Hạo trong lòng vui mừng.
Hứa Hạo là cao hứng, Diêu Tâm Nhị trong lòng bị đè nén, Lý Tiêu tức đến bể phổi.
« Keng... Diêu Tâm Nhị tâm thần bất định bất an, tâm tình giá trị + 842... »
« Keng... Lý Tiêu hận nộ muốn điên, tâm tình giá trị + 997... »
Một bữa cơm kết thúc.
Hứa Hạo ăn được tận hứng.
Diêu Tâm Nhị trải qua lúc đầu không thích ứng, đã dần dần quen.
Còn như nhân vật chính Lý Tiêu, trong lòng dày vò càng cùng ai nói?
Còn khó chịu hơn là g·iết hắn.
Lý Tiêu vẫn cúi đầu bóp quyền, rất sợ chứng kiến sắc mặt Hứa Hạo, sợ không khống chế được chính mình đánh người.
Làm một kẻ đầu têu, Hứa Hạo liếc mắt một cái đã hiểu rõ, không thèm để ý chút nào.
Trò hay vừa mới bắt đầu.
Hy vọng cái này chủ giác có thể chịu đựng được.
Bữa cơm kết thúc!
Hứa Hạo chuẩn bị mang theo chị dâu đi ra bên ngoài tản bộ, lát nữa còn muốn đi xem chiếu bóng, đêm dài đằng đẵng.
Đinh linh linh... Đinh linh linh... Đinh linh linh...
Lý Tiêu bụng đói gần c·hết, cắn răng chuẩn bị đuổi kịp, một trận chuông điện thoại vang lên.
Là đại ca Sở Hùng gọi tới.
Trong lòng hắn rùng mình.
Cấp tốc điều chỉnh tâm tình.
Tác dụng của hắn thể hiện ra, vì Hứa Hạo cùng đại tẩu đánh yểm trợ.
Lý Tiêu trong lòng dâng lên một cái ý niệm mãnh liệt, đem chuyện Hứa Hạo làm với đại tẩu nói cho Sở Hùng.
Làm cho hắn nhìn, bạn tốt của hắn, là thế nào đối đãi thê tử của hắn.
Nhưng hắn vẫn nhịn được.
Nếu thật sự nói ra ngoài, Hứa Hạo nhiều lắm cùng Sở gia xích mích, đánh rắm cũng sẽ không có.
Kết quả của hắn liền thảm.
Hứa Hạo sợ rằng sẽ trả thù, lập tức đối với tỷ tỷ hạ thủ.
Thở sâu mấy hơi, Lý Tiêu tiếp điện thoại.
"Tiểu Tiêu, Tâm Nhị bên kia tình huống thế nào?"
Thanh âm Sở Hùng truyền đến.
Lý Tiêu liếc nhìn đại tẩu Diêu Tâm Nhị bị Hứa Hạo ôm vào trong ngực.
Còn có thể là tình huống gì?
Theo người khanh khanh ta ta thôi.
Trái tim lần nữa co rút đau đớn, hắn gắng gượng (753) nhẫn nhịn khó chịu nói.
"Đại ca, đại tẩu cùng thường ngày không có thay đổi gì, mới ăn cơm xong chuẩn bị về nhà."
Sở Hùng đối với tâm phúc thủ hạ này rất tín nhiệm, nói.
"Vậy Tiểu Tiêu ngươi liền theo bảo vệ được gia, sau đó ngươi liền có thể đi về, sáng sớm ngày mai lại đi đón nàng."
"Đại ca yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt đại tẩu, sẽ không để cho đại tẩu chịu đến tổn thương chút nào."
Lý Tiêu khổ sở cúp điện thoại.
Hắn muốn bảo hộ đại tẩu, làm sao không có năng lực a, Hứa Hạo quá không phải thứ gì...
Phồn hoa trên đường cái.
Hứa Hạo cùng Diêu Tâm Nhị đi sóng vai.
Hứa Hạo tâm tình không tệ, Diêu Tâm Nhị thủy chung cau mày, thần bất thủ xá.
Chuyện xảy ra hôm nay quá mộng huyễn.
Lần đầu tiên cùng một nam nhân đi được gần như vậy.
Nàng và người chưởng đà Sở gia - Sở Hùng chỉ là hiệp nghị kết hôn, không muốn nói thân mật, còn chưa đụng tới quá một cái.
Chán ghét nam tính chứng để cho nàng phản cảm loại cảm giác này.
Nhưng vừa rồi bởi vì Hứa Hạo biết bí mật của nàng, chỉ có thể thuận theo.
Không biết Hứa Hạo kế tiếp còn có hoa dạng gì.
Diêu Tâm Nhị thấp thỏm trong lòng.
Để tránh bị người nhận ra, hai người chọn đường phố tương đối vắng vẻ.
Bất tri bất giác đi tới bờ sông, dừng bước lại.
Bốn phía treo đầy đèn lồng, nhìn qua xa hoa.
Chứng kiến xa xa không ít người chụp ảnh, Hứa Hạo trong lòng hơi động.
Quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua, Lý Tiêu phảng phất người hầu tựa như đi theo từ xa, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Hứa Hạo không để ý, vẫy tay với hắn.
Vô luận là động tác biểu tình, đều phảng phất là đang sai bảo sủng vật.
Lý Tiêu sắc mặt tối sầm, một bộ ăn c·ứ·t biểu tình, đi tới trước mặt Hứa Hạo.
"Hôm nay tâm tình không tệ, nơi đây phong cảnh hợp lòng người, giúp chúng ta chụp tấm hình chiếu..."
Hứa Hạo kiểu ra lệnh mở miệng. Lý Tiêu bối rối.
Hứa Hạo có ý tứ?
Muốn chính mình cho hắn và đại tẩu chụp ảnh? Thân mật chụp ảnh chung?
Lý Tiêu khuôn mặt cứng ngắc, khóe miệng co giật.
Liêu đại tẩu của hắn, bảo hắn đánh yểm trợ đã vậy còn quá đáng, còn muốn hắn chụp thân mật bức ảnh? Không mang theo người khi dễ như vậy.
"Làm sao? Ngươi có thành kiến?"
"Ta... Không có ý kiến..."
Lý Tiêu gật đầu bằng lòng.
"Chị dâu, ngày tốt mỹ cảnh, chúng ta chụp ảnh chung lưu cái kỷ niệm đi?"
Hứa Hạo kéo một cái Diêu Tâm Nhị.
Diêu Tâm Nhị rất không nói.
Bọn họ quan hệ thế nào?
Liền chụp chung lưu niệm rồi hả?
Diêu Tâm Nhị có lòng cự tuyệt, sợ bức ảnh sẽ bị truyền đi.
Đến lúc đó Sở Hùng thấy được, giống nhau sẽ không bỏ qua nàng. Nhưng không có biện pháp, Hứa Hạo đều lên tiếng.
Nếu như Hứa Hạo không cao hứng, đem nàng tham ô công khoản sự tình nói ra, hạ tràng sẽ càng thê thảm.
Không nói lời nào, Hứa Hạo coi như là nàng cam chịu.
Mang nàng tới bờ sông dưới một gốc Ngô Đồng Thụ.
Diêu Tâm Nhị mờ mịt bị Hứa Hạo kéo qua, sau đó chính là cảm giác bên hông căng thẳng, bị Hứa Hạo ôm vào trong ngực.
Hứa Hạo mặt hướng màn ảnh, lộ ra một nụ cười.
Lý Tiêu lòng đang rỉ máu.
Rót nữ thần của hắn, còn ôm Nữ Thần để cho mình chụp ảnh, quả thực không phải người.
Nhất là chứng kiến Hứa Hạo nụ cười, hắn thiếu chút giơ chân chửi má nó.
Còn đạp mã đang cười nhạo ta...
Đại đại nhóm ngũ một vui sướng! .
Bạn cần đăng nhập để bình luận