Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 419:: Mở ra điều giáo hình thức! Tỷ muội tình thâm! Sợ ngươi không chịu nổi

Chương 419: Mở ra hình thức điều giáo! Tình thâm tỷ muội! Sợ ngươi không chịu nổi
Trầm Lạc Nhạn và Tần Vô B·uồn ở đầu đường chia tay.
Sắc mặt hai người đều có chút phức tạp.
Tần Vô B·uồn nhìn bóng lưng rời đi của Trầm Lạc Nhạn.
Nàng cũng xoay người rời đi.
Trong đầu nhớ tới việc mời Hứa Hạo ra tay giúp đỡ.
Các loại tâm tư đan xen, khiến nàng tâm loạn như ma. . . .
Trầm Lạc Nhạn ôm tâm tình thấp thỏm trong lòng, đi tới tập đoàn Hứa thị.
Cùng lúc đó ——
Hứa Hạo vừa lúc từ trường học đi ra.
Một đường trở về tập đoàn Hứa thị.
Hắn ngồi t·rê·n xe.
Hồi tưởng lại tư vị vừa rồi.
Hiệu trưởng và lão sư cùng t·h·i đấu t·rê·n một sân khấu. . . .
Cảm giác quả thực không giống nhau.
Mỗi người đều có cái hay riêng.
Lúc này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Chỉ có Lục Hồng Loan và Vương Tuyết Oánh hai người.
Bầu không khí cực kỳ x·ấ·u hổ.
Lục Hồng Loan mới nhậm chức hiệu trưởng không lâu, không thế nào quen thuộc với Vương Tuyết Oánh.
Vừa rồi lại bị đặt vào một chỗ. . . .
Thậm chí còn ôm nhau.
Không muốn quá ngượng ngùng.
Vương Tuyết Oánh dù sao đã từng có kinh nghiệm với học sinh, khá hơn một chút.
Nàng sửa sang lại quần áo ngay ngắn.
Mang theo một tia ngượng ngùng tr·ê·n mặt.
Ấp úng nói:
"Cái kia. . . . Hiệu trưởng, ta đi trước. . . ."
Lục Hồng Loan rũ đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Vương Tuyết Oánh rời khỏi phòng làm việc.
Trong lòng oán giận Hứa Hạo.
Quá đột nhiên.
Tốt x·ấ·u gì cũng phải để nàng chuẩn bị một chút chứ. . . . .
Điều này khiến nàng sau này làm sao chung sống với Lục hiệu trưởng đây?
Hứa Hạo và Trầm Lạc Nhạn vừa lúc gặp nhau ở trước cửa tập đoàn.
Hứa Hạo chứng kiến Trầm Lạc Nhạn đang hướng về phía cửa đi tới,
Ngày hôm nay nàng mặc bộ quần áo giản dị, mà vẫn không m·ấ·t đi vẻ ưu nhã của chiếc váy liền áo.
Cổ váy được t·h·iết kế thành hình cổ tròn tinh xảo, vừa vặn lộ ra chiếc cổ trắng nõn, thon dài của nàng. . .
Ống tay áo hơi loe ra, tăng thêm vài phần linh động.
Thiết kế thắt eo hoàn mỹ tôn lên vòng eo tinh tế của nàng, không đủ một nắm tay, tư thái uyển chuyển.
Vạt váy hơi xòe ra, vừa vặn đến tr·ê·n đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ với đường nét xinh đẹp của nàng.
Hai chân nàng thẳng tắp thon dài, da dẻ nhẵn nhụi như sứ, có thể chơi cả năm. . . .
Vóc người lồi lõm có đủ, mái tóc dài như thác nước rũ xuống bên vai, ngọn tóc hơi uốn cong, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Hứa Hạo hạ cửa kính xe xuống.
Mang theo vài phần ý cười nói:
"Trầm tiểu thư, ngươi tới chỗ ta, có chuyện gì muốn làm sao?"
Trầm Lạc Nhạn vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Hứa Hạo.
Trong mắt lóe lên một tia tâm tình phức tạp.
Sau đó c·ắ·n răng nói:
"Ta là tới tìm ngươi. . . ."
"A."
Hứa Hạo "ồ" một tiếng.
Trong mắt mang theo một tia trêu đùa.
"Hóa ra là muốn lái sao? Vừa hay ta cũng nghĩ thông, lên xe đi. . . . ."
Trầm Lạc Nhạn do dự một chút.
Vẫn là mím môi một cái, ngồi lên xe của Hứa Hạo.
Xe chậm rãi lái vào cổng lớn của tập đoàn.
Trầm Lạc Nhạn dọc đường bất an, thấp thỏm.
Nàng không ngừng suy nghĩ.
Hứa Hạo sẽ xuống tay với nàng như thế nào?
Nhưng mà. . . . .
Điều khiến nàng kinh ngạc là.
Hứa Hạo vào phòng làm việc liền bắt đầu xử lý văn kiện.
Bỏ mặc nàng ở một bên.
Trầm Lạc Nhạn đứng ở nơi đó.
Không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Một lát thì lo lắng Hứa Hạo đột nhiên gây khó dễ.
Một lát lại nghĩ bản thân làm như vậy có đáng giá hay không.
Rốt cuộc. . . . .
Trầm Lạc Nhạn lấy hết dũng khí, hỏi Hứa Hạo:
"Hứa Hạo. . . . Ngươi đã nói chỉ cần ta theo ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho tỷ tỷ của ta, có phải thật vậy không `?"
Hứa Hạo dừng b·út trong tay lại.
Ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giọng nói bình thản:
"Là thật."
Trầm Lạc Nhạn lo lắng, tiếp tục truy vấn:
"Ngươi làm sao đảm bảo?"
Nàng sợ Hứa Hạo ăn xong quỵt nợ.
Vẫn có thể ra tay với tỷ tỷ.
"Ta p·h·át thệ được chưa? Lấy nhân phẩm của ta. . . ."
Nghe được lời nói của Hứa Hạo, Trầm Lạc Nhạn bĩu môi, không chút lưu tình nói:
"Ngươi còn có nhân phẩm đáng nói sao?"
Hứa Hạo nghĩ thầm nha đầu này thực sự là t·h·í·c·h ăn đòn.
Xem ta buổi tối thu thập ngươi thế nào.
Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn làm bộ dáng vẻ rất đứng đắn, nói:
"Vậy được, ta p·h·át thệ nếu như ngươi theo ta, ta còn có ý đồ với tỷ tỷ của ngươi, thì sẽ bị t·h·i·ê·n lôi đ·á·n·h xuống. . . . ."
Trầm Lạc Nhạn lại thêm một câu:
"Còn c·h·ết không yên lành."
Hứa Hạo nhún nhún vai.
"Ngươi nói gì chính là cái đó a. . . . ."
Dù sao thì mình cũng sẽ không c·h·ết.
Trầm Lạc Nhạn kiên định nói:
"Ngươi tốt nhất là nói được làm được, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
Hứa Hạo ngồi t·rê·n ghế làm việc.
Quan s·á·t Trầm Lạc Nhạn từ tr·ê·n xuống dưới.
Trầm Lạc Nhạn bị nhìn đến không được tự nhiên.
Sau đó, Hứa Hạo vẫy vẫy tay với nàng.
Trầm Lạc Nhạn trong lòng căng thẳng.
Ánh mắt cảnh giác, giọng nói có chút r·u·n rẩy:
"Ngươi. . . . Ngươi muốn làm gì?"
Hứa Hạo lui về phía sau tựa lưng vào ghế.
Tựa tiếu phi tiếu nói:
"Ngươi không phải đã quyết định thay thế tỷ tỷ ngươi sao?"
"Ở chỗ này. . . . .?"
Mặt Trầm Lạc Nhạn đỏ lên.
Hoảng loạn nhìn xung quanh một chút.
Đây chính là phòng làm việc.
Vạn nhất có người tới tìm Hứa Hạo thì phải làm sao?
Hơn nữa lại là ban ngày.
Sao có thể. . . . Làm sao có thể. . . .
"Không phải vậy thì ở đâu?"
Hứa Hạo cố ý trêu chọc nàng, cười nhạo nói.
Trầm Lạc Nhạn c·ắ·n chặt răng.
Trong lòng lâm vào cực độ rối rắm.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt tỷ tỷ.
Nghĩ đến tỷ tỷ, nàng rốt cuộc quyết định.
Thầm nghĩ coi như bị c·h·ó c·ắ·n. . . . .
Sau đó, nàng chậm rãi giơ tay lên, đặt ở chỗ khóa kéo của váy.
Chuẩn bị c·ở·i áo nới dây lưng.
Trong mắt Hứa Hạo lóe lên một nụ cười.
Đột nhiên mở miệng:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Động tác của Trầm Lạc Nhạn đột ngột dừng lại, vẻ mặt mờ mịt.
Hứa Hạo không phải hiện tại liền muốn nàng sao?
Giọng nói của Hứa Hạo vang lên lần nữa.
Cũng giải đáp nghi ngờ của nàng.
"Ta là muốn ngươi qua đây xoa b·ó·p cho ta, bả vai có chút mỏi. . . ."
Nếu nữ chủ này đã đưa tới cửa.
Hắn đương nhiên muốn hung hăng thu hoạch một phen.
Khuôn mặt Trầm Lạc Nhạn lần nữa đỏ bừng lên.
Lúc này mới ý thức được mình nghĩ sai rồi.
Nàng x·ấ·u hổ trừng mắt nhìn Hứa Hạo.
Xoa b·ó·p thì nói thẳng ra, hại nàng hiểu lầm. . . . .
Hứa Hạo nhất định là cố ý nhìn nàng làm trò cười!
Sự thật đúng là như thế.
Hứa Hạo mang theo một nụ cười x·ấ·u xa tr·ê·n mặt.
"Thế nào? Lạc Nhạn là nôn nóng sao? Ngươi muốn cũng không phải là không thể được."
"Không phải. . . . Ta không muốn, ngươi đừng nói nhảm. . . ."
Trầm Lạc Nhạn vội vàng phản bác.
"Vậy ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không qua đây xoa b·ó·p cho ta?"
"Phải ấn cho ta thật tốt, nếu không. . . . Ta sẽ giải quyết ngươi ngay tại chỗ."
Hứa Hạo cố ý hung dữ nói.
Cơn tức của Trầm Lạc Nhạn dâng lên.
Trong lòng tràn đầy không cam lòng và uất ức.
Nàng lại không thể không kiềm chế xuống.
Bất đắc dĩ đi tới.
Đi tới phía sau Hứa Hạo, bắt đầu xoa b·ó·p.
Mang theo ý niệm t·r·ả t·h·ù, nàng cố ý tăng thêm lực.
Nhưng mà. . . . .
Chút lực ấy đối với Hứa Hạo mà nói, chẳng khác nào mưa bụi.
Cứ như vậy.
Hứa Hạo vừa xử lý văn kiện.
Vừa hưởng thụ nữ chủ xoa b·ó·p.
Thật nhàn nhã.
Hắn thì thoải mái.
Trầm Lạc Nhạn lại ấm ức không chịu nổi, hung hăng mắng thầm trong lòng. . . .
« Keng. . . . Trầm Lạc Nhạn tức giận không thôi, giá trị tâm tình + 789 »
Hưởng thụ Trầm Lạc Nhạn xoa b·ó·p một trận xong.
Hứa Hạo duỗi người một cái, còn nói thêm:
"Đi rót cho ta chén trà. . . ."
Trầm Lạc Nhạn trợn to hai mắt.
Không thể tin nhìn Hứa Hạo.
Lửa giận trong lòng cuồn cuộn mãnh liệt.
Vừa xoa b·ó·p lại còn phải châm trà.
Hứa Hạo coi nàng là cái gì?
Đây không phải là việc của thư ký sao?
Trầm Lạc Nhạn tức giận đứng ở đó, không nhúc nhích. . . .
Hứa Hạo nhíu mày.
"Thế nào? Không muốn?"
Hứa Hạo chậm rãi nói:
"Ngươi không muốn đi châm trà, vậy thì chúng ta bây giờ liền bắt đầu đi, ngươi có thể c·ở·i áo nới dây lưng..."
Trầm Lạc Nhạn vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Ta đi ngay đây."
Sau đó xoay người qua một bên pha trà cho Hứa Hạo.
Vừa pha trà, vừa lẩm bẩm trong lòng:
"Vô sỉ, dĩ nhiên lại dùng loại chuyện này uy h·iếp ta, thật ghê t·ở·m. . . . ."
Rót trà xong.
Trầm Lạc Nhạn đưa trà tới.
Hứa Hạo nhấp một ngụm, nhíu mày.
Hiển nhiên là không hài lòng.
"Tay nghề không tốt, phải học hỏi thêm. . . ."
Trầm Lạc Nhạn tức giận.
Có ai lại sỉ nhục người khác như thế không?
Để cho nàng bưng trà rót nước thì thôi đi, còn tỏ ra không hài lòng.
Tuy trong lòng tức giận, nàng cũng không dám p·h·át tác.
Sợ Hứa Hạo lại lấy chuyện kia ra uy h·iếp nàng. . . . .
« Keng. . . . Trầm Lạc Nhạn nghiến răng nghiến lợi, giá trị tâm tình + 888 »
Khi Hứa Hạo xử lý xong văn kiện.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã dần dần tối xuống.
Xế chiều.
Trầm Lạc Nhạn dừng lại động tác đấm bóp.
Hoạt động cổ tay có chút nhức mỏi.
Ánh mắt u oán, từ đầu đến cuối không rời khỏi người Hứa Hạo. . . .
(Được Triệu) bị Hứa Hạo sai khiến, đơn giản là một loại giày vò.
Còn không bằng Hứa Hạo trực tiếp muốn nàng.
Trầm Lạc Nhạn bất mãn hỏi:
"Ngươi có phải là cố ý trêu chọc ta không?"
Hứa Hạo hơi nhíu mày:
"Nói thế nào?"
Trầm Lạc Nhạn thở phì phò nói:
"Ngươi không phải muốn ta thay thế tỷ tỷ sao? Thế nhưng ngươi cứ sai bảo ta. . . . ."
Hứa Hạo lộ ra một nụ cười thú vị:
"Nói không sai a, thay thế tỷ tỷ ngươi, đương nhiên phải hầu hạ tốt ta."
Trầm Lạc Nhạn càng tức giận hơn:
"Ngươi cũng sai bảo tỷ tỷ của ta như thế sao?"
Hứa Hạo bất mãn.
"Cái gì mà sai bảo, đây là yêu. . . . ."
Trầm Lạc Nhạn quả thực sắp p·h·át đ·i·ê·n.
Tỷ tỷ a.
Tỷ tỷ tốt của ta ơi.
Sao ngươi lại bị tên gia hỏa này lừa xoay quanh vậy?
Lúc này, Hứa Hạo lên tiếng:
"Nếu ngươi đã sốt ruột, vậy thì chúng ta đi trước bổ sung chút thể lực, rồi bắt đầu làm chính sự. . . . ."
Trầm Lạc Nhạn nổi giận lôi đình.
Không muốn bị Hứa Hạo dắt mũi:
"Ngươi muốn tới thì tới, dù sao cũng chỉ mất có mấy giây."
Nàng cũng là đang tức giận, cái gì cũng dám nói.
Hứa Hạo cười ha hả hai tiếng.
"Khinh thường ai đó? Ta là muốn ngươi ăn trước một chút cơm, sợ ngươi không chịu nổi. . . ."
Trầm Lạc Nhạn chỉ là một cô nương chưa trải sự đời.
Đâu phải là đối thủ của Hứa Hạo?
Bị nói đến đỏ bừng cả mặt. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận