Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 364:: Bị nhân vật chính ngu xuẩn khóc! Khó bề phân biệt! Cô cô nhanh luân hãm

**Chương 364: Bị nhân vật chính làm cho tức c·h·ết! Khó mà phân biệt! Cô cô sắp sa vào.**
"Ngươi... Nghịch t·ử, ta đ·ánh c·hết ngươi..."
Nói rồi, Lục phụ tiến lên tát cho một cái.
Ba ——
Lục Minh không hề né tránh.
Cứ như vậy, hứng trọn một cái t·á·t.
Lục phụ còn chưa hết giận, nhất thời liền đấm đá túi bụi.
Lục mẫu cũng bị những lời của Lục Minh làm cho ngây người.
Chứng kiến Lục phụ ra tay không chút lưu tình, vội vàng tiến lên can ngăn.
Rất sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ đ·ánh c·hết Lục Minh.
"Đừng đ·á·n·h nữa."
Lục phụ giận dữ quát.
"Nghịch t·ử này chính là bị ngươi làm hư, ngươi thật sự là học được bản lĩnh rồi, số tiền hơn mười triệu kia, tự ngươi đi mà trả."
Lục Minh nghe xong sửng sốt, vô thức nói.
"Là hơn 25 triệu."
"Ngươi... . ."
Lục phụ trừng lớn hai mắt.
r·u·n rẩy chỉ vào Lục Minh, khó có thể tin.
Vừa định nói,
Hắn chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, đầu óc choáng váng.
Ngã xuống.
Lục Minh tay mắt lanh lẹ, một bước dài xông lên trước.
Vội vàng đỡ lấy phụ thân.
"Ba, ba làm sao vậy? Đừng xảy ra chuyện gì a!"
Trong thanh âm tràn ngập kinh hoảng.
Tr·ê·n trán toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Thầm mắng mình lắm mồm.
Lục mẫu ở bên cạnh bị dọa sợ p·h·át khiếp, vội vàng tới giúp đỡ.
Luống cuống tay chân một phen c·ấp c·ứu.
Lục phụ cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Nhưng mà... .
Khi ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào tr·ê·n người Lục Minh, trong mắt lại như muốn phun ra lửa.
Hắn không muốn quản cái nghiệt tử này.
Nhưng có một chuyện, lại không thể không hỏi cho rõ.
Lục phụ gắng gượng, nói.
"Nghịch t·ử, cái gì mà hơn 25 triệu, ngươi nói rõ ràng xem nào."
Lục Minh không khỏi do dự.
Vừa rồi đã làm phụ thân tức đến ngất đi.
Hiện tại hắn thực sự không dám tùy tiện mở miệng.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đem chuyện vay tiền nói hết ra.
Lúc này Lục phụ đã không còn tức giận như vậy.
Chỉ còn bi thương tột độ.
Không nằm ngoài dự đoán... .
Từ trước đến nay, hắn vốn tưởng rằng nhi t·ử rất nghe lời.
Không ngờ lại gây ra phiền toái lớn như vậy.
Hắn đã định mặc kệ cái nghịch t·ử này, nhưng chuyện liên quan đến cả gia đình, lại không thể không quản.
Lục phụ c·ắ·n răng, nói.
"Ngày mai đi bán hết những căn nhà kia của ngươi đi, đem tiền trả lại cho người ta."
Lục Minh vừa nghe liền gấp.
"Ba... Coi như con có bán nhà, cũng không đủ trả lại cho bọn họ... . ."
"Ừ?"
Lục phụ cau mày.
Lục Minh không thể làm gì khác hơn là yếu ớt nói ra nguyên nhân.
Thì ra ——
Lục Minh vì muốn mua nhà sớm, nên đã ra giá cao hơn không ít.
Bây giờ muốn bán, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể bán được.
Chứng kiến thông báo p·h·á bỏ di dời,
Hắn kỳ thực đã nghĩ tới việc bán nhà.
Thế nhưng thứ nhất, trong thời gian ngắn không bán được.
Thứ hai, coi như bán được, cũng lỗ không ít tiền.
Căn bản không trả nổi nợ.
"Khụ khụ... ."
Lục phụ không kịp thở, ho khan không ngừng.
Bị sự ngu xuẩn của nhi t·ử làm cho tức c·h·ết.
Lục mẫu vội vã vỗ lưng cho hắn, trấn an.
Một lúc sau, Lục phụ hét lớn.
"Bất kể thế nào, ngày mai phải bán nhà cho ta, lỗ cũng phải bán."
"Hiện tại những người cho ngươi vay tiền đều biết rồi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ cho ngươi thời gian, để từ từ bán nhà sao?"
Lục Minh ủ rũ nói.
"Biết rồi."
Nhưng trong lòng uất ức tới cực điểm.
Vì sao?
Vì sao người khác trọng sinh đều là các loại khoe mẽ.
Mỗi ngày k·i·ế·m tiền, tán gái...
Còn hắn thì sao?
Nữ thần và Bạch Nguyệt Quang thì đi sinh con cho người ta.
Cô cô cũng đang dần rơi vào tay giặc.
Vốn định dựa vào ký ức trọng sinh để k·i·ế·m tiền.
Nhưng lại xảy ra biến cố ngoài ý muốn, còn lỗ một số tiền lớn.
Trọng sinh giả mà thảm đến thế này.
Còn có ai nữa?
Đêm nay.
Đối với người nhà họ Lục mà nói, nhất định là một đêm không ngủ.
Lục phụ đang suy nghĩ xem nên ứng phó với cục diện khó giải quyết này như thế nào.
Lục mẫu thì trằn trọc, lo lắng cho tương lai của gia đình.
Mà Lục Minh.
Nội tâm tràn đầy hối h·ậ·n và tự trách.
Hắn không thể ngờ, sự tình lại p·h·át triển đến nước này... .
Trời đã sáng mà vẫn không ngủ được bao nhiêu.
Vừa mới chợp mắt một chút.
Lại bị một trận ồn ào ngoài cửa đ·á·n·h thức.
Cả nhà ba người hiện ra vẻ mệt mỏi và nghi hoặc.
Đeo quầng thâm mắt, mở cửa ra.
Ngoài cửa, tụ tập rất nhiều hàng xóm.
Chỉ trỏ về phía nhà họ Lục.
"Nhà họ Lục này không tệ, đi xe Bảo Mã, còn mở cả một công ty nhỏ, sao lại là một kẻ lừa đảo chứ? Nợ tiền không trả."
"Có vài người chính là như vậy, nhìn bề ngoài thì ngăn nắp xinh đẹp, kỳ thực không biết làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu."
"Không phải là không báo, chỉ là chưa đến lúc, cái này chẳng phải là đến đòi nợ rồi sao?"
"Ta ngược lại nghe nói, là thằng nhóc nhà họ Lục kia vay mượn bên ngoài, vay hơn hai mươi triệu đi đ·á·n·h bạc, thua hết rồi."
"Ta cũng nghe nói chuyện này, mấy ngày hôm trước ta còn chứng kiến thằng nhóc kia bị người ta đ·á·n·h... . ."
"Thật không thể tin được? Bình thường nhìn nó hiền lành như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Đám người, người một câu, kẻ một lời.
Ngọn lửa bát quái lan tràn nhanh chóng trong đám người.
Trong chốc lát, cả khu phố đều biết chuyện nhà họ Lục nợ tiền.
Tất cả mọi người đang hóng chuyện nhà họ Lục.
Ở khu phố này, nhà họ Lục có điều kiện sống tốt nhất.
Bình thường không ít người ngưỡng mộ.
Bây giờ tường đổ thì ai cũng hùa vào.
Ai cũng h·ậ·n không thể đ·ạ·p thêm một cước.
Người nhà họ Lục đứng ở cửa, vẻ mặt mờ mịt.
Không hiểu vì sao những người này lại biết nhà họ nợ tiền.
Th·e·o ánh mắt của những người đó.
Bọn họ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy tr·ê·n cửa nhà bọn họ, tr·ê·n tường.
Khắp nơi bị phun sơn.
"r nm tiền... ."
"Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta... ."
"Kẻ lừa đảo, trả tiền lại cho ta... ."
Những dòng chữ đáng sợ, làm cho sắc mặt Lục phụ, Lục mẫu trở nên vô cùng khó coi.
Lục Minh càng thêm tức giận.
Hắn tuy có vay tiền, nhưng không phải là không trả.
Những người này lại dám đến nhà làm loạn.
Khiến cho nhà bọn họ trở thành trò cười cho cả khu phố.
Muốn gì được nấy.
Đột nhiên từ bên ngoài đi tới một đám người.
Những người này đều là bạn học, bạn bè của Lục Minh.
Đương nhiên, là quan hệ không thân thiết, nhưng lại cho vay tiền.
Ùn ùn kéo đến đòi nợ.
Tranh thủ lúc công ty nhà họ Lục vẫn còn, vẫn chưa chạy t·r·ố·n, đòi tiền lại.
Hôm nay số người đến, so với hôm qua còn nhiều hơn.
Khí thế hung hăng đi tới trước cửa nhà họ Lục.
"Lục Minh, ta tin tưởng ngươi như vậy mới cho ngươi mượn tiền, bây giờ trong nhà ta gặp khó khăn, ngươi nhất định phải trả tiền lại cho ta... ."
Một người bạn học dẫn đầu mở lời trước.
Một người khác cũng th·e·o đó chỉ trích.
"Lục Minh, không ngờ ngươi là dân cờ bạc, sớm biết ta đã không cho ngươi mượn tiền."
"Lục Minh, trả tiền, không thì hôm nay bọn ta không về đâu."
Đoàn người ríu ra ríu rít, c·ã·i vã không ngừng.
Lục Minh sắc mặt tái nhợt.
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói.
"Các ngươi yên tâm, tiền nợ của các ngươi, ta sẽ không quỵt, không phải ta đã nói tháng sau trả rồi sao?"
Có người giễu cợt một tiếng.
"Tháng sau trả? Ai biết tháng sau ngươi có trực tiếp chạy t·r·ố·n hay không, đến lúc đó chúng ta biết tìm ai mà đòi?"
"Đúng vậy, đúng vậy, Lục Minh, ngươi đừng có giở trò lừa bịp, mau trả tiền lại, không thì đừng trách chúng ta báo cảnh sát... . ."
Mọi người nhao nhao phụ họa.
Bọn họ không đợi được.
Coi như Lục Minh có trả tiền.
Nhưng nhà họ Lục cũng chỉ mở một công ty nhỏ, tài sản bất quá cũng chỉ khoảng một ngàn vạn.
Bọn họ lại cho vay hơn hai mươi triệu.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ không trả hết ngay được.
Tốt nhất là lấy lại tiền trước, chắc ăn.
Lục Minh bị những người này làm cho tức giận.
« Keng... . Lục Minh nghiến răng nghiến lợi, giá trị tâm tình + 999 »
Bạn cần đăng nhập để bình luận