Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 47:: Cứu mỹ nhân ? Làm lão lục Hứa Hạo! Đến nữ chủ gia làm một chút

Chương 47: Cứu mỹ nhân? Làm lão lục Hứa Hạo! Đến nhà nữ chủ làm một chút...
... ...
Buổi chiều —— nhân viên công ty tan tầm, Hứa Hạo cũng ngồi xe về nhà.
Mới ra đại môn, Hứa Hạo liền thấy Hạ Thanh Ca đang đi về phía xa.
Dự định phân phó Lý Khôn lái xe qua, thuận tiện tiễn cô gái nhỏ này một đoạn đường...
"Ừ?"
Khóe mắt liếc qua phát hiện một bóng hình mờ ám.
Không phải là phú nhị đại Lưu Phi vẫn luôn dây dưa với Hạ Thanh Ca hay sao?
Hứa Hạo lại nhìn về phía một hướng khác.
Đó là... Trần Mặc.
Lưu Phi đang lén lút theo dõi Hạ Thanh Ca, mà Trần Mặc cũng đang lặng lẽ meo meo âm thầm nhìn chằm chằm Lưu Phi.
Đây là thao tác gì?
"Có ý tứ."
Hứa Hạo ánh mắt hứng thú, phân phó Lý Khôn:
"Chậm một chút theo sau."
Hắn bỏ đi ý tưởng trực tiếp đi vào tiếp Hạ Thanh Ca.
Muốn nhìn xem một phản phái, một nhân vật chính này, muốn chơi trò gì...
Nhà Hạ Thanh Ca cách công ty không xa, đi bộ về cũng chỉ mất vài chục phút, thuận tiện đến chợ bán thức ăn mua đồ ăn vừa vặn.
Đi ra khỏi tập đoàn Hứa thị một khoảng cách.
Khi Hạ Thanh Ca rẽ vào một con hẻm nhỏ, phiền phức đã tìm tới cửa.
Mấy thanh niên ăn mặc ngổ ngáo chặn đường đi của nàng.
"Yêu ah... Hai ngày trước mới tính một quẻ, nói ta gần đây sẽ gặp vận đào hoa."
"Hôm nay ra cửa liền gặp được một đại mỹ nữ như thế, lão thiên không tệ với ta a."
Một tên lưu manh huýt sáo một tiếng, vẻ mặt kích động đánh giá Hạ Thanh Ca.
"Phát ca xem bói ở đâu vậy? Linh nghiệm quá vậy? Ta cũng muốn đi tìm hắn xem bao giờ phát tài..."
"Gương mặt này, vóc dáng này, quá tmd đúng chuẩn, từ nhỏ đến lớn ta vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cực phẩm như vậy."
"Phát ca, ta biết ngươi giảng nghĩa khí, có nàng xinh đẹp như vậy sẽ không bỏ mặc các huynh đệ chứ?"
Phía sau mấy tên đàn em hùa theo, tâng bốc vang trời.
Được gọi là "Phát ca" đầu lĩnh côn đồ, hào khí vỗ lồng ngực.
"Huynh đệ các ngươi yên tâm, ca là người dễ giận vậy sao? Như vầy, mỗi người đều xếp hàng phía sau..."
"Phát ca ngưu bức, Phát ca uy vũ."
"Đời này ta liền đi theo Phát ca."
Tiếng hoan hô của bọn côn đồ vang lên liên miên.
Nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca, hai mắt tỏa sáng, nước bọt đều muốn chảy xuống.
... ... ...
"Mỹ nữ, vừa rồi ca nói gì ngươi cũng nghe rồi, cùng các huynh đệ đi một chuyến đi..."
Đầu lĩnh côn đồ lộ vẻ tà ác, từng bước đi về phía Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca chưa từng thấy qua cảnh tượng này?
Từng bước lui lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không biết làm sao.
Nàng xoay người chuẩn bị chạy ra ngoài, dự định ra khỏi hẻm nhỏ, đi ra đường cái bên ngoài hô cứu mạng...
Nhưng nàng mới chạy được hai bước, bị viên đá dưới chân làm trượt chân.
Đầu lĩnh côn đồ càng đi càng gần, cười đến hèn mọn không thể tả.
"Tiểu muội muội đừng sợ, các huynh đệ sẽ rất ôn nhu."
Xong, không trốn thoát.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của đám côn đồ.
Rơi vào tay bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?
Không cần nói cũng biết.
Đúng lúc Hạ Thanh Ca bất lực, một bóng đen cấp tốc lao tới.
Một quyền đánh bay tên côn đồ ra ngoài...
Năm giây trước ——
Lưu Phi vẫn luôn theo dõi Hạ Thanh Ca.
Tuy bị Hứa Hạo cảnh cáo một trận, nhưng hắn vẫn nhớ mãi không quên Hạ Thanh Ca, tà tâm bất tử.
Mấy ngày qua, vẫn luôn nghĩ cách làm sao để có được hoa khôi thích bảy năm này.
Có đàn em bày kế cho hắn.
Tới một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
"Bây giờ tiểu nữ sinh rất dễ dính chiêu này..."
Lưu Phi hai mắt sáng lên.
Dùng tiền tìm một đám côn đồ, chuẩn bị diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Mắt thấy Hạ Thanh Ca té ngã xuống đất, biểu tình sợ hãi mang theo tuyệt vọng.
Lưu Phi mừng rỡ.
Kích động tâm, run rẩy tay.
Cuối cùng cũng đến lúc hắn lên sân khấu thể hiện...
Nghĩ đến cảnh tượng bản thân ra tay đại triển thân thủ, đánh ngã một đám côn đồ, Hạ Thanh Ca sinh lòng sùng bái, ngã vào lòng hắn.
Lưu Phi liền kích động đến cả người run rẩy.
Nhưng mà...
Không đợi hắn đứng ra hô một tiếng "Dừng tay", một cỗ lực lượng lớn từ phía sau móc lốp tới.
Cả người không khống chế được ngã về phía trước, hung hăng đập xuống đất.
Một cước đá Lưu Phi nằm rạp xuống đất.
Trần Mặc không kịp nghĩ nhiều, lao về phía đám côn đồ...
Hôm nay hắn đến tập đoàn Hứa thị điều tra tình huống.
Hứa Hạo dám đoạt lão sư thích mỹ nữ của hắn, còn có Nữ Thần hoa khôi.
Chính là địch nhân của hắn.
Hắn dự định giải quyết xong Lưu gia, liền ra tay thu thập Hứa Hạo.
Không ngờ, ngoài ý muốn phát hiện Lưu Phi mờ ám.
Thấy hắn theo dõi Hạ Thanh Ca, Trần Mặc nhất thời nổi giận.
Tên cẩu vật này còn muốn đánh chủ ý lên giáo hoa đội trưởng, thực sự là muốn chết...
Lúc đầu Lưu Phi chỉ là theo dõi, cũng không có hành động, Trần Mặc không khỏi hiếu kỳ.
Quyết định theo sau xem tình huống.
Khi thấy trong hẻm nhỏ, Hạ Thanh Ca bị một đám côn đồ chặn lại.
Lưu Phi hiểu rồi.
Đây tmd là muốn bày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân, thu được hảo cảm của Hạ Thanh Ca a.
Những phú nhị đại này quả nhiên chỉ biết chơi mấy thủ đoạn thấp hèn.
Trần Mặc đương nhiên không thể để hắn toại nguyện...
Đánh ngã Lưu Phi xong, Trần Mặc đánh bay tên đầu lĩnh côn đồ đang đi về phía Hạ Thanh Ca, rồi lại nhắm vào đám đàn em.
Toàn bộ phát sinh quá nhanh, Hạ Thanh Ca còn chưa kịp phản ứng.
"Thanh Ca, ngươi không sao chứ?"
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến.
Hạ Thanh Ca hoàn hồn, nhìn thấy hứa thúc thúc đứng ở trước mặt.
Hứa Hạo ngồi xổm xuống, đỡ Hạ Thanh Ca dậy.
"Oa... Hứa thúc thúc..."
Cảm thụ được cảm giác an toàn từ người thân Hứa Hạo, Hạ Thanh Ca nhào vào lòng Hứa Hạo.
"Oa" một tiếng khóc lên.
"Có ta ở đây, không sao."
Hứa Hạo vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.
Hắn chính là khi nhìn thấy Hạ Thanh Ca tao ngộ liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Lưu Phi tên phú nhị đại tiểu phản phái này tìm đến côn đồ, nghĩ diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng là bị nhân vật chính phát hiện, đem màn anh hùng cứu mỹ nhân của tiểu phản phái tiệt hồ...
Mà nhân vật chính cũng không nghĩ đến, phía sau mình còn có một lão lục.
Hứa Hạo suy nghĩ đến thực lực bản thân, vẫn không đánh thắng Trần Mặc.
Không thể đánh ngã Trần Mặc, đi đánh mấy tên côn đồ, ở trước mặt Hạ Thanh Ca khoe mẽ.
Vì vậy liền thừa dịp nhân vật chính thu thập côn đồ, hắn đi tới trước mặt nữ chủ tạo hảo cảm...
Nhân vật chính xuất lực làm tay chân, hắn tới tán tỉnh nữ chủ.
Hoàn mỹ.
... ... ...
Đám côn đồ này quá yếu, bị Trần Mặc ba quyền hai cước đánh ngã trên mặt đất.
Giải quyết xong, Trần Mặc tiêu sái xoay người, muốn để lại cho Hạ Thanh Ca một ấn tượng tốt.
Nhưng khi thấy Hạ Thanh Ca nhào vào lòng Hứa Hạo, hắn trợn tròn mắt.
"Ngọa tào cmn"...
Tên gia hỏa này xuất hiện lúc nào?
Đạp mã.
Hắn ra sức làm việc, Hứa Hạo lại tán tỉnh nữ thần của hắn?
« keng... Trần Mặc lửa giận ngút trời, tâm tình giá trị + 666... »
« keng... Trần Mặc hận nộ muốn điên, tâm tình giá trị + 777... »
"Hứa Hạo, ngươi đạp mã buông Thanh Ca ra..."
Nghe thấy thanh âm tê tâm liệt phế, Hạ Thanh Ca mới từ trong sợ hãi tỉnh lại.
Nhận thấy được mình rúc vào trong lòng Hứa Hạo, hơn nữa còn là vừa rồi mình chủ động nhào vào.
Mặt cười "xoát" một cái, hiện lên hai vệt đỏ ửng...
Hứa Hạo không để lại dấu vết buông nàng ra.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Trần Mặc nổi giận đùng đùng đi tới gần, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn Hứa Hạo.
Trên tay nắm tay nắm chặt, tùy thời chuẩn bị ra tay giáo huấn Hứa Hạo...
"Khi về nhà đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy Thanh Ca gặp phiền phức ở đây, liền tới trợ giúp, có vấn đề gì không?"
Hứa Hạo cười nhạt một tiếng, sau đó chuyển giọng:
"Ta muốn hỏi một chút, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Trần Mặc cũng không có giấu diếm.
Liền đem chuyện Lưu Phi theo dõi Hạ Thanh Ca, ý đồ diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân vạch trần.
Hắn còn đem Lưu Phi đang nằm trên đất kêu rên tóm tới.
"Nói... Có phải ngươi làm chuyện tốt hay không?"
Lưu Phi cúi đầu, không dám nói lời nào.
Hắn ngược lại không phải sợ Trần Mặc, cũng sẽ không thấy xấu hổ trước mặt Hạ Thanh Ca.
Là sợ Hứa Hạo.
Lần trước đã bị Hứa Hạo cảnh cáo, lần này hắn còn tính kế Hạ Thanh Ca.
Nếu chọc giận Hứa Hạo, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hắn chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Không thấy ta, không thấy ta...
Mà Hứa Hạo cũng không có ý định tìm hắn tính sổ ngay bây giờ.
Kết cục của Lưu gia đều đã bị hắn định rồi, để hắn đi cùng nhân vật chính chó cắn chó.
Đến lúc đó mình lại đi bỏ đá xuống giếng không phải thoải mái hơn sao?
"Nguyên lai đều là quỷ kế của Lưu Phi..."
Hạ Thanh Ca vẻ mặt chán ghét.
Vừa rồi nàng thực sự bị đám côn đồ này dọa sợ.
Tuy Lưu Phi sẽ ra tay, nàng cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng loại hành vi này thật ghê tởm.
"Chờ (các loại)... Ngươi nói Lưu Phi theo dõi Thanh Ca, con hẻm nhỏ này cách công ty không gần, làm sao ngươi biết Lưu Phi đang theo dõi?"
"Hay là nói... Ngươi cũng vẫn luôn theo dõi phía sau?"
Hứa Hạo ung dung lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét.
"Biết rõ Thanh Ca sẽ gặp nguy hiểm, tại sao ngươi không sớm đứng ra nhắc nhở Thanh Ca? Chẳng lẽ là ngươi nghĩ tương kế tựu kế?"
Trải qua Hứa Hạo nhắc nhở, Hạ Thanh Ca cũng nghĩ tới vấn đề này, vẻ mặt hồ nghi.
Vốn đang bởi vì Trần Mặc ra tay cứu giúp, trong lòng còn sinh ra một tia cảm kích.
Hiện tại, phần cảm kích này đang dần dần biến mất.
"Ngươi... Ta không có ý đó..."
Trần Mặc chỉ vào Hứa Hạo, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Trời đất chứng giám, hắn theo dõi Lưu Phi không giả, chỉ là muốn xem Lưu Phi làm cái gì.
Cũng không có tận lực anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng bị Hứa Hạo nói như vậy, quả thật có chút giống như thật...
Trần Mặc hận đến nghiến răng.
Hứa Hạo này rất có tài bẻ cong sự thật.
Ta là theo dõi, chẳng lẽ ngươi thì không phải sao?
Trần Mặc có thể khẳng định.
Hắn đang theo dõi Lưu Phi, Hứa Hạo cũng ở phía sau đi theo hắn...
Chỉ là lúc đó hắn quá lo lắng cho Hạ Thanh Ca, quá chuyên tâm không có phát hiện.
Không thì giải thích thế nào hắn từ lúc ngược lại Lưu Phi, đến thu thập một đám côn đồ xong, mới(chỉ có) dùng chừng mười giây.
Hứa Hạo ở mười giây đồng hồ bên trong xuất hiện ở trước mặt Hạ Thanh Ca căn bản không hiện thực.
Cũng không có chuyện trùng hợp như vậy.
"Ta đích xác là theo dõi Lưu Phi, nhưng mà ta..."
Trần Mặc mở miệng muốn giải thích, sau đó vạch trần Hứa Hạo.
Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Hạ Thanh Ca cắt đứt.
"Đủ rồi."
"Ngươi có thể ra tay cứu ta, ta cám ơn ngươi..."
Hạ Thanh Ca nói xong, quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo.
"Hứa thúc thúc, chúng ta đi thôi, ta không muốn nhìn thấy bọn họ..."
"Tốt... Ta đưa ngươi về nhà."
Hạ Thanh Ca cùng Hứa Hạo rời đi, để lại Trần Mặc ngơ ngác trong gió.
"A.. A.. A..."
Thấy Lưu Phi cùng một đám côn đồ muốn đi, Trần Mặc giận dữ ra tay lần nữa, đánh đám người gần chết.
« keng... Trần Mặc tâm tính nổ tung, tâm tình giá trị + 888... »
"Hứa thúc thúc, lần này ngươi đến nhà ta đi."
"Vừa lúc ba ta cũng ở nhà, hai ngày nay cũng chuẩn bị mời Hứa thúc thúc đến nơi đến chốn làm khách, cảm tạ ngươi cho ta thăng chức."
Đi tới cửa tiểu khu, Hạ Thanh Ca lần nữa mời Hứa Hạo.
Suy nghĩ một chút, Hứa Hạo thần sắc nghiền ngẫm, cười nói.
"Tốt, vậy đi lên làm một chút..."
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận