Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 220: Vào động phòng! Quả ngủ yêu thích! Công lược.

Chương 220: Động phòng hoa chúc! Ngủ trần yêu thích! Công lược.
Phùng Tử Huyên cười gượng gạo.
Hồi tưởng lại cảnh tượng trên bàn ăn, quả thực đã uống hơi nhiều. Chứng kiến Hứa Hạo ôm tiểu sư muội Hứa Tình Tuyết trong ngực cũng say khướt. Tri thức có chút mập mờ.
Phùng Tử Huyên nói:
"Sư phụ, làm phiền người, Tình Tuyết giao cho ta đi."
Hứa Hạo khoát tay nói không có việc gì, bảo nàng mở cửa.
Phùng Tử Huyên không thể làm gì khác hơn là thu hồi ý niệm kỳ quái, cầm chìa khóa mở cửa phòng.
Nghĩ đến Hứa Hạo là cha của tiểu sư muội, thân mật một chút cũng không có gì a? Sau khi mở cửa, Hứa Hạo đưa tay, bế ngang Hứa Tình Tuyết lên.
Đi lên lầu, căn phòng sát vách phòng của Phùng Tử Huyên.
Phùng Tử Huyên đã an bài phòng cho Hứa Tình Tuyết ở đây. Thấy Hứa Hạo bế ngang Hứa Tình Tuyết vào nhà.
Phùng Tử Huyên cảm thấy là lạ. Sao lại giống như là vào động phòng?
Phùng Tử Huyên xách tới một chậu nước ấm, đơn giản lau rửa cho Hứa Tình Tuyết, lại đắp chăn cho nàng.
Hô...
Phùng Tử Huyên thở phào, cuối cùng cũng làm xong. Sau đó nàng nhìn về phía Hứa Hạo.
"Sư phụ, lại làm phiền người."
Phùng Tử Huyên nói xong, không thấy hồi đáp, kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy Hứa Hạo đang nhìn chằm chằm nàng.
Xoát -- sắc mặt "xoát" một cái liền đỏ bừng. Lắp ba lắp bắp hỏi:
"Sư phụ, người nhìn cái gì? Trên mặt ta có lọ sao?"
Phùng Tử Huyên liền nghĩ tới sự ám muội giữa nàng và Hứa Hạo. Trái tim nhỏ "bình bịch bình bịch" đập không ngừng.
Hứa Hạo mỉm cười.
Tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng. Hơi cúi đầu.
Lần này Hứa Hạo không có thôi động Thần Chi Thủ.
Không biết Phùng Tử Huyên là đã chấp nhận Hứa Hạo, hay là bởi vì say rượu, không có cự tuyệt. Nhưng ngay tại thời điểm muốn phát sinh bước cuối cùng.
Khóe mắt Phùng Tử Huyên liếc qua thấy được tiểu sư muội đang ngủ say. Phản kháng cực kỳ mãnh liệt.
"Sư phụ, ở đây không được, tiểu sư muội vẫn còn..."
"Vậy chúng ta đi phòng ngủ của ngươi."
Hứa Hạo có chút tiếc nuối.
Bỏ lỡ cơ hội thu gặt một đợt lớn tâm tình giá trị. Bất quá có thể từ từ.
Hiện tại không tiếp nhận được.
Chờ đem ngươi thu phục sau đó, lại tiếp tục. Đi tới phòng ngủ sát vách của Phùng Tử Huyên. Phùng Tử Huyên vẫn rất khẩn trương. Tiểu sư muội đang ngủ ở sát vách. Có thể khi đón nhận ánh mắt của Hứa Hạo.
Phùng Tử Huyên xuất phát từ cảm kích, cảm thấy thẹn, hổ thẹn... Đủ loại tâm tình. Cuối cùng là không có cự tuyệt Hứa Hạo...
« Keng... Mã Tử Huyên khẩn trương không thôi, tâm tình giá trị + 654... »
« Keng... Phùng Tử Huyên xấu hổ khó dằn nổi, tâm tình giá trị + 789... »
...
Ngủ say Hứa Tình Tuyết dường như nghe được âm thanh của Đại sư tỷ. Đang ca hát.
Tiếng ca uyển chuyển du dương, êm tai dễ nghe. Ngày thứ hai, Tình Tuyết rời giường.
Sắc trời đã sáng rõ.
Không khỏi nghi hoặc, Đại sư tỷ luôn luôn dậy sớm sao còn chưa tỉnh? Vì vậy, Hứa Tình Tuyết mở cửa đi vào phòng của Phùng Tử Huyên.
Một cỗ mùi nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, khiến nàng nhíu mày. Mùi vị gì?
"Tình Tuyết, sao ngươi lại vào phòng ta?"
Phùng Tử Huyên nhắm mắt ngủ một hồi, tỉnh lại liền không ngủ được. Trong đầu miên man suy nghĩ.
Dư vị cả đêm ở cùng Hứa Hạo.
Nghe được tiếng mở cửa phòng, lại thấy Hứa Tình Tuyết tiểu sư muội tiến vào. Phùng Tử Huyên sợ hết hồn.
Vội vàng đắp kín chăn.
Che đậy vết tích trên người, chỉ lộ ra một cái đầu. Còn tốt trời sáng Hứa Hạo đã rời đi.
Bằng không Hứa Tình Tuyết tiến vào, chứng kiến bọn họ ngủ cùng nhau, chẳng phải sẽ nổ tung tại chỗ sao?
"Ta tới xem Đại sư tỷ, giờ này ngươi sớm nên tỉnh rồi, còn tưởng rằng ngươi ngày hôm qua uống say chưa tỉnh..."
Hứa Tình Tuyết giải thích.
Bất tri bất giác đã tới bên giường Phùng Tử Huyên.
Chứng kiến gian phòng có chút hỗn loạn, Hứa Tình Tuyết không khỏi cau mày.
"Đại sư tỷ, phòng của ngươi quá lộn xộn, tối hôm qua say khướt rồi hả?"
"Không biết, còn tưởng rằng đây là chiến tranh, lưu lại chiến trường đâu..."
Nàng nửa đùa nửa thật nói.
Phùng Tử Huyên cũng kinh hãi.
Một câu nói nghẹn ở cổ họng, suýt chút nữa thốt ra. Sao ngươi biết?
Nếu không phải xem tiểu sư muội trêu đùa biểu tình, thật đúng là cho rằng tối hôm qua bị nàng nghe được.
"Tốt lắm, ta muốn rời giường, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Sợ bị Hứa Tình Tuyết nhận thấy được cái gì, Phùng Tử Huyên bắt đầu đuổi người.
"Ngươi rời giường thì rời giường thôi, đều là sư tỷ muội, có quan hệ gì?"
"Chúng ta mấy ngày trước còn ngủ chung tâm sự đâu."
Hứa Tình Tuyết bĩu môi.
Ngay sau đó, trong lòng dâng lên một cỗ nghi hoặc.
Gian phòng bừa bộn, mùi nhàn nhạt, Đại sư tỷ khẩn trương. Luôn cảm giác rất kỳ quái.
"Đại sư tỷ, ngươi chẳng lẽ có bí mật gì gạt ta đi? Cảm giác hôm nay ngươi rất kỳ quái nha."
"Cái kia... Nào có kỳ quái? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, mau đi ra ngoài, ta phải rời giường."
Phùng Tử Huyên tim đều nhảy đến cổ họng rồi.
Hứa Tình Tuyết ánh mắt càng phát ra quái dị.
Khi nàng ánh mắt rơi vào cái chăn của Phùng Tử Huyên, thấy được đường nét. Nhất thời bừng tỉnh đại ngộ
"Đại sư tỷ, ngươi một mình ngủ lại dám ngủ trần, không nghĩ tới ngươi còn có loại đam mê này."
Giống như phát hiện ra tân đại lục.
Nàng biết rõ các vị Đại sư tỷ. Tính cách đạm nhiên như nước, thanh thuần thiện lương. Không nghĩ tới lại có loại đam mê này.
Tri nhân tri diện bất tri tâm. Phùng Tử Huyên hai má đỏ bừng.
"Tốt lắm tốt lắm, không quấy rầy Đại sư tỷ, ta đi ra ngoài còn không được sao?"
Nói xoay người rời khỏi phòng.
Phùng Tử Huyên thở phào. Chán nản co quắp ngã xuống giường. Vừa rồi dọa c·hết nàng.
Suýt chút nữa bị tiểu sư muội phát hiện 2. 5. Cái loại cảm giác gần phát hiện mình cùng cha nàng ở chung với nhau.
Miễn bàn nhiều khẩn trương, kích thích.
So với nàng thi triển một bộ Quỷ Môn Thập Tam Châm còn mệt mỏi hơn. Mặc dù không có phát hiện chuyện của nàng và Hứa Hạo. Lại bị hiểu lầm là mình ngủ trần, cũng thật khó xử a.
« Keng... Hứa Tình Tuyết cảm thấy thẹn thùng, tâm tình giá trị + 999... »
Hứa thị tập đoàn -- ba cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Chính là ba đóa kim hoa của Hứa thị tập đoàn bây giờ.
Hạ Thanh Ca, Lý Vân Thư còn có Quý Phi Tuyết vừa nhậm chức tổng tài bí thư không lâu. Mỹ nữ bằng hữu vẫn là mỹ nữ.
Lời này có lý.
Phổ thông nữ hài đứng cùng các nàng đều sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm. Cũng chỉ có mỹ nữ cùng cấp bậc, mới có thể chơi được cùng nhau.
Ở Hạ Thanh Ca và Lý Vân Thư chủ động. Ba nữ rất nhanh hòa mình.
Tại sao phải chủ động?
Lý Vân Thư đối với hành vi của khuê mật rất khó hiểu.
"Ngươi ngốc a, lấy Hứa thúc thúc làm người, ngươi cũng không phải không biết, Hứa thúc thúc thường không đến công ty."
"Khẳng định ở bên ngoài còn có những nữ nhân khác."
"Trong công ty vốn chỉ có hai chúng ta, thế đơn lực bạc."
"Ta còn phải về nhà dưỡng thai, ngươi một mình một cây chẳng chống vững nhà, đương nhiên phải tìm cho ngươi một chiến hữu."
"Cái này... không tốt sao?"
Lý Vân Thư chần chờ nói. Hạ Thanh Ca đảo cặp mắt trắng dã.
"Có gì không tốt? Lấy dung mạo tư sắc của Quý Phi Tuyết, sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hứa thúc thúc?"
"Sớm muộn cũng sẽ trở thành nữ nhân của Hứa thúc thúc, chúng ta không bằng trước tiên đem nàng dụ dỗ."
"Đến lúc đó ba người chúng ta cùng nhau, những yêu diễm đồ đê tiện bên ngoài sao có thể là đối thủ của chúng ta?"
Lý Vân Thư ngây ngốc gật đầu.
Cảm thấy rất có đạo lý, lại không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Dường như trước đây Hạ Thanh Ca cũng là chủ động tiếp cận mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận