Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 58:: Tiểu hầu gái nhân vật chính mẹ kế! Mang nữ chủ chui tiểu rừng cây

**Chương 58: Tiểu hầu gái, nhân vật chính mẹ kế! Mang nữ chủ chui vào rừng cây nhỏ**
Rút thưởng kết thúc. Hứa Hạo chuẩn bị trở về hưởng thụ màn nhân vật đóng vai của người vợ tuyệt mỹ. Không biết uy lực của « d·ố·i gạt người quá t·h·ậ·n » như thế nào.
Đi tới cửa, Hứa Hạo x·u·y·ê·n qua cửa sổ nhìn thấy Hứa Hồng Trang đang ở phòng khách. Đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Vẫn chưa về phòng ngủ.
Xem ra ông trời cũng muốn hắn thu phục cô con gái thứ ba này nhanh hơn một chút... Tâm niệm vừa động, phần thưởng mới rút được, cây đàn dương cầm kiểu mới Steinway xuất hiện trước mặt. Hứa Hạo đưa tay thử một chút.
Vốn tưởng rằng nặng bao nhiêu, kết quả lại bị hắn dễ dàng nhấc lên. Vì vậy, Hứa Hạo một tay mang đàn dương cầm, vừa đi vào trong nhà.
Hứa Hồng Trang đang cùng các chị em nói chuyện phiếm.
Nghe được ngoài cửa truyền tới động tĩnh, nàng ngẩng đầu. Chứng kiến Hứa Hạo đang một tay mang đàn dương cầm đi tới. Một tay nâng cả một cây đàn dương cầm?
Hứa Hồng Trang dụi mắt một cái, còn cho là mình hoa mắt... Lần nữa x·á·c nh·ậ·n không có nhìn lầm, trong lòng kh·iếp sợ không thôi.
Người cha vô tình này, từ lúc nào lại trở nên lợi h·ạ·i như vậy?
Không khỏi, hắn nghĩ tới lời hai cô em gái nói, Hứa Hạo dễ dàng xử lý mấy cảnh quay. Những điều hai cô em gái nói trước đó đều đã được chứng thực.
Trong lòng Hứa Hồng Trang vô cùng phức tạp.
Nghĩ tới lời nói ý vị sâu xa của Hứa Hạo ở phòng âm nhạc, không muốn bị hiện tượng bề ngoài làm cho mê hoặc. Chẳng lẽ trước kia... Thực sự có ẩn tình gì?
Đối với các nàng lạnh lùng vô tình, đều không phải cố ý?
Trong lúc ngây người, Hứa Hạo thực sự đã đi tới, vừa cười vừa nói:
"Hồng Trang, ta biết ngươi t·h·í·c·h đàn dương cầm, trong nhà không có một cây đàn dương cầm có thể ngươi sẽ không quen, ta đã bảo người ta mua một cây."
"Ngươi nói xem nên để ở đâu thì t·h·í·c·h hợp?"
Chuyện lặng lẽ đem đàn dương cầm để qua một bên, sau đó làm việc tốt không lưu danh, không cầu hồi báo, cứ để cho nhân vật chính đi làm là được. Hắn muốn chính là tạo ra ân tình, làm cho nữ chủ báo đáp, t·h·i ân cầu báo.
Hứa Hồng Trang phục hồi tinh thần lại, lộ ra vẻ mặt không thể tin được, kinh ngạc hỏi:
"Mua cho ta?"
Thấy Hứa Hạo quăng tới ánh mắt nghi hoặc, Hứa Hồng Trang hoàn toàn tỉnh ngộ.
Không phải mua cho nàng, chẳng lẽ là Hứa Hạo tự mua cho mình sao? Qua nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bóng dáng cây đàn dương cầm nào trong nhà. Nhất định là Hứa Hạo thấy nàng về nhà mới mua.
Mua được thì thôi đi, Hứa Hạo còn đích thân đi mang nó tới.
Mức độ quan tâm này khiến trong lòng Hứa Hồng Trang dâng lên một chút r·u·ng động...
"Hồng Trang, ngươi nói mau đi, ta sắp không chịu đựng n·ổi nữa rồi."
Hứa Hạo giả vờ dáng vẻ gắng sức.
Hứa Hồng Trang còn chưa tỉnh hồn, lăng lăng nói rằng:
"Để trong thư phòng đi ạ."
Nói xong nàng p·h·át giác không đúng, Hứa Hạo mua cho mình đàn dương cầm, hảo tâm hỏi ngươi để chỗ nào. Ngươi lại nói thẳng một câu, không khỏi cũng quá không phải là người.
Vì vậy, Hứa Hồng Trang đi trước dẫn đường.
Thư phòng nhà họ Hứa có hai cái, một cái các con gái dùng, một cái hắn dùng. Đi một đường tới thư phòng của các con gái.
Đem đàn dương cầm đặt ở một khoảng đất t·r·ố·ng.
"Mới mua được, cũng không biết âm sắc thế nào, Hồng Trang, ngươi thử xem?"
Hứa Hạo cười híp mắt nhìn cô con gái này.
Hứa Hồng Trang mang tới một cái ghế, đặt ở trước dương cầm, sau đó ngồi xuống... Chứng kiến nhãn hiệu của đàn dương cầm, nàng hơi ngẩn ra.
Đây là kiểu mới của Steinway, nàng đã ao ước từ lâu. Nhưng giá cả lên tới 8, 9 triệu, căn bản không mua n·ổi.
Hứa Hạo vậy mà lại mua cho nàng.
Lúc này, Hứa Hồng Trang đã không phải là gợn sóng lăn tăn, mà là sóng lớn nhấp nhô... Hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững bình tĩnh cho mình.
Nàng giơ tay lên đặt trên các phím đàn dương cầm.
Sau một hồi thăm dò, mỗi một âm sắc đều vô cùng hoàn hảo, đặc biệt rõ ràng. Đây là cây đàn dương cầm tốt nhất mà Hứa Hồng Trang từng dùng qua.
"Nếu không có vấn đề gì, vậy ta đi trước đây."
Hứa Hạo xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ... chờ một chút..."
Hứa Hồng Trang đột nhiên gọi hắn lại.
Sau một lúc lâu, mới ngập ngừng thốt ra hai chữ:
"Cảm ơn."
«Keng... Hứa Hồng Trang cảm động trong lòng, giá trị tâm tình + 362... »
"Cảm tạ cái gì? Ngươi là con gái của ta, được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, con gái đừng thức đêm."
Hứa Hạo lộ ra một nụ cười từ phụ, phất tay rời đi.
Bây giờ đã cảm tạ, không phải là hơi sớm sao.
Sở dĩ bây giờ liền đem đàn dương cầm cho con gái, chính là muốn nàng lúc không có việc gì làm, có thể tự mình đ·ạ·n. Khi nàng p·h·át hiện ra chênh lệch giữa mình và bản gốc, sẽ bắt đầu luống cuống.
Hiện tại, Hứa Hồng Trang đã được tâng bốc lên cao.
Nếu như những người hâm mộ kia của nàng p·h·át hiện, bản đ·ạ·n tấu và bản gốc của *Vận Mệnh* có chênh lệch rất lớn. Nhất định sẽ từ fan biến thành anti-fan.
Hứa Hồng Trang lúc bắt đầu đ·ạ·n tấu, sẽ p·h·át p·h·át hiện ra điểm này. Đến lúc đó không thể không đến cầu hắn.
Cùng con gái đấu trí so dũng khí, thật đúng là vui vẻ vô cùng.
Vừa trở lại phòng ngủ, Tô Vãn Thu trong bộ trang phục hầu gái đã đứng hầu ở bên cạnh.
"Chủ nhân..."
Ngượng ngùng gọi một tiếng, sau đó khéo léo giúp hắn c·ở·i áo nới dây lưng.
Hiện tại hai người đã không còn thỏa mãn với những bộ y phục thú vị, hoa phục, mà bắt đầu chơi trò đóng vai nhân vật. Ngày hôm nay Tô Vãn Thu đóng vai tiểu hầu gái.
Phía sau còn có rất nhiều vai diễn đang chờ. Thầy t·h·u·ố·c, y tá, bảo mẫu, con gái... Hứa Hạo vươn tay, đầu ngón tay khơi mào chiếc cằm nhọn của nàng.
"Tiểu hầu gái, ngày hôm nay ngươi không ngoan, vậy mà lại không làm theo lời ta nói."
"Nào có, ta rõ ràng có nói mà."
Tô Vãn Thu biết Hứa Hạo nói là việc nói tốt cho hắn trước mặt con gái, nhịn không được phản bác. Vừa rồi khi ở trên xe, nàng x·á·c thực có nói. Tuy là chỉ nói một câu.
"Hừ... Ngay cả lời của ta cũng dám cãi lại, ta thấy ngươi là muốn bị thu thập rồi."
«Keng... Tô Vãn Thu x·ấ·u hổ không kìm được, giá trị tâm tình + 695... »
Ngày thứ hai --
Hứa Hạo chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc con gái sáng sớm có tiết học phải đến trường, t·i·ệ·n đường tiễn các nàng một đoạn. Đi tới Ma Đô đại học, Hứa Hạo cũng không có lập tức rời đi.
Dự định tới trường học đi dạo một chút.
Nói đến, từ sau khi hắn trở thành cổ đông của trường, liền chưa từng tới trường.
Trường học còn chuyên môn chuẩn bị cho hắn một phòng làm việc, hắn cũng chưa từng đến xem... Hứa Hạo vừa đi vào trường, một người đàn ông trung niên đầu trọc đ·â·m đầu đi tới.
Phó hiệu trưởng Trương Lực.
Hắn hình như là nh·ậ·n ra Hứa Hạo, nhưng lại có chút không x·á·c định, dụi mắt một cái. Dò xét hồi lâu mới gọi một tiếng:
"Hứa đổng?"
Thật sự là Hứa Hạo thay đổi có chút lớn.
Trước kia tuy cũng nho nhã ôn hòa, nhưng lại cho người ta một cỗ cảm giác q·u·á·i· ·d·ị. Nhưng bây giờ là rất tự nhiên, như gió xuân ấm áp.
Còn có, cả người cũng trẻ ra.
Trương Lực suýt chút nữa không nh·ậ·n ra Hứa Hạo, Hứa Hạo lại nh·ậ·n ra hắn.
"Sao vậy Lão Trương? Một thời gian không gặp, không nh·ậ·n ra ta sao?"
Được Hứa Hạo đáp lại, Trương Lực vỗ trán một cái, tự trách nói:
"Ai nha, Hứa đổng, thật sự là x·i·n· ·l·ỗ·i, x·i·n· ·l·ỗ·i."
"Ngài xem ngài kìa, càng ngày càng trẻ, ta nhất thời không nh·ậ·n ra... "
Vị phó hiệu trưởng bình thường cao cao tại thượng này, lúc này tr·ê·n mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả c·ú·c· ·h·o·a. Rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tính, tìm mọi cách khen Hứa Hạo trẻ trung.
Tư thái nịnh nọt vô cùng.
"Hứa đổng, ngài tới trường học có việc gì sao? Có việc gì ngài cứ nói với ta là được, cam đoan làm cho ngài hài lòng."
"Không có việc gì, chính là đã lâu không tới trường, qua đây đi dạo một chút."
"Vậy ta đi cùng ngài."
Trương Lực xung phong nh·ậ·n việc.
Hứa Hạo chính là cổ đông của trường học, một câu nói có thể quyết định chức vị của hắn, nhất định phải lấy lòng.
Những học sinh sau khi thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc.
Vị hiệu trưởng đầu trọc nổi tiếng lãnh k·h·ố·c, lại cung kính hầu ở bên cạnh một người đàn ông trung niên đẹp trai.
"Lão Trương, ta tự mình đi xem là được rồi."
"Dù sao ta cũng tốt nghiệp ở trường này, rất quen thuộc cảnh vật xung quanh, không cần làm phiền ngươi đi cùng."
Hứa Hạo nhìn hắn thường xuyên xem đồng hồ đeo tay, chắc là có việc gấp, bèn muốn đ·u·ổ·i hắn đi.
Đi bên cạnh một lão già thì có gì hay chứ? Có mỹ nữ thì còn được.
Tốt nhất là nữ chủ.
"Ta đương nhiên biết Hứa đổng không xa lạ gì với trường học, ngược lại ta cũng không có việc gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận