Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 124: Tửu điếm hội báo công tác! Phải gọi tỷ phu

**Chương 124: Báo cáo công tác ở khách sạn! Phải gọi là tỷ phu**
Lý Tiêu thống khổ kêu lên một tiếng: "Tỷ."
Lý Vân Thư cau mày, vừa đi vừa nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Từ nhỏ nàng đã là một cô gái ngoan ngoãn.
Cũng chỉ gần đây sau khi quen biết khuê mật Hạ Thanh Ca.
Khuê mật thường nhắc nhở nàng trước mặt, phổ cập một ít kiến thức, nàng vừa nghĩ đến chuyện này... Nhưng cũng là bản năng nghĩ đến phòng ngủ.
Ở cùng với Hứa Hạo sau đó, nàng chấn kinh rồi.
Giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới...
Đang muốn xuất thần, thì một bóng người lôi thôi xông lên trước mặt. Lý Vân Thư sợ hết hồn.
Theo bản năng nép sát vào Hứa Hạo, nắm lấy cánh tay hắn.
Nghe được đối phương xưng hô, Lý Vân Thư kinh ngạc quan sát thân ảnh giống như ăn mày trước mặt. Một lúc lâu sau mới nhận ra.
Đây không phải là tên đệ đệ phế vật của nàng sao? Sao lại ra nông nỗi này?
Nhớ tới vì tên đệ đệ phế vật, làm hại nàng suýt chút nữa bị Hứa thúc thúc sa thải. Lý Vân Thư liền không có sắc mặt tốt.
Mày càng nhíu càng sâu... Ngữ khí lạnh như băng nói: "Có chuyện gì không?"
Thấy tỷ tỷ nép vào người Hứa Hạo, Lý Tiêu vẻ mặt đau lòng.
"Tỷ, ta đã sớm nhắc nhở tỷ, hắn đối với tỷ mưu đồ bất chính, tỷ vì sao..."
Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nói nói, cuối cùng không nói được nữa. Lý Tiêu vô cùng tức giận.
Không chỉ một lần nói với người tỷ tỷ này là Hứa Hạo đánh chủ ý lên nàng. Có thể nàng vẫn nhanh chóng "cho không" như vậy.
Không sai... Chính là cho không.
Xem dáng vẻ của tỷ tỷ, không giống như là bị Hứa Hạo bức bách. Nếu nói là bị uy hiếp bức bách, hắn còn dễ chịu hơn một chút.
Hắn đều đã nói rõ ràng Hứa Hạo dụng tâm hiểm ác như vậy. Tỷ tỷ chính là không nghe.
Đặc biệt là loại cảm giác một lòng vì người khác tốt, người khác lại không nghe lọt tai. Cảm giác khó chịu ấy...
«Keng... Lý Tiêu đau lòng không thôi, tâm tình giá trị + 741...»
«Keng... Lý Tiêu tâm tính sụp đổ, tâm tình giá trị + 852...»
Lý Vân Thư nghe vậy, hai vệt hồng hà nhanh chóng lan trên gò má.
Chuyện của nàng và Hứa thúc thúc, nhanh như vậy đã bị phát hiện sao? Mặc dù biết chỉ là tên đệ đệ phế vật này.
Nhưng dù sao cũng là người nhà...
Không biết hắn có nói cho phụ mẫu không.
Nếu như ba mẹ biết chuyện của nàng và Hứa thúc thúc thì xong rồi. Hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh cho mình.
Lý Vân Thư nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta và Hứa thúc thúc chỉ là đang bàn công việc ở khách sạn, không phải như ngươi nghĩ."
Lý Tiêu trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm đến ngây người.
Tỷ tỷ khoác tay Hứa Hạo, khắp khuôn mặt là ráng hồng, con ngươi ướt át. Trên trán toát ra vẻ mị lực đặc hữu của thiếu phụ.
Ngươi coi ta là đồ ngốc mà lừa gạt à. Còn ở khách sạn báo cáo công tác?
Đúng là báo cáo công tác, ở trên giường báo cáo loại kia à?
Lý Vân Thư: Kỳ thực sô pha cũng được.
Lý Tiêu phiền muộn đến thổ huyết.
Lấy lại bình tĩnh, sự tình đã đến nước này, tỷ tỷ đã không thể cứu vãn. Hắn chỉ có thể nhìn về phía trước.
Lần này coi như bị chó cắn.
Tuyệt đối không thể để cho tỷ tỷ tiếp tục đọa lạc... Hắn biết rõ tâm tư của Hứa Hạo.
Tỷ tỷ và khuê mật ở cùng một chỗ, hai người đều là nữ nhân của hắn. Đến lúc đó lừa dối một cái.
Còn không phải là đem cả hai lên giường?
Hắn không phải là không nghĩ tới, ngược lại tỷ tỷ đã "cho" Hứa Hạo, hay là cứ mặc kệ nàng. Có thể Hứa Hạo là ai?
Hắn biết rõ.
Bề ngoài nho nhã lịch sự, ôn hòa lễ độ. Sau lưng lại tâm ngoan thủ lạt.
Hắn còn có nhiều nữ nhân như vậy, đúng là lão cặn bã. Đi theo hắn, có thể có được cuộc sống tốt sao?
Nhất định phải kéo tỷ tỷ ra khỏi hố lửa.
"Tỷ... Trước khi tỷ nói những lời này, có thể buông tay ra trước không?"
Lý Vân Thư lúc này mới phát hiện mình đang dán trên người Hứa thúc thúc.
Có chút lúng túng buông tay ra. Nàng cũng biết.
Nói ra ngay cả chính mình cũng không tin.
Nếu không cách nào tránh né, vậy thì thản nhiên đối mặt. Chỉ cần làm cho hắn không nói cho phụ mẫu là được.
"Không sai, đúng là như ngươi nghĩ, ta và Hứa thúc thúc đang ở bên nhau..."
Nói xong, nàng ngượng ngùng nhìn Hứa Hạo một cái.
Ngược lại tên đệ đệ này là một phế vật, nói ra cũng không sao. Dừng một chút, Lý Vân Thư tiếp tục nói.
"Không phải Hứa thúc thúc đánh chủ ý lên ta, giữa chúng ta chỉ là xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa ta cũng thích Hứa thúc thúc."
"Chúng ta là thật lòng ở bên nhau..."
Lý Vân Thư càng nói càng dạn dĩ.
Cuối cùng cũng không còn xấu hổ như vậy, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. 867 cho thấy Hứa Hạo không có tổn hại nàng, nàng là tự nguyện.
Sau đó, nàng nói ra mục đích thực sự.
"Cho nên, nếu như ngươi còn nhận ta là tỷ tỷ, thì ngươi đừng nói cho ba mẹ..."
Trái tim Lý Tiêu siết chặt.
Cái gì mà phát sinh ngoài ý muốn mới ở cùng nhau? Chắc chắn lại là do Hứa Hạo thiết kế.
Nhìn tỷ tỷ bị chôn trong trống, bị bán đi còn đang đếm tiền cho Hứa Hạo. Lý Tiêu một ngụm máu nóng dâng lên.
Cuối cùng cố gắng nuốt ngụm máu tươi vào trong.
Nhận thấy được vẻ mặt kiên quyết của tỷ tỷ, nếu hắn lấy việc nói cho phụ mẫu để uy hiếp. Tuyệt đối sẽ trở mặt với hắn.
"Tốt, ta có thể không nói cho ba mẹ..." Lý Tiêu nhịn xuống đau lòng, nói.
Đang nói, lời nói xoay chuyển.
"Nhưng... Ngươi cũng phải đồng ý với ta một điều kiện, đó chính là về nhà ở."
"Ngươi một mình ở bên ngoài, ba mẹ rất lo lắng."
Muốn tỷ tỷ lập tức rời xa Hứa Hạo là không thể.
Hắn chỉ có thể từ từ tiến tới.
Trước tiên lừa tỷ tỷ về nhà rồi tính sau.
Cách xa khuê mật kia, không thể để cho Hứa Hạo thực hiện được kế hoạch song phượng. Lý Vân Thư nhíu mày.
Nàng chính là vì không muốn nhìn thấy Lý Tiêu mới dọn ra ngoài. Làm sao có thể quay về?
Hơn nữa nàng ở chung với khuê mật rất tốt, mới chuyển đến một ngày, lại quay về ở, thật không tốt.
Dễ đắc tội người khác. Thẳng thắn cự tuyệt nói.
"Không được, ta ở cùng khuê mật của ta, rất an toàn, ngươi nói với ba mẹ không cần lo lắng."
"An toàn?"
Lý Tiêu tức giận.
"Ngươi có biết khuê mật của ngươi..."
Khụ khụ!
Mấy chữ "là nữ nhân của Hứa Hạo" trong miệng Lý Tiêu còn chưa nói ra, đã bị mấy tiếng ho khan cắt đứt. Lý Tiêu đem lời nghẹn trở về.
Ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Hứa Hạo.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hứa Hạo lúc này đã chết không thể chết lại. Hứa Hạo cười híp mắt nhìn hắn.
"Vân Thư nói không sai, chúng ta là thật lòng ở bên nhau, tin tưởng Tiểu Tiêu sẽ hiểu cho chúng ta, Tiểu Tiêu ngươi nói có đúng không?"
Giọng nói ôn hòa.
Nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy cảnh cáo. Lý Tiêu mí mắt giật liên hồi. Lý giải? Ta hiểu em gái ngươi ấy.
Ngươi làm sao có thể "lên tay" với tỷ của ta, ta còn không biết sao? Đi ni mã thật lòng.
"Nghe tỷ ngươi nói, chuyện của ta và tỷ ngươi, trước mắt không cần nói cho cha mẹ ngươi biết."
Nói xong, Hứa Hạo quay đầu nhìn về phía Lý Vân Thư.
"Được rồi Vân Thư, chúng ta trở về thôi, hôm nay ngươi cũng không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày..."
Lý Vân Thư ngượng chín mặt.
Liếc xéo Hứa Hạo một cái, phảng phất như đang nói chẳng phải đều tại ngươi.
Trước khi đi, Hứa Hạo vỗ vỗ vai Lý Tiêu.
"Dù sao ta bây giờ là tỷ phu của ngươi, nhớ kỹ nghe lời, gặp phải khó khăn gì cũng có thể tìm ta."
Hứa Hạo và Lý Vân Thư dần dần đi xa.
Mơ hồ truyền đến âm thanh xấu hổ mang theo e lệ của tỷ tỷ.
"Cái gì mà tỷ phu? Ngại quá..."
Lý Tiêu rốt cục không nhịn được nữa.
Phun ra một ngụm máu, che ngực, khuôn mặt co quắp vặn vẹo. Đau, đau quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận