Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 468:: Nghịch tử nắm chặt không được, vị hôn thê giao cho vi phụ! Tính kế chất nữ

**Chương 468: Nghịch tử không giữ được, vị hôn thê giao cho vi phụ! Tính kế chất nữ**
Ngày hôm sau ——
Nắng sớm xuyên qua tầng mây mờ nhạt.
Chiếu rọi lên con đường lớn dẫn đến Hứa gia.
Ôn Khiêm mang theo nữ nhi Ôn Cẩm Sắt, trong lòng ôm tâm tình kích động.
Hướng Hứa gia mà đi. . . .
Hứa Hạo nhận được tin tức, nể mặt nữ nhi của hắn, ra tận cửa nghênh tiếp.
Ôn Khiêm vừa nhìn thấy Hứa Hạo.
Thiên ngôn vạn ngữ xông lên đầu, nhưng chỉ hóa thành một câu.
"Hạo ca, đã lâu không gặp."
Hứa Hạo cười nói.
"Đừng có cái bộ dạng thương cảm đó, chính bởi vì lâu ngày không gặp, mới nên vui vẻ lên. . . ."
Ôn Khiêm cũng cười.
"Hạo ca nói phải, lão đệ không chỉ không tạo dựng được sự nghiệp gì, còn không được sống tiêu sái như ngươi."
Dừng một chút, chứng kiến gương mặt vẫn trẻ trung như trước của Hứa Hạo, hắn cảm khái nói.
"Ai~. . . . Ta già rồi, ngươi xem vẫn "260" trẻ trung như vậy." (ý chỉ Hứa Hạo tầm 30 tuổi)
Hứa Hạo khoát tay nói.
"Ta chỉ là có tâm tính tốt một chút. . . ."
Hai người bạn già lâu ngày không gặp, khách sáo.
Ôn Cẩm Sắt đi theo bên cạnh phụ thân.
Ánh mắt hiếu kỳ quan sát Hứa Hạo.
Nàng đã vô số lần nghe phụ thân nhắc tới vị lão hữu này.
Lúc đầu, trong lòng nàng không để ý.
Thậm chí âm thầm nghĩ. . . .
Cho nàng đủ thời gian, nàng cũng có thể sáng lập ra tập đoàn mười tỷ.
Cho đến hai năm trước.
Hứa Hạo tiến hành cải cách phổ biến tập đoàn, giá cổ phiếu như t·ên l·ửa bay lên, cho đến hiện tại đột phá giá trị thị trường vạn ức.
Nàng mới chính thức ý thức được chỗ phi phàm của vị trưởng bối trước mắt này. . . .
Sau đó trên internet cũng thường xuyên xuất hiện tin tức của Hứa Hạo.
Nàng dần dần nảy sinh hứng thú.
Hôm nay nhìn thấy người thật.
Hứa Hạo trước mắt, so với trên truyền hình và trong ảnh chụp, càng trẻ trung hơn.
Toàn bộ chính là một đại thúc đẹp trai.
Khoảng ba mươi tuổi, chính là độ tuổi đỉnh cao nhất của một đời người. . . .
Trong con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ trầm ổn.
Sóng mũi cao, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, cho người ta một loại không giận mà uy, nhưng lại thân thiện có thừa cảm giác.
Nàng đang quan sát Hứa Hạo.
Hứa Hạo cũng đang quan sát nàng.
Dung nhan tuyệt mỹ, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt sáng ngời, mũi quỳnh thanh tú, môi anh đào đỏ mọng. . .
Một đầu tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống phía sau.
Vóc người yểu điệu, quần áo gợi cảm ôm mông, vừa vặn tôn lên vòng eo tinh tế của nàng.
Hai chân thẳng tắp thon dài, đi một đôi giày cao gót, trong lúc giơ tay nhấc chân toát lên vẻ ưu nhã và tự tin. . . .
« Nhân vật »: Ôn Cẩm Sắt
« Thân phận »: Tổng tài Ôn thị tập đoàn, nữ chủ Chiến Thần trở về
« Mị lực »: 96 (max trị số 100)
« Lực lượng »: 11 (người thường 10)
« Thể chất »: 12 (người thường 10)
« Tinh thần »: 13 (người thường 10)
« Hảo cảm »: 20
Chỉ có thể nói, không hổ là nữ chủ.
Là vị hôn thê của Chiến Thần.
Vô luận dung nhan hay vóc dáng đều là đỉnh tiêm.
Khách sáo xong, nụ cười trên mặt Ôn Khiêm càng đậm vài phần, hắn nghiêng người nhìn về phía Ôn Cẩm Sắt bên cạnh.
Giới thiệu với Hứa Hạo.
"Hạo ca, đây chính là nữ nhi Cẩm Sắt của ta, bác sĩ tốt nghiệp đại học Harvard. . ."
Dừng một chút, hắn tiếp tục mở miệng.
"Đứa nhỏ này không chỉ có học thức uyên bác, còn cực kỳ có đầu óc kinh doanh, có năng lực quan sát thị trường rất nhạy bén."
"Bây giờ a. . . . Ta đã yên tâm giao tập đoàn cho nàng toàn quyền xử lý."
"Nàng cũng không khiến ta thất vọng, mới tiếp nhận không lâu liền tiến hành mấy cải cách nhỏ rất có hiệu quả, làm cho hiệu suất hoạt động nội bộ tập đoàn tăng lên không ít. . . ."
Ôn Khiêm khen ngợi không tiếc lời như vậy, không giống như giới thiệu, mà giống như đang tiếp thị nữ nhi của mình hơn.
468:
Đúng là như thế.
Dù sao Hứa Hạo chỉ có một nhi tử.
Mà muốn kết thân với Hứa gia, cánh cửa tự nhiên không thấp, nữ nhi nhà mình cũng không kém. . . .
Nhắc tới nữ nhi, giữa hai lông mày hắn đều mang vẻ kiêu ngạo.
Giới thiệu xong nữ nhi, Ôn Khiêm lại nói với nữ nhi về Hứa Hạo.
"Cẩm Sắt, đây chính là đại ca tốt mà ta thường xuyên nhắc tới với ngươi, từ khi ngươi còn bé, hắn đã kết giao với ta rất sâu đậm. . . ."
"Ngươi còn quấn tã, hắn còn ôm ngươi đó, mau gọi thúc thúc đi."
Ôn Cẩm Sắt nghe lời kêu.
"Hứa thúc thúc."
Hứa Hạo cười gật đầu.
"Được, được, được. . . . Mấy chục năm không gặp, Cẩm Sắt trổ mã xinh đẹp như vậy, còn ưu tú như thế. . . ."
Nói, liền dự định mời phụ thân, nữ nhi vào nhà.
Vừa đúng lúc này, ánh mắt quét đến cái cổ trống không của Ôn Cẩm Sắt, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Đêm qua rút thưởng được hảo cảm dây chuyền hiện lên trong đầu.
Đại nữ nhi bên kia chưa dùng tới.
Những nữ nhi khác hảo cảm đã đầy, không cần lãng phí cho thêm.
Vị chất nữ trước mắt này không phải rất thích hợp sao?
Hứa Hạo hơi suy nghĩ, nhưng nét mặt không hề thay đổi.
Làm bộ từ trong túi móc ra một cái dây chuyền. . . .
Trên mặt mang nụ cười hòa ái.
"Cẩm Sắt, ngươi và ta nhiều năm không gặp, thúc thúc cũng không có gì chuẩn bị, món đồ nhỏ này coi như quà ra mắt."
Ánh mắt của mọi người đều bị cái dây chuyền kia hấp dẫn.
Chỉ thấy nó có tạo hình cực kỳ tinh xảo.
Chủ thể là một viên phỉ thúy, bao quanh là một vòng đá quý nhỏ vụn, tựa như "phồn tinh củng nguyệt" vậy. . . .
Dây chuyền dùng để treo, cũng được làm tỉ mỉ từ bạch kim, tinh tế lại cứng cỏi. . . .
Cùng chủ thạch làm nổi bật lẫn nhau, tăng thêm vài phần xa hoa.
Ôn Cẩm Sắt tuổi còn trẻ đã có thể quản lý tập đoàn.
Thường ngày tiếp xúc, đều là các loại trân phẩm, nhãn giới tự nhiên không tầm thường.
Chỉ vội vàng liếc mắt, nàng liền hiểu rõ trong lòng
Giá trị của sợi dây chuyền này... ít nhất... mấy ngàn vạn.
Vừa ra tay đã là nghìn vạn, thậm chí là lễ gặp mặt cấp bậc hơn ức. . . .
Đây chính là giá trị con người vạn ức sao?
Thấy quả thực không xem tiền là tiền.
Lấy lại tinh thần, Ôn Cẩm Sắt khoát tay lia lịa từ chối.
"Hứa thúc thúc, cái này quá quý trọng, ta không thể nhận. . . ."
Ôn Khiêm cũng sửng sốt, hắn cũng biết phân lượng của lễ vật này, vội vàng mở miệng từ chối.
"Hạo ca, cái này thật sự là quá mức quý trọng, Cẩm Sắt tuyệt đối không thể thu. . . ."
Hứa Hạo nổi giận, giả bộ không vui nói.
"Lão Khiêm, ngươi nói cái gì vậy? Giữa huynh đệ ta và ngươi, khách khí như vậy làm gì?"
"Hơn nữa ta cũng không phải đưa cho ngươi, đây bất quá là một chút tâm ý của ta, nếu không nhận, chẳng lẽ là không coi ta là đại ca?"
Nói xong, hắn đi thẳng tới trước mặt Ôn Cẩm Sắt.
Không thể nghi ngờ nói.
"Cẩm Sắt, đừng nghe ba ngươi, thúc thúc đeo cho ngươi. . . ."
Ôn Cẩm Sắt chỉ cảm thấy Hứa Hạo trước mắt tản ra một loại khí tràng không cho cự tuyệt.
Nàng hơi ngửa đầu, nhịp tim lại không tự chủ được tăng tốc.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với khác phái như vậy.
Gần đến mức có thể ngửi rõ cổ khí tức đặc biệt dễ ngửi trên người Hứa Hạo.
0. 6 gò má lặng yên nổi lên một vệt đỏ ửng. . .
Hứa Hạo động tác êm ái đeo dây chuyền lên cổ Ôn Cẩm Sắt.
Cảm xúc lạnh như băng kia vừa mới tiếp xúc với da thịt, lại kỳ dị mang đến một tia sảng khoái.
Ôn Cẩm Sắt theo bản năng cúi đầu. . .
Nhìn sợi dây chuyền đẹp làm mọi người mờ mắt trước người, sự cự tuyệt trong lòng dần dần tiêu tán.
Thay vào đó là sự thích thú không kiềm chế được.
Việc đã đến nước này.
Nếu như lại cố ý từ chối, ngược lại hiện ra vẻ làm bộ.
Ôn Khiêm thấy thế, gấp hướng nữ nhi nháy mắt, nói.
"Cẩm Sắt, còn không mau cảm ơn Hứa thúc thúc của ngươi. . . ."
Ôn Cẩm Sắt lúc này mới lấy lại tinh thần.
"Cảm ơn Hứa thúc thúc."
Trên mặt Hứa Hạo lại hiện ra nụ cười, ý vị thâm trường nói.
"Vậy mới đúng chứ, không cần cảm ơn. . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận