Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 307:: Long Vương vợ hầu hạ! Ngươi chớ làm loạn! Ngươi cũng không muốn

Chương 307: Vợ Long Vương hầu hạ! Ngươi đừng làm loạn! Ngươi cũng không muốn...
Hứa Hạo có thể ở lại, nói rõ là muốn thân cận với Giang gia.
Vẻ mặt Giang phụ và Giang mẫu tràn ngập vui mừng.
Tự mình đi chuẩn bị.
Giang Vi được gọi tới cùng Hứa Hạo.
Ánh mắt chạm tới vẻ mặt như cười như không của Hứa Hạo.
Không tự chủ được rùng mình một cái.
Cảm giác đêm nay sẽ không bình yên.
Hứa Hạo thản nhiên ngồi trên ghế sofa.
Chứng kiến Giang Vi, hắn vẫy vẫy tay.
Giang Vi do dự một lát, vẫn là đi tới.
"Người nhà cả, khách khí như vậy làm gì? Ngồi đi." Hứa Hạo nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Giang Vi ngượng ngùng đứng ở một bên.
Lấy hết can đảm hỏi.
"Hứa Hạo, ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Hứa Hạo nhướng mí mắt.
"Nói như vậy, mẹ ngươi thấy sắc trời đã tối nên mời ta ở lại một đêm, sao nào, ngươi có thành kiến?"
Giang Vi cố gắng để mình bình tĩnh lại.
"Ngươi đừng làm loạn, ba mẹ ta đều ở nhà..."
Hứa Hạo không để ý.
Đột nhiên đưa tay, một tay kéo Giang Vi đến bên cạnh ngồi xuống.
Giang Vi vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể mềm mại run lên.
Muốn đứng dậy, lại bị Hứa Hạo đè lại.
Hứa Hạo thấp giọng nói.
"Đừng quên, ngươi đã đáp ứng ta, tối nay tới phòng ta tìm ta, thực hiện ước định của chúng ta..."
Giang Vi trợn to hai mắt, run giọng nói.
Hứa Hạo điên rồi?
Dĩ nhiên lại để mình tối đến tìm hắn.
Tuy rằng nàng không có quan hệ gì với Tiêu Long.
Nhưng cũng coi như là đàn bà đã có chồng.
Nửa đêm chạy vào phòng một người đàn ông...
Sắc mặt Giang Vi phiếm hồng, xấu hổ và giận dữ không thôi.
Không chút do dự cự tuyệt nói.
"Không được."
Hứa Hạo liếc nàng một cái.
"Ngươi muốn chơi xấu? Biết lừa gạt ta có kết cục gì không? Ngươi cũng không muốn..."
Nghe được mấy chữ này, Giang Vi da đầu tê dại.
Phảng phất có cổ áp lực vô hình, giữ chặt cổ họng nàng.
Cuối cùng chỉ có thể bằng lòng yêu cầu của Hứa Hạo.
Tiêu Long bị Giang mẫu an bài ở một nơi hẻo lánh.
Không thể tham dự vào chuyện của người Giang gia.
Nhưng thính lực hắn hơn người.
Hứa Hạo uy h·iếp Giang Vi, rõ ràng truyền vào trong tai hắn.
Trong nháy mắt, lửa giận bùng cháy.
Hắn đã biết Hứa Hạo không có lòng tốt.
Cũng dám uy h·iếp Giang Vi như vậy.
Không thể để Hứa Hạo thực hiện được.
Tiêu Long nghiến răng "ken két".
"Ngươi biết uy h·iếp người khác đúng không? Ta cũng uy h·iếp ngươi..."
Trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn.
Muốn tìm cơ hội tiếp cận.
Tiêu Long không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Hạo.
Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
Trên bàn, hoa quả không còn nhiều, Giang Vi đứng dậy đến phòng bếp chuẩn bị.
Tiêu Long vội vã đi tới trước mặt Hứa Hạo.
Trong ánh mắt thiêu đốt lửa giận 513, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hứa Hạo.
Nhưng vẫn cưỡng chế lại, lạnh lùng nói.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Hứa Hạo nhướng mày.
"Chúng ta có chuyện gì để nói?"
Tiêu Long cắn răng.
"Lập tức rời khỏi Giang gia..."
Hứa Hạo cười rồi, mang theo vài phần khiêu khích nói.
"Ta muốn không rời đi thì sao?"
Tiêu Long cố nén xúc động muốn vung quyền.
"Ta thừa nhận thực lực không bằng ngươi, nhưng thân phận của ta không phải ngươi có thể tưởng tượng, thủ hạ của ta đã điều tra xong xuôi về công ty lớn nhỏ của ngươi."
"Ngươi nếu không muốn xảy ra chuyện gì thì cứ theo lời ta mà làm..."
Hứa Hạo khẽ cười một tiếng.
"Ngươi đang uy h·iếp ta? Cái này không giống tác phong của ngươi, không phải rất chính phái sao?"
Tiêu Long không cách nào khống chế được tâm trạng của mình.
Gần như điên cuồng.
"Ngươi cũng uy h·iếp lão bà ta, còn muốn ta chính phái?"
Hứa Hạo lại phảng phất như không nghe thấy.
Tự mình thưởng thức trà.
Cái thái độ thản nhiên kia, càng làm cho Tiêu Long giận dữ.
"Không muốn công ty ngươi xảy ra chuyện, thì cút ra ngoài cho ta."
Hứa Hạo giễu cợt.
"A... Đừng có đem đám thủ hạ của ngươi coi trọng quá, thế giới này so với ngươi tưởng tượng còn lớn hơn nhiều."
Vẻ mặt Tiêu Long âm trầm.
Thanh âm phảng phất như rít qua kẽ răng.
"Nói như vậy, ngươi không định rời đi?"
Hứa Hạo thậm chí còn chưa từng nhìn hắn một cái.
Lúc này, Tiêu Long nghe được tiếng bước chân, sắc mặt biến đổi.
Hắn cắn răng thấp giọng nói.
"Tốt, tốt, tốt, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả..."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tiêu Long hít sâu, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm.
Làm ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Hạo vẫn giữ bộ dáng "vân đạm phong khinh".
Giang mẫu lúc này từ trên lầu đi xuống.
Khi nàng nhìn thấy Tiêu Long đang đứng trước mặt Hứa Hạo, nhất thời sắc mặt đại biến.
Theo bản năng cho rằng Tiêu Long muốn tìm Hứa Hạo gây phiền phức
Cau mày, hai mắt trợn trừng.
Chỉ vào Tiêu Long mà bắt đầu một trận mắng như tát nước.
"Tiêu Long, ngươi đang làm gì? Hứa tổng là khách quý của nhà chúng ta, ngươi cái đồ mất dạy..."
Thanh âm Giang mẫu the thé.
Sắc mặt Tiêu Long khó coi.
Lòng tràn đầy ủy khuất và phẫn nộ không chỗ phát tiết.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể đem tất cả nước đắng nuốt vào trong bụng.
Yên lặng xoay người rời đi.
Giang mẫu thấy thế, lúc này mới đổi sang bộ mặt tươi cười.
Hướng về phía Hứa Hạo áy náy nói.
"Hứa tổng, thật sự là không có ý tứ, làm ngài chê cười rồi."
"Tên c·h·ó c·hết này chính là như vậy, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng, quay đầu ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn..."
Hứa Hạo mỉm cười, giọng ôn hòa.
"Không sao cả."
Trong lòng Giang mẫu nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ quả nhiên là tên ăn mày kia tìm phiền phức.
Quyết định đợi ngày mai sau khi Hứa Hạo rời đi, nhất định phải hung hăng giáo huấn.
« Keng... Tiêu Long lửa giận ngập trời, tâm tình giá trị + 999 »
Lại hàn huyên một hồi.
Đến giờ ngủ.
Trở về phòng của mình.
Giang Vi mang theo Hứa Hạo tham quan gian phòng đã chuẩn bị cho hắn.
Gian phòng ở ngay sát vách phòng ngủ của Giang Vi.
Hứa Hạo đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Ánh mắt đảo qua, tất cả đều là mới bố trí.
Đưa tay nhẹ nhàng gõ xuống vách tường.
Khóe miệng lộ ra ý cười.
Giang Vi vẫn trầm mặc không nói, tâm thần bất an.
Chứng kiến nụ cười của Hứa Hạo, nàng căng thẳng trong lòng.
Mặc dù không muốn, nhưng vẫn hỏi.
"Hứa tổng, có chỗ nào không hài lòng không?"
Hứa Hạo cười lắc đầu.
"Ta rất hài lòng..."
Kỳ thật.
Hứa Hạo là đang cảm ứng hiệu quả cách âm của vách tường.
Hiệu quả rất tốt.
Chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, thì sẽ không kinh động Giang phụ, Giang mẫu.
Giang Vi tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Hứa Hạo.
"Vậy Hứa tổng, ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Giang Vi nói xong, vội vã xoay người rời đi.
Phảng phất như ở lại thêm một giây đều có nguy hiểm.
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, nhãn thần Hứa Hạo thâm thúy.
Trong phòng ngủ của Giang Vi...
Thời gian chậm rãi trôi qua trong thấp thỏm của Giang Vi.
Nửa đêm đã tới.
Tâm tình nàng bộc phát trầm trọng.
Ở trong phòng mình đi qua đi lại, trong lòng giằng xé.
Không biết có nên đi phó ước hay không.
Vừa nghĩ tới câu nói tràn ngập uy h·iếp kia của Hứa Hạo, Giang Vi liền cảm thấy rùng mình.
Cuối cùng, nàng vẫn khẽ cắn môi.
Quyết định làm theo yêu cầu của Hứa Hạo.
Giang Vi cẩn thận từng li từng tí mở cửa.
Giống như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ.
Rón rén đi về phía phòng của Hứa Hạo ở sát vách.
Tiếng tim đập ở trong hành lang yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Ngay khi Giang Vi muốn tới gần phòng ngủ của Hứa Hạo.
Một đạo thân ảnh chắn trước mặt.
Giang Vi sợ hãi hết hồn.
Vốn đã sợ bị phụ mẫu phát hiện, tâm tình khẩn trương.
Đèn tối lửa tắt, đột nhiên xuất hiện một người.
Suýt chút nữa khiến nàng c·h·ết ngay tại chỗ.
Tiêu Long thấy Giang Vi bị giật mình, vội vàng nói.
"Vi Vi, là ta."
Nghe được là thanh âm của Tiêu Long.
Giang Vi lúc này mới không xoay người bỏ chạy.
Nàng nhíu mày, không vui nói.
"Nửa đêm không ngủ, ở chỗ này làm gì? Không biết người dọa người là dọa c·h·ết người sao?"
Tiêu Long rất đau lòng.
"Vi Vi... Ta nghe được Hứa Hạo uy h·iếp ngươi, ngươi thật sự muốn tự dâng lên cửa sao?"
Mục đích bị phát hiện, Giang Vi biến sắc.
Một lát sau khôi phục lại.
Nàng và Tiêu Long là vợ chồng, nhưng bất quá chỉ là trên hợp đồng.
Mình làm gì, hắn không có quyền can thiệp.
Huống hồ, chuyện của nàng và Hứa Hạo, sớm đã bị đối phương biết.
Cũng sẽ không sợ đối phương phát hiện.
Giang Vi lạnh giọng hỏi ngược lại.
"Không phải vậy thì sao? Ngươi cũng biết hắn, ta có thể cự tuyệt sao?"
"Có thể." Tiêu Long buột miệng thốt ra.
Ngũ đại Chiến Tướng dưới trướng hắn đều đã tới.
Còn mang theo hơn trăm tên thủ hạ trung thành.
Hủy diệt Hứa gia không phải là việc khó.
Hứa Hạo thực lực mạnh mẽ, nhưng chung quy cũng bất quá chỉ là một mình...
Giang Vi nghe xong cũng là vẻ mặt phiền chán.
Biết cái tên này đầu óc có vấn đề không phải ngày một ngày hai. Ngươi một kẻ ăn mày thì dựa vào cái gì?
Tiêu Long nhìn thấu sự hoài nghi trong mắt Giang Vi.
Muốn nói ra thân phận của hắn, điện chủ Long Vương điện của thế giới hắc ám.
Nhưng lại sợ thân phận này dọa đến nàng.
Chỉ có thể nói.
"Kỳ thật ta còn có thân phận khác, không sợ Hứa Hạo, Vi Vi, ngươi tin tưởng ta."
Giang Vi vẫn không tin.
Nếu Tiêu Long có thân phận có thể so sánh với Hứa Hạo.
Thì sao lại cam nguyện làm ở rể?
Bị nhạc phụ, nhạc mẫu mỗi ngày kh·i·nh bỉ?
Phàm là người có chút bản lĩnh đều không nhịn được.
Chỉ có ăn mày mới có thể nhịn.
Giang Vi bắt đầu sốt ruột.
"Chuyện của ta không(A jc(cớm)i) cần ngươi quản, tránh ra."
Tiêu Long không cho, tận tình khuyên nhủ.
"Vi Vi, ngươi không thể đi..."
"Răng rắc" một tiếng, cửa phòng mở ra.
Thân ảnh Hứa Hạo xuất hiện ở trước cửa.
Ngữ khí đùa cợt.
"Muộn như vậy còn không ngủ làm gì vậy?"
Tiêu Long quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo, sắc mặt khó coi.
Xoát...
Một cỗ khí thế uy áp bao phủ lấy hắn.
Phảng phất như hắn chỉ cần động đậy một chút, liền sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.
Tiêu Long tức giận.
Hứa Hạo khinh người quá đáng.
Thật muốn g·iết Hứa Hạo a.
Hắn vẫn nhịn được.
Nơi đây không được, nếu như hai người đánh nhau.
Cả tòa nhà đều sẽ bị phá hủy.
Hơn nữa hắn hiện tại t·h·ương thế còn chưa khỏi, không phải là đối thủ của Hứa Hạo.
Tiêu Long không tự kìm được lùi về sau hai bước.
Nhường đường.
Giang Vi kính đi thẳng về phía trước, vào phòng ngủ của Hứa Hạo.
Hứa Hạo giữ cửa "Ba" một tiếng đóng lại.
Nhìn trước mắt cánh cửa phòng đóng chặt, Tiêu Long trầm mặc xuống.
Hai tay nắm chặt thành quyền.
Đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Lửa giận lập tức đến bờ vực phun trào.
« Keng... Tiêu Long giận không kềm được, tâm tình giá trị + 1000 »
Lại nói Giang Vi sau khi đi vào phòng Hứa Hạo, tim đập thình thịch.
Tâm tình bất an tràn ngập nội tâm nàng.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, khiến nàng càng thêm căng thẳng.
Hứa Hạo lười biếng ngồi trên ghế sofa.
Nhìn về phía Giang Vi, trong ánh mắt lộ ra vài phần trêu tức.
"Qua đây."
Thanh âm Hứa Hạo phá vỡ sự trầm mặc.
Giang Vi thận trọng tới gần, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Xoa bóp cho ta..."
Hứa Hạo ra lệnh.
Giang Vi do dự một chút.
Vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Hứa Hạo.
Làm bộ đấm bóp.
Hứa Hạo dường như không hài lòng.
"Mạnh tay chút, chưa ăn cơm sao?"
Giang Vi tăng thêm lực.
Hứa Hạo vẫn nói.
"Thủ pháp không đúng, vụng về quá."
Giang Vi không biết phải làm thế nào.
Xoát...
Hứa Hạo nắm lấy tay nàng.
Kéo vào trong lòng.
"Hầu hạ người khác cũng không biết, ta tới dạy dỗ ngươi."
« Keng... Giang Vi xấu hổ không tự kìm được, tâm tình giá trị + 765 »
Nghe được một chút động tĩnh bên trong phòng.
Tiêu Long giận không kềm được.
Trong lòng gào thét.
Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực hắn.
Nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên cánh tay.
Tiêu Long không còn cách nào chịu đựng được nữa.
Lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Đinh linh linh... Đinh linh linh... Đinh linh linh...
Một bên, Kim Hâm mấy người nhận được điện thoại.
Kim Hâm kích động hô.
"Đại ca."
Bọn họ nhận được nhiệm vụ của Tiêu Long.
—— điều tra Hứa Hạo.
Lấy thân phận hộ pháp Long Vương điện của bọn họ.
Điều tra loại tình báo này thật sự là g·iết gà dùng đ·a·o mổ trâu.
Sau khi điều tra xong thì không có gì để làm, mấy người nhàm chán đến c·h·ết.
Bởi vì là mệnh lệnh của Tiêu Long.
Bọn họ không thể không nghe lệnh hành sự.
Không dám làm ra hành động khác.
Dù bọn hắn chứng kiến Hứa Hạo có nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi...
Muốn trả đũa nhưng lại không dám động thủ.
Rốt cuộc lại nhận được điện thoại của Tiêu Long.
Bọn họ lòng tràn đầy chờ mong có thể có nhiệm vụ mới.
Tiêu Long đè nén lửa giận nói.
"Cho các ngươi điều tra Hứa Hạo, đã tra xong chưa?"
Mấy người nhạy bén cỡ nào.
Trong nháy mắt nhận thấy được khí tức của Tiêu Long không đúng.
Đây là lại bị Hứa Hạo kh·i·nh bỉ?
Kim Hâm trả lời.
"Đại ca, đều đã tra xong."
Tiêu Long giọng căm hận nói.
"Lập tức đi đốt một chi nhánh công ty cho ta."
Hắn nhất định phải cho Hứa Hạo một bài học.
Nhưng là không thể làm quá mức.
Hắn không biết khả năng chịu đựng của Hứa Hạo.
Nếu như động thủ với người Giang gia thì sẽ không tốt.
Trước thăm dò một phen.
Sợ mấy người làm hỏng việc, Tiêu Long còn nhắc nhở.
"Không được làm người khác bị thương, đốt công ty là được..."
Lấy Hứa Hạo gia đại nghiệp đại.
Một chi nhánh công ty không đáng kể.
Chỉ cần không làm t·ổ·n t·h·ư·ơ·n·g người, thì vẫn còn có thể hòa giải.
Dù sao hắn có nhiều công ty như vậy.
Cúp điện thoại, Kim Hâm nhìn về phía mấy người.
Nói ra mệnh lệnh của Tiêu Long.
"Ai đi động thủ?"
Đốt một chi nhánh công ty.
Đối với Đan Kính bọn họ mà nói, không thể đơn giản hơn.
Không cần năm người cùng đi.
Một người là đủ.
Thủy Miểu nhãn thần băng lãnh, đang định đứng ra.
Hỏa Diễm lại giành trước một bước.
"Ta đi..."
Hắn đã sớm khó chịu với Hứa Hạo.
Thấy Hứa Hạo gieo họa cho nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, trong lòng hâm mộ xen lẫn ghen ghét.
Sớm muốn cho Hứa Hạo tìm chút phiền phức.
Cơ hội này sao có thể bỏ qua?
Kim Hâm gật đầu.
"Vậy thì để Hỏa Diễm đi, tốc độ nhanh một chút, vạn sự cẩn thận."
Hỏa Diễm cười ha ha một tiếng.
"Yên tâm đi, chuyện nhỏ này, nửa phút là giải quyết xong."
Nói xong, Hỏa Diễm một mình rời khỏi trụ sở tạm thời.
Đi thẳng đến công ty bất động sản dưới cờ Hứa thị tập đoàn.
Thân ảnh lóe lên.
Giống như quỷ mị lộn vòng vào công ty.
Hỏa Diễm lẻn vào phía sau công ty.
Vừa chạm đất.
Còn chưa kịp quan sát xung quanh.
Mấy đạo hắc ảnh liền như u linh xuất hiện trong nháy mắt.
Một đạo thân ảnh nhanh chóng xông lên...
Nàng bước chân linh hoạt, giống như một cơn gió lốc.
Trong nháy mắt đi tới phía bên phải Hỏa Diễm, vung lên một quyền móc câu tấn mãnh, nhắm thẳng vào cằm hắn.
Hỏa Diễm giật mình trong lòng.
Vội vàng ngửa người ra sau né tránh, đồng thời nâng cánh tay phải lên đỡ.
Miễn cưỡng ngăn chặn được một kích này.
Trong lòng Hỏa Diễm hãi nhiên.
Thực lực của mấy người này, lại không kém hắn.
Thậm chí còn mạnh hơn.
Làm sao có thể.
Chỉ là một chi nhánh công ty, sao lại có nhiều cao thủ như vậy?
Không chờ hắn suy nghĩ nhiều...
Ngay phía trước, một người nắm tay như búa tạ, hung hăng đập về phía ngực Hỏa Diễm.
Hỏa Diễm cắn răng đón đỡ cú đấm này.
Chỉ cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, không nhịn được lùi lại mấy bước.
Ngay sau đó, phía sau lại có một người nhanh chóng áp sát.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, một cú quét chân tấn công vào phần dưới của Hỏa Diễm.
Hỏa Diễm muốn nhảy lên né tránh.
Nhưng lại phát hiện phía trên lại có một người hai tay đều xuất hiện.
Chặn đứng đường lui của hắn.
Hỏa Diễm nhất thời rơi vào tình cảnh bị kẹp từ hai phía, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Nhưng mấy người này phối hợp thiên y vô phùng, khó lòng phòng bị.
Những người khác thấy vậy, dồn dập tăng cường công kích.
Quyền cước như mưa sa rơi vào trên người Hỏa Diễm.
Một người trong đó tìm đúng thời cơ, tung ra một cước đá chéo uy lực.
Trúng ngay hông Hỏa Diễm.
Hỏa Diễm kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể cũng không nhịn được nữa, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Mấy người tiến lên, khống chế vững vàng Hỏa Diễm đang bị thương nặng, ung dung bắt gọn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận