Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 425:: Đổi loại phương thức khi dễ nhân vật chính vị hôn thê! Để cho ta thả người ? Quỳ xuống

Chương 425: Đổi phương thức khác k·h·i· ·d·ễ vị hôn thê của nhân vật chính! Muốn ta thả người? Q·u·ỳ xuống
Hứa Hạo vốn muốn tìm Thẩm Trầm Ngư ôn tồn một phen.
Không ngờ nàng mang thai.
Mang thai thời kỳ đầu cần đặc biệt chú ý.
Trong mắt hắn lóe lên một tia giảo hoạt.
Cúi người xuống bên tai Thẩm Trầm Ngư nói:
"Chúng ta có thể đổi một phương thức khác..."
Thẩm Trầm Ngư trợn to hai mắt, còn có loại thao tác này?
Lập tức ngượng ngùng lườm hắn một cái.
"Ngươi lại k·h·i· ·d·ễ ta..."
Trong lòng nàng c·h·ố·n·g cự.
Nhưng vì thỏa mãn Hứa Hạo.
Vẫn là do do dự dự làm th·e·o.
Hứa Hạo cảm thấy mỹ mãn mới buông tha nàng.
Ngày hôm sau.
Hồng Sắc Vi báo cáo với Hứa Hạo tin tức của Tần gia.
Tần Vô Hối bị p·h·ế, hiện giờ đang nằm ở bệnh viện.
Hứa Hạo gật đầu.
Không nên a...
Cứ như vậy bị Triệu Cửu Ca dễ dàng p·h·ế bỏ.
Chẳng lẽ Tần Vô Hối, phản p·h·ái nhân vật chính này không có Ngón Tay Vàng?
Có lẽ có, nhưng khẳng định rất yếu.
Vậy thì không có gì phải lo lắng.
Thăm dò hết Tần Vô Hối.
Triệu Cửu Ca cuối cùng một chút tác dụng cũng không có.
Vậy còn giữ lại làm gì?
Hứa Hạo lập tức phân phó Hồng Sắc Vi, bảo nàng đi liên hệ Triệu Cửu Ca, buổi tối gặp mặt...
Không sai, hắn quyết định ngả bài.
Giải quyết triệt để đối phương.
Lại nói Triệu Cửu Ca, nặng nề trở lại c·ô·ng viên hẻo lánh.
Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Thẩm Trầm Ngư mang thai, rúc vào trong lòng Hứa Hạo.
Giống như một cây đ·â·m vô hình, đ·â·m vào t·r·ái tim hắn.
Hắn nghĩ tới càng nhiều.
Muội muội cũng có quan hệ với Hứa Hạo.
Đến lúc đó.... Có thể hay không cũng mang thai?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không tài nào xua đi được.
Hắn phảng phất chứng kiến muội muội mình cùng vị hôn thê, thậm chí cô em vợ, bị Hứa Hạo bày ở một chỗ...
Triệu Cửu Ca lòng như đ·a·o c·ắ·t.
Rơi vào th·ố·n·g khổ tột cùng.
"Đều do ta.... Là ta quá vô dụng, không bảo vệ tốt các nàng..."
« keng.... Triệu Cửu Ca tâm tính n·ổ tung, tâm tình giá trị + 1001 »
« keng... »
Dưới sự đan xen của các loại tâm tình p·h·ẫ·n nộ, tự trách, hối h·ậ·n...
Triệu Cửu Ca đột nhiên cảm thấy bình cảnh Hoàng Giả vốn khó có thể đột p·h·á, có dấu hiệu buông lỏng.
Hắn vẫn còn đang bi th·ố·n·g, không hề p·h·át hiện.
Trong lòng lúc này vang lên thanh âm của sư phụ.
"Bình tâm tĩnh khí..."
Thanh âm không lớn.
Lại phảng phất một đạo sấm sét.
Khiến Triệu Cửu Ca mừng rỡ.
Triệu Cửu Ca vội vàng tĩnh tâm.
Chậm rãi nhắm mắt lại, vứt bỏ hết thảy quấy rầy bên ngoài.
Đi tìm cảm giác mới xuất hiện kia.
Dần dần, hắn tiến vào một trạng thái kỳ diệu.
Ồn ào náo động bên ngoài dường như rời xa hắn.
Đắm chìm trong dòng khí tức lưu động trong cơ thể....
Chẳng bao lâu.
Khí tức tr·ê·n người Triệu Cửu Ca bốc lên.
Khí lưu trong cơ thể du tẩu.
Không ngừng từ các kinh mạch tuôn về một chỗ.
Triệu Cửu Ca chấn động.
Một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể hắn bộc p·h·át ra.
Đột p·h·á!
Triệu Cửu Ca mạnh mẽ mở mắt.
Hắn nắm chặt quả đ·ấ·m.
Cảm nh·ậ·n được một cỗ lực lượng cường đại.
Đây chính là Hoàng Giả sao?
So với Cương Kính mạnh hơn rất nhiều....
Triệu Cửu Ca dùng sức vung ra một quyền.
Vang lên một t·iếng n·ổ "bốp".
Quyền phong lướt qua, cây cỏ đều rạp xuống.
Th·e·o hắn đột p·h·á, thương thế do trúng đ·ộ·c cũng hoàn toàn khỏi hẳn.
Có thể đi cứu các huynh đệ.
Nhưng là....
Chân mày Triệu Cửu Ca lại nhíu lại.
Hồi tưởng lại đủ loại sự tình.
Đầu tiên là ở Hắc Ám Thế Giới g·iết hắn ở tổng bộ Vô Cực Cung.
Sau đó lại diệt trừ cứ điểm tạm thời của hắn.
Cũng ở chỗ này p·h·át nhiệm vụ cho hắn.
Không biết hắc thủ sau màn nhốt các huynh đệ của nàng ở đâu.
Hiện tại đi cứu người.
Khác nào ruồi nhặng không đầu....
Sau một phen suy nghĩ kỹ càng.
Triệu Cửu Ca vẫn quyết định nhẫn nhịn.
Không thể xúc động.
Chờ điều tra được manh mối của hắc thủ sau màn.
Vào đêm --
Ánh trăng mờ ảo.
Triệu Cửu Ca vừa chuẩn bị ra ngoài.
Bây giờ gió thổi rất lớn, ban ngày hành động có chút dễ thấy.
Vì lý do an toàn.
Hắn chọn lựa ra ngoài tìm hiểu tin tức vào buổi tối...
Xoát --
Tiếng xé gió vang lên.
Thần kinh Triệu Cửu Ca trong nháy mắt căng thẳng.
Vội vã nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một viên đá nhỏ bay vụt tới.
Viên đá có tốc độ cực nhanh, mang th·e·o một cỗ kình phong.
Triệu Cửu Ca phản ứng nhanh chóng.
Gần như theo bản năng đưa tay tiếp lấy viên đá....
Tập tr·u·ng nhìn vào.
P·h·át hiện có một mẩu giấy.
Trong nháy mắt, Triệu Cửu Ca nhíu mày.
Giấy này hắn quá quen thuộc.
Đã p·h·át cho hắn không ít nhiệm vụ.
Không biết lần này là cái gì.
Triệu Cửu Ca hít sâu một hơi, từ từ mở cuộn giấy.
-- "Biểu hiện không tệ, muốn cứu huynh đệ ngươi, tới tòa nhà bỏ hoang xx ở phía đông ngoại thành."
Thấy không phải nhiệm vụ gì, trong lòng hắn nhẹ nhõm.
Ngay sau đó.
Khóe miệng Triệu Cửu Ca lộ ra một vệt cười nhạt.
"Tên kia rốt cuộc chịu gặp ta.... "
"Thật đúng là trùng hợp, ta vừa đột p·h·á."
"Hanh.... Ta sẽ cho ngươi biết, kết cục của việc trêu chọc ta."
Triệu Cửu Ca trước tiên dừng lại tại chỗ một lát.
Quan s·á·t tình hình xung quanh một phen.
Sau đó hắn mới cấp tốc chạy về phía đông ngoại thành.
Triệu Cửu Ca vừa đi đường.
Vừa suy nghĩ nguyên nhân đối phương muốn gặp mình.
Không nghi ngờ gì, đó là một cái bẫy....
Biết rõ là bẫy, nhưng không thể không đi.
Hai huynh đệ của mình đang ở trong tay đối phương.
Đi tới trước tòa nhà bỏ hoang ở phía đông ngoại thành.
Triệu Cửu Ca dừng bước.
Nhiều năm bồi hồi bên bờ sinh t·ử, đã rèn cho hắn thói quen cẩn t·h·ậ·n...
Không tùy t·i·ệ·n đi vào.
Quan s·á·t hoàn cảnh xung quanh một phen.
Một mảnh đồng nát hoang tàn, bên ngoài dừng một chiếc xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận