Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 167: Triệt để thất thố! Đều nắm trong tay trung

Chương 167: Hoàn toàn mất kiểm soát! Đều nằm trong lòng bàn tay
Bị Nhan Vũ Mị cự tuyệt thẳng thừng.
Không có cách nào dùng con đường bình thường để theo đuổi.
Vậy chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Không đáp ứng trở thành nữ nhân của ta, vậy liền tiêu diệt thế lực của ngươi.
Nhan Vũ Mị là người cứng mềm đều không chịu.
Muốn đánh đúng không? Vậy thì tới, ai sợ ai?
Vừa rồi hai người đều ra tay thăm dò, mục đích chính là vì nắm chắc Nhan Vũ Mị.
"Lá gan không nhỏ, dám đến tìm Hồng Mân Côi ta gây phiền phức, còn tưởng rằng là nửa năm trước sao. . . ."
Nhan Vũ Mị lạnh lùng mở miệng.
"Ha ha ha, lá gan của lão tử luôn luôn rất lớn."
Thiết Phách Thiên cười ha ha.
Vương Long cũng nói.
"Đừng tưởng rằng thực lực đột phá, liền không coi chúng ta ra gì, trước kia chỉ là đùa giỡn với ngươi mà thôi."
Nhan Vũ Mị biến sắc, tâm tình nặng nề.
Nàng cũng biết nửa năm trước, Hồng Mân Côi mặc dù có thể ở dưới sự chèn ép của hai phe thế lực, vẫn có thể kéo dài hơi tàn, thậm chí là xoay sở.
Đều là bởi vì hai thế lực kia riêng phần mình kiêng kỵ, không có ra tay toàn lực. . . .
Xem ra, quả nhiên là phải đánh thật rồi sao?
Nhưng nàng không sợ hãi.
"Đã như vậy, vậy thì tới đi, Hồng Mân Côi ta có lẽ không phải là đối thủ khi các ngươi liên hợp."
"Thế nhưng các ngươi yên tâm, trước khi ta chết, nhất định sẽ kéo một trong các ngươi đi tìm chết... ..."
Uy h·iếp.
Xích lõa lõa uy h·iếp.
Thiết Phách Thiên và Vương Long trong lòng rùng mình.
Bọn họ đều biết tính tình của nữ nhân này.
Cũng là một trong những nguyên nhân bọn hắn nửa năm qua liên hợp đối phó Hồng Mân Côi, nhưng không có tiến triển gì.
Chỉ sợ người nữ nhân này bắt được một trong hai người bọn họ liều mạng.
Lúc đó rất phiền phức.
Lưỡng bại câu thương, sẽ làm cho một phương thế lực khác chiếm tiện nghi.
Trước đây bọn họ có lo lắng này.
Nhưng bây giờ nha. . . .
Hai người đều là cười lạnh một tiếng.
"Nhan Vũ Mị, ngươi đừng kiêu ngạo, thật sự cho rằng thực lực đột phá, thì chúng ta không làm gì được ngươi sao?"
"Chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng có người có thể trị ngươi... ."
Theo lời nói của hai người vừa dứt.
Giữa hai phe, đoàn người tách ra một con đường, hai bóng người đi tới.
Người của Thanh Long Đường vóc người cao gầy.
Bá Thiên Bang thì lại có chút mập mạp.
Nhưng khí tức toát ra từ trên người hai bên không khác biệt lắm.
Khí tức thâm trầm, tựa như 'thâm uyên' như ngục.
Chỉ là đứng ở nơi đó, liền cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.
"Ám Kình đỉnh phong. . . ."
Cảm nhận được khí tức của hai người, Nhan Vũ Mị co rụt đồng tử.
Nàng biết hai phe thế lực này không sợ hãi đánh tới cửa, khẳng định là có chỗ dựa.
Nhưng không nghĩ tới mỗi bên đều tìm một vị Ám Kình đỉnh phong cao thủ.
Đáng trách. . . . .
Hai phe thế lực này trước đó liền liên hợp lại đối phó nàng.
Hiện tại phát hiện không phải là đối thủ của nàng, lại mời ngoại viện.
Nếu như là một vị Ám Kình đỉnh phong cao thủ, nàng còn có thể liều một phen.
Thế nhưng hai người.
Nhan Vũ Mị sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.
Nếu như mình cũng có Ám Kình tột cùng thực lực. . .
Sẽ không sợ cục diện trước mắt.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ.
Lúc này, nàng không khỏi nghĩ tới Hứa Hạo.
Mới dạy hắn hai lần, đã để nàng được lợi không nhỏ.
Nếu như vẫn hướng Hứa Hạo thỉnh giáo.
Nhất định sẽ giống như hảo tỷ muội của nàng, nữ nhi của Hứa Hạo là Hứa Phi Yên, vượt cấp mà chiến.
Coi như hắn hiện tại Ám Kình hậu kỳ cũng không sợ.
Không khỏi sinh ra một cỗ hối hận.
Sớm biết hai ngày trước cứ tiếp tục đi về phía Hứa Hạo thỉnh giáo.
Sao phải chịu uy h·iếp như ngày hôm nay?
Thấy Nhan Vũ Mị không còn kiêu ngạo như trước.
Vương Long cùng Thiết Phách Thiên càng thêm càn rỡ.
Người nữ nhân này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại quá mức cao ngạo.
Không coi bọn họ ra gì.
Trước đây ở trước mặt nàng không ít lần mất mặt.
Rốt cuộc cũng có cảm giác hãnh diện.
"Nhan Vũ Mị, ngươi trước không phải rất tự tin sao? Còn muốn g·iết c·hết một trong chúng ta."
"Tới a... ... Ta liền đứng ở chỗ này, ngươi có bản lãnh thì cứ tới đây, bây giờ biết thực lực chân chính của chúng ta rồi chứ?"
"Thức thời, thì mau mang Hồng Mân Côi của ngươi đầu hàng, nhường ra tất cả địa bàn."
"Ngươi Hồng Mân Côi không cần giải tán, gia nhập vào Bá Thiên Bang của chúng ta là được, những tỷ muội kia của ngươi đã làm cho các huynh đệ của ta thèm thuồng từ lâu."
"Còn như ngươi nha... . Ca ca biết hảo hảo thương yêu ngươi."
"Lão Thiết, ngươi như vậy có chút không được a? Nói xong Hồng Mân Côi địa bàn thuộc về ngươi, Nhan Vũ Mị thuộc về ta."
"Không thể nói như thế."
Hai người đứng đầu thế lực lại vì tranh giành Nhan Vũ Mị, mà lớn tiếng ầm ĩ trước mặt mọi người.
Thậm chí có xu hướng trở mặt.
Quả nhiên ứng với câu nói kia, hồng nhan họa quốc ương dân.
Nghe được hai người cãi vã, hai vị Ám Kình đỉnh phong cao thủ của riêng mỗi thế lực, mập mạp nam nhân cùng cao gầy nam nhân liếc nhau.
Đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ khinh thường và thương hại.
Bọn họ bị « Vô Tướng » phái tới đây, mặc dù không biết gia nhập vào hai thế lực này để làm gì?
Nhưng mục tiêu nhất định là nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt này.
Không phải vậy tại sao phải dặn bọn họ làm hết sức đả kích Nhan Vũ Mị, nhưng không được làm tổn thương nàng dù chỉ một sợi tóc.
Lại càng không được có chút hành động vượt quá giới hạn nào.
Đối với mệnh lệnh của cấp trên, bọn họ không dám chậm trễ chút nào.
Bọn họ biết tổ chức thần bí mới nổi này đáng sợ đến mức nào.
Đừng thấy bọn họ Ám Kình đỉnh phong, ở chỗ này tác oai tác phúc.
Trên thực tế ở trong « Vô Tướng », chẳng là cái thá gì.
Bên trong Hóa Kình cường giả không biết có bao nhiêu.
Tùy ý đi ra một người là có thể bóp chết bọn họ.
Hơn nữa « Vô Tướng » sở dĩ thần bí.
Bởi vì những người gặp qua bọn họ, không phải gia nhập, thì chính là c·hết rồi... .
Thủ đoạn cực kỳ tàn khốc. Không lưu người sống.
Coi như là bọn họ gia nhập vào « Vô Tướng » trở thành thành viên vòng ngoài. Mặc dù đang làm việc cho « Vô Tướng », nhưng những người vẫn lòng mang oán khí thì người nhà cũng bị khống chế.
Có thể làm người nhà an toàn, bọn họ không có biện pháp.
Hai người này muốn có ý đồ với Nhan Vũ Mị, không phải muốn chết là cái gì?
Hai người cũng không có đem ý nghĩ trong lòng biểu hiện ra ngoài.
Dồn dập tiến lên mấy bước.
Sát ý quét về phía Nhan Vũ Mị.
Thi hành mệnh lệnh.
Nhan Vũ Mị đã thu hồi tâm tư.
Nhìn lấy đối diện hai vị Ám Kình đỉnh phong cao thủ, nàng biết rõ không địch lại, nhưng lại không thể lùi bước. Cầm Đường đao, cũng đi về phía trước.
Giữa khu đất trống của hai bên thế lực, ba người đứng đối diện nhau.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Mập mạp và nam tử cao gầy dẫn đầu khởi xướng công kích.
Vì cam đoan không cẩn thận đụng tới Nhan Vũ Mị, trên tay bọn họ đều cầm một thanh vũ khí.
Nhan Vũ Mị khẽ cắn môi nghênh đón công kích của hai người.
Leng keng.
Một trận âm thanh kim thiết giao kích vang lên.
Đối thủ là hai vị Ám Kình đỉnh phong.
Nhan Vũ Mị từ vừa mới bắt đầu liền rơi vào hạ phong.
Vẻn vẹn mấy hơi thở.
Nhan Vũ Mị bị một đao đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Ngã trên mặt đất, cảm thụ khí tức hỗn loạn, bản thân bị trọng thương.
Trong lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng.
Song phương vốn là có thực lực chênh lệch, đối phương vẫn là hai người, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ... ... .
Vốn tưởng rằng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.
Không nghĩ tới lại bị bại nhanh như vậy.
Mà hậu quả thất bại của nàng là cái gì?
Hồng Mân Côi bị hủy diệt, vô số tỷ muội bị kh·i·dễ.
Nàng cũng có thể thân bất do kỷ.
Cái giá quá thảm.
Nhan Vũ Mị thầm hận.
Sớm biết liền đi thỉnh giáo Hứa Hạo.
Coi như thời gian dạy học không lâu, nhưng cũng sẽ không bị thua nhanh như vậy.
Đáng tiếc hết thảy đều chậm.
Trên đời không có thuốc hối hận.
Nếu như thượng thiên cho nàng một cơ hội.
Nàng nhất định sẽ không bỏ qua bất luận cái gì một cơ hội tăng thực lực lên.
Mà cơ hội này, thượng thiên... . . . Không đúng... Là Hứa Hạo cho nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận