Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 365:

**Chương 365: Thủy Miểu lại hỏi**
"Ta mấy lần tận mắt thấy ngươi uống hết đ·ộ·c dược, vậy mà ngươi chẳng hề hấn gì, ngươi đã giải độc bằng cách nào?"
"Không cần giải a..." Hứa Hạo thần sắc nghiền ngẫm.
Thủy Miểu càng thêm nghi hoặc, trăm mối vẫn không có lời giải.
Lại nghe Hứa Hạo tiếp tục nói: "Ta Bách đ·ộ·c Bất Xâm."
Cái quỷ gì?
Bách đ·ộ·c Bất Xâm?
Ngươi cho rằng đang đóng phim truyền hình chắc.
Thủy Miểu không thể tin tưởng.
Chờ chút... Chờ chút.
Hiện thực không thể nào có Bách đ·ộ·c Bất Xâm.
Nhưng hiện thực, cũng không thể nào có hai viên thuốc thần kỳ mà Hứa Hạo cho a.
Thủy Miểu trầm mặc.
Trước đó đã nghĩ tới việc Hứa Hạo không sợ đ·ộ·c, bây giờ thì đã rõ.
Thua thiệt nàng còn nghĩ cho Hứa Hạo hạ đ·ộ·c.
Cái này thật lúng túng.
Thủy Miểu vẫn không hiểu.
Hứa Hạo biết mình muốn g·iết hắn, vì sao còn giữ mình lại bên cạnh?
"Ngươi vì sao..." Hứa Hạo khẽ cười một tiếng.
"Ngươi muốn nói, ta vì cái gì lại giữ ngươi đến bây giờ đúng không?"
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
"Lúc đầu biết ngươi tới g·iết ta, ta chỉ muốn chơi đùa với ngươi, xem ngươi giở trò gì."
Thủy Miểu sắc mặt biến hóa, thì ra hắn biết tất cả.
Cái gì mà Hứa Hạo muốn xuất ngoại, sẽ không biết ngoại ngữ nên muốn học.
Là cố ý gài bẫy nàng.
Hứa Hạo thanh âm tiếp tục vang lên:
"Thế nhưng dần dần, sự cố chấp của ngươi đã làm ta cảm động, ta p·h·át hiện ta bắt đầu t·h·í·c·h ngươi."
Tổng tài bá đạo và nữ s·á·t thủ?
Thủy Miểu b·iểu t·ình thập phần đặc sắc.
Kh·iếp sợ, mừng rỡ, hoài nghi...
Lời này ở trong đầu lướt qua một vòng.
Nàng tỏ vẻ không tin.
"Nếu... Vậy ngươi tại sao còn muốn ta dạy ngoại ngữ, chiếm t·i·ệ·n nghi của ta?"
Hứa Hạo giả vờ thở dài.
"Ta biết ngươi không tin, nhưng ngươi phải biết rằng, coi như ta có thân thể Bách đ·ộ·c Bất Xâm."
"Biết rõ ngươi cho ta hạ đ·ộ·c, dù không có tác dụng với ta thì cũng là đồ bẩn a? Ta sẽ uống vào sao?"
Tr·ê·n thực tế, hắn căn bản sẽ không uống.
Lợi dụng kh·ố·n·g thủy năng lực, trực tiếp đem nước trà bốc hơi hết.
Nghe xong Hứa Hạo lời nói, Thủy Miểu suy nghĩ một chút.
Thật đúng là vậy.
Đ·ộ·c dược nàng tìm tuy đều là loại vô sắc vô vị.
Nhưng khẳng định có tạp chất.
Thân ph·ậ·n của Hứa Hạo tôn quý cỡ nào?
Vậy mà không gh·é·t bỏ uống hết.
Nếu như không phải có ý với nàng.
Sao lại chọn uống hết, mà không vạch trần nàng chứ?
Ngoài lý do này ra, không còn cách giải t·h·í·c·h nào khác.
Giờ khắc này, Thủy Miểu d·a·o động.
Nhưng nàng trong lòng vẫn không nguyện tin tưởng.
"Vậy ngươi tại sao còn mượn danh nghĩa dạy ngoại ngữ để chiếm t·i·ệ·n nghi của ta?"
"Đương nhiên là muốn ngươi dạy, ngươi muốn g·iết ta, ta không thể trừng phạt nhẹ ngươi một chút sao?"
Thủy Miểu ngẩn ngơ.
"Đều là người của ta, vậy mà còn dám hạ đ·ộ·c, m·ưu s·át chồng, đúng là t·h·í·c·h ăn đòn..."
Thủy Miểu bị nói cho đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Hứa Hạo đột nhiên hỏi ngược lại.
"Ngươi xem, từ sau khi ngươi không cho ta hạ đ·ộ·c, ta có còn k·h·i· ·d·ễ ngươi như vậy không?"
Thủy Miểu càng nghĩ, x·á·c thực đã không còn.
Khi đó là lúc nàng sinh con.
Nàng không có nói cho Hứa Hạo, Hứa Hạo không biết.
Vì để tránh cho Hứa Hạo làm bậy, nàng liền tự xưng là thân thể không khỏe, sau đó nói d·ố·i mình bị bệnh.
Hứa Hạo muốn ở cùng nàng, nhưng không có làm bậy.
Dường như chính là khi đó.
Hứa Hạo thái độ đối với nàng đã thay đổi, bắt đầu tốt với nàng.
Thì ra là vì nguyên nhân này sao?
Chứng kiến Thủy Miểu b·iểu t·ình, bộ dáng đúng là đã bị d·a·o động, Hứa Hạo cười thầm.
Vẫn là do mấy ngày qua c·ô·ng lược có hiệu quả a.
Không phải vậy sẽ không bị hắn l·ừ·a d·ố·i dễ dàng như thế.
Hứa Hạo đứng lên, đi tới bên cạnh Thủy Miểu.
Đưa nàng ôm vào trong n·g·ự·c.
Sau đó vẻ mặt thâm tình nói.
"Thủy lão sư, ta t·h·í·c·h ngươi, về sau chúng ta ở cùng nhau có được không?"
Thủy Miểu nhìn thẳng vào ánh mắt Hứa Hạo.
Chỉ cảm thấy ánh mắt kia phảng phất có ma lực.
Tim đ·ậ·p bắt đầu tăng nhanh.
Hắn ngượng ngùng cúi đầu, c·ắ·n môi nói.
"Không được, ngươi đã có gia đình, bên ngoài còn có nhiều nữ nhân như vậy, chúng ta sao có thể ở cùng nhau?"
Hứa Hạo giơ ngón tay, khơi cằm của nàng.
"Trong lòng ta, ngươi cùng các nàng đều giống nhau, ta đều t·h·í·c·h..."
Nghĩ đến những việc tốt mà Hứa Hạo làm cho nàng mấy ngày qua.
Thủy Miểu có một s·á·t na rung động.
Nhưng rất nhanh, nghĩ đến Hứa Hạo thân ph·ậ·n c·ặ·n bã, lại khôi phục lại.
Không nghĩ tới sẽ có một ngày.
Thủ đoạn c·ặ·n bã của Hứa Hạo, lại dùng đến tr·ê·n người mình.
Thủy Miểu không có bằng lòng, cũng không có phản bác.
Mà là hỏi:
"Ngươi biết thân ph·ậ·n của ta không?"
"Không biết, ta cũng không cần biết, có phải là do cái tổ chức s·á·t thủ kia p·h·ái tới không, điều này không quan trọng."
"Ta chỉ biết, ngươi bây giờ là của chúng ta..."
Hứa Hạo đương nhiên biết Thủy Miểu thân ph·ậ·n.
Nhưng bây giờ mấy người đồng đội của Thủy Miểu, Kim Hâm, Mộc Sâm... Đều bị hắn kh·ố·n·g chế.
Tiêu Long lại bị hắn g·iết c·h·ế·t.
Tạm thời hắn chưa tính nói cho nàng biết chuyện này.
Dù sao nàng đang mang thai, Hứa Hạo không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Chờ Thủy Miểu sinh con xong, cho dù biết tất cả.
Cũng đã một lòng với nàng.
Thủy Miểu vẫn quyết định nói ra.
Bởi vì nàng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận Hứa Hạo.
Không muốn đến lúc đó vì vậy mà sinh ra ngăn cách.
"Ta là một trong Ngũ Đại Hộ p·h·áp của Long Vương điện, Thủy Miểu."
"Là Long Vương Tiêu Long kêu gọi chúng ta tới Ma Đô, là bởi vì ngươi k·h·i· ·d·ễ Long Vương lão bà."
"Bọn họ không đối phó được ngươi, ta liền quyết định tới nằm vùng, tìm cơ hội hạ đ·ộ·c..."
Nghe nàng kể lại, Hứa Hạo bắt đầu trổ tài diễn xuất.
Từ ngoài ý muốn đến kh·iếp sợ, rồi đến bừng tỉnh.
Hắn vuốt cằm.
"Xem ra ta ra tay với Giang Vi là chính x·á·c."
Thủy Miểu vẻ mặt ngơ ngác.
Có ý gì?
Hứa Hạo cười híp mắt nói:
"Nếu không phải ta ra tay với Giang Vi, thì ngươi đã bị p·h·ái tới g·iết ta rồi? Hiện tại cũng sẽ không trở thành nữ nhân của ta?"
Thủy Miểu không lời nào để nói.
Bất quá, nhắc tới lão bà của đại ca.
Thủy Miểu do dự một chút rồi nói:
"Hứa tổng, ngươi... Có thể bỏ qua cho Giang Vi hay không..."
Tuy rằng nàng vì Tiêu Long làm nhiều như vậy mà còn bị hoài nghi, rất đau lòng.
Nhưng Tiêu Long dù sao cũng là đại ca của nàng.
Trước đây đã nhận không ít sự giúp đỡ của hắn.
"Đương nhiên..." Hứa Hạo nhếch miệng.
"Không thể."
"Ngươi còn không biết, Tiêu Long và Giang Vi kết hôn chỉ là trên hợp đồng, căn bản không có tình cảm."
"Hơn nữa, không lâu trước đây, bọn họ đã l·y h·ôn."
"l·y· ·h·ô·n?"
Thủy Miểu kinh ngạc.
Kỳ thực quan hệ của hai người, nàng cũng hiểu rõ.
Trước đó lúc điều tra Hứa Hạo, cũng t·i·ệ·n thể điều tra luôn Tiêu Long.
Trong hai năm qua, Tiêu Long sống đúng là khổ sở.
Cả ngày bị bố vợ mẹ vợ k·h·i· ·d·ễ, sai bảo.
Nhưng Tiêu Long vẫn trước sau như một.
Một điểm cũng không có dáng vẻ của Long Vương.
Nói là lão bà của hắn, Giang Vi từ trước tới nay chưa từng cùng hắn làm chuyện đó, dắt tay cũng không có.
Chẳng qua là Tiêu Long đơn phương tình nguyện mà thôi.
Kỳ quái.
Với sự cố chấp của Tiêu Long dành cho Giang Vi, sao lại l·y h·ôn được?
Thủy Miểu nghi ngờ nhìn Hứa Hạo.
Hứa Hạo cau mày.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Hoài nghi là ta ép bọn họ l·y h·ôn? Cái này thật đúng là không phải."
"Ta không cần phải l·ừ·a ngươi, ngươi có thể đi hỏi Giang Vi."
Thủy Miểu gật đầu.
Chuyện chỉ cần hỏi là biết, Hứa Hạo không cần phải l·ừ·a nàng.
Cái này thật kỳ quái.
"Đúng rồi..." Hứa Hạo đột nhiên nói.
"Ngươi đã là người của Long Vương điện, vậy không sao rồi, chúng ta trước đó đều là hiểu lầm."
"Khi nào ngươi tìm bọn hắn qua đây, chúng ta tụ họp một phen, nói rõ ràng, bắt tay giảng hòa."
"Bất quá bây giờ thì không được, lần trước tên Tiêu Long kia tìm 250 tên thủ hạ định gây sự, bị ta đ·u·ổ·i ra khỏi nước rồi."
Thủy Miểu cũng biết chuyện này.
Là Hỏa Diễm âm thầm nói cho nàng.
Tiêu Long tìm trăm phương ngàn kế gây phiền phức cho Hứa Hạo, bị Hứa Hạo đ·á·n·h đ·u·ổ·i đã không nói, mà thực lực cũng không bằng người ta.
Nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Sẽ có cơ hội."
Nói xong, nàng trầm mặc xuống.
Suy nghĩ có nên nói cho Hứa Hạo biết chuyện mình mang thai hay không.
Lúc này, nàng cảm thấy eo bị siết chặt.
Cả người không bị kh·ố·n·g chế ngã vào trong vòng tay của Hứa Hạo.
Hứa Hạo nhãn thần sáng quắc.
"Thủy lão sư, đã lâu không học ngoại ngữ, ngươi dạy ta đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận