Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 437:: Một năm! Đại Nữ Nhi về nhà! Nghịch tử trở về! Kịch tình mở ra

Chương 437: Một năm! Đại nữ nhi về nhà! Nghịch tử trở về! Kịch tình mở ra
Trong phòng bệnh.
Tần Vô Hối hận giống như bãi bùn nhão ngồi phịch ở trên giường bệnh.
Trong mắt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Tứ chi lại một lần nữa bị phế, không có chút sức lực phản kháng nào.
Mà "Triệu Cửu Ca" liền đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước.
"Triệu Cửu Ca" tiến lên một bước...
Dùng chăn bịt kín đầu Tần Vô Hối Hận.
Tần Vô Hối Hận trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Bản năng sinh tồn khiến hắn bắt đầu ra sức giãy giụa.
Nhưng chút sức lực này của hắn, ở trước mặt Triệu Cửu Ca, quả thực như kiến càng lay cây.
Lúc này, trong lòng Tần Vô Hối Hận tràn đầy sợ hãi...
Theo dưỡng khí dần dần giảm bớt, hắn cảm giác rơi vào vực sâu vô tận.
Thân thể càng ngày càng suy yếu.
Ngay lúc hắn cho rằng mình sắp c·hết.
"Triệu Cửu Ca" đột nhiên lấy chăn ra.
Phảng phất bắt được cọng cỏ cứu mạng, Tần Vô Hối Hận hít thở từng ngụm lớn.
Đồng thời, hắn không khỏi nghi hoặc...
Không hiểu "Triệu Cửu Ca" thả hắn là có ý gì.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một màn ra oai phủ đầu, là có chuyện gì muốn hắn làm?
Hoặc là bảo hắn cung cấp tin tức gì?
Nhưng mà, hắn đã lầm to.
Sau khi hắn thở hổn hển mấy hơi, không đợi hắn hoàn hồn.
"Triệu Cửu Ca" lại bịt kín đầu của hắn...
Cảm giác ngạt thở lại một lần nữa ập tới.
Tần Vô Hối Hận tê dại cả người.
Triệu Cửu Ca này có bệnh à?
Ngươi đã muốn g·iết ta, vừa rồi sao không làm luôn?
Đùa giỡn đấy à?
Đến lần thứ ba.
Tần Vô Hối Hận mới ý thức được, Triệu Cửu Ca chính là đang cố ý dằn vặt hắn....
Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời.
Mỗi lần hắn sắp sửa ngạt thở mà c·hết.
Triệu Cửu Ca lại buông tha hắn.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Khiến cho tinh thần của hắn chịu đủ dằn vặt.
Cảm giác bị coi như chuột bạch, sinh tử bị người khác thao túng.
Khiến hắn khó chịu phát điên.
Đây đương nhiên là Hứa Hạo giật dây.
Vì thu gặt giá trị tâm tình từ trên người Tần Vô Hối Hận...
Không tiếc tàn nhẫn dằn vặt.
Thủ đoạn tàn nhẫn tột cùng.
Rốt cuộc.
Sau khi Tần Vô Hối Hận trải qua không biết bao nhiêu lần dằn vặt.
Không thu gặt được giá trị tâm tình nữa...
Hứa Hạo mới phát ra mệnh lệnh kết thúc.
Lúc Tần Vô Hối Hận lại một lần nữa sắp ngạt thở.
"Triệu Cửu Ca" buông lỏng hắn ra.
Lúc này, ánh mắt Tần Vô Hối Hận trống rỗng.
Phảng phất như bị rút mất linh hồn.
Hiển nhiên là đã bị chơi hỏng.
«Keng... Tần Vô Hối Hận tâm tính tan vỡ, giá trị tâm tình + 1000»
"Cầu ngươi... g·iết ta."
Tần Vô Hối Hận khó khăn thốt ra mấy chữ từ trong cổ họng.
Thanh âm yếu ớt, khàn khàn...
Hiện tại hắn chỉ muốn cầu c·hết nhanh một chút.
Đừng dằn vặt hắn nữa.
"Đã như vậy, ta thành toàn cho ngươi."
"Triệu Cửu Ca" vẫn luôn im lặng, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
Nghe được lời của hắn, Tần Vô Hối Hận vô cùng sợ hãi.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu, nhìn về phía "Triệu Cửu Ca".
Bởi vì "Triệu Cửu Ca" phát ra giọng nữ.
Nàng không phải Triệu Cửu Ca...
Trong lòng Tần Vô Hối Hận dâng lên vô số nghi vấn.
Người trước mắt không phải Triệu Cửu Ca, vậy là ai?
Tại sao lại ngụy trang thành Triệu Cửu Ca để g·iết hắn?
Đầu óc Tần Vô Hối Hận vận chuyển nhanh chóng.
Bỗng nhiên, Tần Vô Hối Hận liên tưởng đến phụ thân cùng với cái c·hết của ba vị gia chủ Triệu gia, Trầm gia.
Đây có phải là một âm mưu?
Đối phương làm như vậy, là cố ý vu oan cho Triệu Cửu Ca?
"Không cần đoán..."
Phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, "Triệu Cửu Ca" u u nói.
"Ta đây là lần đầu tiên đóng giả thành Triệu Cửu Ca ra ngoài làm việc, mấy lần trước, đều là Triệu Cửu Ca làm."
Sắc mặt Tần Vô Hối Hận không ngừng biến hóa.
Hắn rốt cuộc đã hiểu.
Đây là có người thấy Triệu Cửu Ca không kiêng nể gì cả s·át n·hân.
Liền ngụy trang thành hắn đến g·iết mình.
Vu oan cho Triệu Cửu Ca.
Vậy vấn đề đặt ra là...
Ngoài Triệu Cửu Ca, còn có ai muốn lấy mạng hắn?
Một cái tên hiện lên trong đầu hắn.
—— Hứa Hạo.
Sáng sớm hắn mới vạch mặt với Hứa Hạo.
Buổi tối liền gặp phải chuyện như vậy.
Hắn sao có thể không hoài nghi?
Tần Vô Hối Hận phẫn nộ.
Hứa Hạo đùa bỡn tỷ tỷ của hắn không nói, bây giờ còn muốn đẩy hắn vào chỗ c·hết, quả thực súc sinh không bằng.
"Xem ra ngươi biết là chủ thượng an bài."
"Kỳ thực... Triệu Cửu Ca sở dĩ g·iết người của ba nhà, đều là do chủ thượng uy h·iếp hắn làm."
"Bất quá ngươi yên tâm, chủ thượng đã giúp bọn hắn báo thù, giải quyết Triệu Cửu Ca rồi."
"Triệu Cửu Ca" tiếp tục nói.
"Cái gì?"
Trong lòng Tần Vô Hối Hận dâng lên sóng to gió lớn...
Người của ba nhà lần lượt c·hết thảm, hóa ra là do Hứa Hạo đứng sau thao túng?
Hơn nữa, hắn nghe được cái gì?
Triệu Cửu Ca c·hết rồi?
Sao có thể?
Triệu Cửu Ca chính là nhân vật chính a.
Tồn tại vô địch.
Lại c·hết dễ dàng như vậy?
Bất quá ngẫm lại, nếu Triệu Cửu Ca không c·hết.
Hứa Hạo sao lại để người khác ngụy trang thành hắn đến g·iết mình?
Sao không để Triệu Cửu Ca động thủ?
Tần Vô Hối Hận lửa giận ngập trời.
Nhưng vừa nghĩ tới sự cường đại của Hứa Hạo, lại cảm thấy vô lực sâu sắc....
Hắn biết ——
Đối phương nói với hắn nhiều như vậy.
Không có ý định buông tha hắn.
Tần Vô Hối Hận như rơi vào hầm băng, hoàn toàn tuyệt vọng.
"Chủ nhân bảo ta mang cho ngươi một câu..."
"Triệu Cửu Ca" lại mở miệng.
"Ngươi cứ yên tâm ra đi, ta sẽ giúp ngươi quản lý tốt Tần gia, chăm sóc tốt tỷ tỷ ngươi."
Nói xong, thân hình nàng lóe lên, nhanh chóng ra tay.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng.
Trực tiếp vặn gãy cổ Tần Vô Hối Hận.
Trong ánh mắt Tần Vô Hối Hận vẫn còn lưu lại phẫn nộ và không cam lòng...
«Keng... Tần Vô Hối Hận tức đến phát điên, giá trị tâm tình + 1001»
"Triệu Cửu Ca" lấy ra Nhân Hoàng kỳ mà Hứa Hạo giao cho nàng.
Nhẹ nhàng vung lên, đem linh hồn hắn thu vào trong đó.
Làm xong hết thảy.
Nàng ngụy trang kỹ càng, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện.
Ngoài cửa sổ, một đôi mắt chứng kiến hết thảy.
Hóa ra Hứa Hạo không phát hiện ra Ngón Tay Vàng của Tần Vô Hối Hận.
Để an toàn...
Hắn phái ra hai cao thủ thủ hạ.
Người ngoài cửa sổ, chính là được an bài ở bên cạnh Tần Vô Hối Hận để bảo vệ, phòng ngừa vạn nhất.
Lúc này, cho dù đã lấy đi linh hồn của Tần Vô Hối Hận.
Nàng cũng không lập tức rời đi.
Vẫn đợi đến khi có y tá phát hiện Triệu Cửu Ca đã c·hết, mới lặng lẽ rút lui.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận