Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 488:

**Chương 488:**
Hừ… Hắn ngược lại muốn xem xem, trong hồ lô của Hứa Hạo muốn làm cái gì.
"Ngươi đã không muốn để ta thông gia, vậy ta đây càng muốn giành lấy vị hôn thê này…"
Vì vậy, Hứa Ngạo Thiên trên mặt mang lên nụ cười, nói tiếp:
"Ôn thúc thúc, Cẩm Sắt xinh đẹp ưu tú như vậy, là ta Hứa Ngạo Thiên không xứng với nàng mới đúng."
Ôn Cẩm Sắt ở một bên nghe, trong lòng âm thầm cười nhạt.
Bởi vì trước đó Hứa Hạo đã chuẩn bị đủ loại.
Nàng đối với Hứa Ngạo Thiên không hề có hảo cảm…
Lúc này chỉ cảm thấy hắn miệng lưỡi trơn tru, dối trá tột cùng, trong lòng càng thêm chán ghét.
Ôn Khiêm nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, lập tức thoải mái cười to:
"Ngạo Thiên, ngươi thật có nhãn quang, ha ha…"
Đây là coi trọng con gái của lão, tốt.
Hứa Hạo mở miệng nói:
"Nếu hai người đều đã tới, vậy thì hãy giới thiệu lẫn nhau một chút, cũng tốt để cho nhau có sự hiểu rõ sâu sắc hơn…"
Ôn Khiêm liên tục gật đầu.
Liên tiếp hướng nữ nhi nháy mắt.
Ôn Cẩm Sắt cau mày, cuối cùng không nhịn được nói:
"Ta tên Ôn Cẩm Sắt."
Sau đó…
Sau đó cũng không có đoạn tiếp theo.
Ôn Khiêm vẻ mặt mờ mịt.
Việc này khác với những gì lão đã bàn giao cho con gái trước đó.
Vốn muốn làm cho nữ nhi biểu hiện tốt một chút, thể hiện mị lực cùng tài hoa của mình, kết quả lại lãnh đạm như vậy.
Lão xấu hổ cười cười, vội vàng giải thích giúp con gái.
"Cẩm Sắt bình thường không phải như vậy, gần đây tập đoàn mới từ nước ngoài quay trở lại, con bé vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, con gái ta chính là người cuồng công việc…"
"Để ta giúp con bé nói, Cẩm Sắt từ nhỏ đã thông minh hơn người, các môn học vẫn luôn dẫn đầu… Sau này còn thi đỗ vào đại học Harvard, nhận được học vị tiến sĩ."
"… Sau khi tốt nghiệp tiến nhập vào tập đoàn của gia tộc, đảm nhiệm chức tổng tài, thủ đoạn quyết đoán, thiết huyết, đem nghiệp vụ của tập đoàn xử lý một cách quy củ, trật tự…"
Ôn Khiêm thao thao bất tuyệt đem trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của con gái, đều cặn kẽ giới thiệu một lần, trong lời nói tràn đầy tự hào.
Không thể không nói, lý lịch của Ôn Cẩm Sắt có thể nói là hoàn mỹ.
Sau đó, ánh mắt của mấy người rơi vào trên thân Hứa Ngạo Thiên.
Đến phiên hắn giới thiệu.
Hứa Ngạo Thiên biết Hứa Hạo sẽ không giúp mình.
Chỉ có thể dựa vào tự thân tiến tới, tranh thủ hảo cảm của vị hôn thê này.
Hắn ngồi thẳng người, chậm rãi nói:
"Lúc ba tuổi, ta từng bị bọn buôn người lừa bán, ở bên ngoài phiêu bạt mấy năm, may mắn gặp được một vị ân nhân, người đó đã đưa ta vào quân đội…"
"Mấy năm nay ở trong quân đội bôn ba, hiện giờ đang đảm nhiệm chức Bắc Địa nguyên soái, thống lĩnh một chi quân đội, bảo vệ an bình của một phương…"
Nhìn như hời hợt kể rõ những trải nghiệm của chính mình.
Kỳ thật trong đó có vài phần ý tứ "trang bức".
Tuy Ôn Khiêm trước đó đã có chút nghe thấy về thân phận của Hứa Ngạo Thiên.
Lúc này nghe hắn chính miệng nói ra, vẫn không khỏi một trận thán phục.
Đây chính là vị nguyên soái trẻ tuổi nhất.
Thành tựu như vậy, so với Hứa Hạo, cũng không kém bao nhiêu….
Lão không khỏi cảm thán nói:
"Hiền chất, mấy năm nay đã chịu không ít khổ cực?"
Hứa Ngạo Thiên cười nói:
"Cũng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng."
Ôn Khiêm càng thêm thưởng thức Hứa Ngạo Thiên.
Nói chuyện với nhau một trận, hiểu thêm một bậc về sở thích, chí hướng của đối phương…
Lúc này, cửa phòng bao được nhẹ nhàng đẩy ra.
Các nhân viên phục vụ nối đuôi nhau mà vào.
Đem từng món ăn tinh mỹ bưng lên bàn.
Hứa Hạo bắt chuyện mọi người ăn cơm trước, những chuyện khác sau đó từ từ nói.
Ôn Khiêm gật đầu đồng ý.
Hứa Ngạo Thiên đang hừng hực trò chuyện cùng Ôn Khiêm…
Việc này của Hứa Hạo làm hắn nhíu mày lại.
Bất quá trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện nói thêm gì.
Đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Ánh sáng rọi trên những món ăn tinh xảo trên bàn, hơi nóng bốc lên từ trong đĩa, các món ăn quý và lạ bày biện đẹp mắt tản ra mùi thơm mê người…
Đám người ngồi quây quần trước bàn ăn.
Trong lúc ăn cơm, Ôn Khiêm liên tiếp hướng nữ nhi nháy mắt.
Trong lòng Ôn Cẩm Sắt oán thầm
Đang ăn cơm, rốt cuộc muốn để cho nàng biểu hiện như thế nào?
Trong lúc vô tình nhìn lướt qua bàn ăn.
Mới chợt hiểu ra…
Thì ra vị trí Hứa Hạo ngồi xa hơn một chút.
Muốn gắp những món ăn ở phía nàng, cần phải hơi khom người về phía trước, khó tránh khỏi có chút bất tiện.
Ôn Cẩm Sắt hiểu ý, nàng cầm đũa lên.
Đem món ăn mà Hứa Hạo vừa nhìn trúng gắp lên, bỏ vào trong bát của Hứa Hạo.
Hứa Hạo đối xử với nàng rất tốt.
Lúc ở chung với Hứa Hạo, nàng có một loại cảm giác thân cận.
Đối với việc gắp thức ăn cho Hứa Hạo, nàng rất cam tâm tình nguyện.
"Cảm ơn Cẩm Sắt, ta tự mình làm là được."
"Không sao, Hứa thúc thúc muốn ăn gì cứ nói với ta, ta giúp người gắp."
Ôn Cẩm Sắt lộ ra một nụ cười.
Ôn Khiêm ở một bên nhìn thấy cử động của con gái, thoả mãn gật đầu, trong lòng khen ngợi…
Con gái thật hiểu chuyện.
Cử động như vậy, nhất định có thể khiến cho Hứa Hạo lưu lại ấn tượng tốt.
Nhưng mà, một màn này rơi vào trong mắt Hứa Ngạo Thiên, lại làm cho hắn như nghẹn ở cổ họng.
Cơm cũng không còn nuốt nổi nữa.
Chính mình chưa hôn thê, ngay trước mặt hắn, lại gắp thức ăn cho cừu nhân Hứa Hạo.
Hắn cảm thấy thật nhạy cảm.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấu được Hứa Hạo là đang giả vờ…
Đường đường là cường giả Đế Cảnh, lại bày ra dáng vẻ gian nan gắp thức ăn.
Đúng là "đạp mã" có thể giả bộ.
Quả nhiên là mặt ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu.
Hắn biết ngay mà, tên sắc trung ác quỷ Hứa Hạo, làm sao có thể hảo tâm giới thiệu cho hắn vị hôn thê xinh đẹp như vậy.
Thì ra là mượn danh nghĩa thu xếp đám hỏi cho hắn, để tiếp xúc với vị hôn thê này của hắn.
Hứa Hạo coi trọng vị hôn thê của hắn.
Hứa Ngạo Thiên vẻ mặt âm trầm.
Muốn mở miệng vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của Hứa Hạo.
Thế nhưng phụ thân, nữ nhi Ôn gia không biết chuyện.
Nói thẳng ra, có thể bị Hứa Hạo trả đũa.
Thật đáng chết…
Phía sau càng khẳng định thêm suy nghĩ của hắn.
Chỉ thấy Hứa Hạo tiếp tục cố ý gắp những món ăn ở xa.
Ôn Cẩm Sắt liền hiểu chuyện, giúp đỡ gắp đến trước mặt.
"Cẩm Sắt thật hiểu chuyện, nếu ai lấy được Cẩm Sắt về nhà, thực sự là tám đời đã tu luyện được phúc khí."
"Nào có… Hứa thúc thúc quá khen."
Ôn Cẩm Sắt hờn dỗi một tiếng.
Hứa Ngạo Thiên không thể ngăn cản Hứa Hạo, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn, tức giận đến mức hận không thể nhấc cả bàn ăn lên…
"Hiền chất, sao ngươi không ăn? Không hợp khẩu vị sao?"
Ôn Khiêm chứng kiến Hứa Ngạo Thiên vẫn chưa ăn cơm.
Không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Không phải… Không phải, vừa rồi ta đang suy nghĩ một vài chuyện."
Hứa Ngạo Thiên cố gượng một nụ cười khó coi.
Cầm đũa lên, lay vài miếng.
Trong lòng đối với vị nhạc phụ trên danh nghĩa này cũng không biết nói gì.
Ngươi còn đang suy nghĩ làm sao để lấy lòng Hứa Hạo.
Không ngờ rằng người ta lại đang đánh chủ ý vào con gái ngươi…
Rau cải tốt đều bị bằng hữu tốt của ngươi "ủi".
Không được, chính mình phải nhắc nhở lão, nhưng vẫn không thể từ mình nói ra.
Nếu không sẽ bị cho là chính mình đang phá hư tình cảm bằng hữu của bọn họ.
Ăn cơm xong.
Hứa Hạo cùng Ôn Khiêm đi đến một phòng bao khác để uống trà.
Để lại hai người trẻ tuổi ở riêng trao đổi.
Ôn Cẩm Sắt không chút tình cảm nào mở miệng.
"Lần thông gia này, ta không đồng ý…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận