Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 443:: Vặn vẹo sự thực! Nói mấy câu giải quyết Đại Nữ Nhi! Nhân duyên phát uy

Chương 443: Vặn vẹo sự thật! Nói mấy câu thu phục Đại Nữ Nhi! Nhân duyên phát huy uy lực
Cùng Hứa Minh Không gặp lại, Hứa Hạo không nói hai lời, trực tiếp sử dụng Nhất Tuyến Khiên. Hắn chờ ngày này đã lâu, suốt một năm qua, hắn nhiều lần ám chỉ các con gái, mời Đại Nữ Nhi này về nhà, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt.
"Ha ha... Bây giờ xem ngươi còn có thể trốn chạy đi đâu..."
Theo một đạo ánh sáng nhạt không thích hợp chợt lóe lên, trói buộc thành công. Hứa Hạo và Hứa Minh Không, trong chỗ u minh đã tạo lập được một tia liên hệ, chỉ là nhìn bề ngoài thì không có bất kỳ khác thường nào.
Hứa Hạo vừa mới trở về, các con gái liền ríu ra ríu rít xông tới.
"Ba ba đã về rồi...."
Các nàng đều rất rõ Hứa Minh Không phản cảm Hứa Hạo, cho nên đều muốn tìm phương pháp hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.
Hứa Minh Không nhìn thẳng vào Hứa Hạo, nàng vĩnh viễn sẽ không quên gương mặt này. Chỉ là, so với mấy năm trước, Hứa Hạo biến hóa có thể nói long trời lở đất: trẻ ra, vóc dáng tốt hơn, cũng càng có mị lực... Hơn năm mươi tuổi mà lại như chừng ba mươi tuổi, dáng dấp đỉnh phong.
Không chỉ Hứa Hạo, mà cả những muội muội này, còn có Tô mụ, thậm chí ngay cả Tiểu Hoàng Nhi đều giống như ăn linh đan diệu dược gì đó... Hơn một tuổi, so với những đứa trẻ khác thì dáng dấp tốt hơn, hơn nữa không có cản trở trong giao tiếp, đơn giản là thiên tài không cách nào hình dung, thật bất khả tư nghị.
Hứa Minh Không cau mày, nhớ tới các muội muội từng nói trong nhóm là đã ăn Tẩy Tủy Đan gì đó. Trước đây nàng cho là nói bừa, hiện tại xem ra là thật... "Một lẻ bảy" ... Nhưng Hứa Hạo tại sao có thể có loại đồ vật này? Hứa Minh Không nghi hoặc nhìn Hứa Hạo, trăm mối vẫn không có lời giải.
Thấy bầu không khí giữa hai người không đúng, Tứ nữ nhi Hứa Tình Tuyết vội vàng lôi kéo cánh tay Hứa Minh Không, cười nói:
"Đại tỷ, khó khăn lắm chúng ta mới tụ họp đông đủ, đừng làm mặt lạnh nữa..."
Những tỷ muội còn lại cũng dồn dập phụ họa:
"Đúng nha, đại tỷ, vui vẻ lên chút nha."
Lúc này, Tiểu Hoàng Nhi trong lòng Hứa Minh Không, nháy cặp mắt to linh động, nãi thanh nãi khí nói:
"Thật tốt quá, ngày hôm nay đại tỷ về nhà, ba ba cũng quay về rồi, người một nhà chúng ta rốt cuộc đoàn tụ...."
Hứa Hạo nhìn về phía Hứa Minh Không, nói:
"Minh Không, mấy năm nay ngươi ở bên ngoài, sống có tốt không?"
Hứa Minh Không quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói:
"Ta rất khỏe, không cần ngươi quan tâm..."
Hứa Hạo cười khổ sở:
"Trước kia là ta không tốt, ta đã nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình."
"Ta cũng không mong ngươi có thể tha thứ cho ta, chỉ hy vọng ngươi đừng rời đi."
"Ngươi biết không? Các muội muội của ngươi ngày ngày đều ngóng trông ngươi trở về, đều muốn người một nhà đoàn tụ...."
Nói xong, hắn còn giả vờ cúi đầu, lộ vẻ tịch mịch, giống như đang xin lỗi vì công việc trước đây.
Thế nhưng, Hứa Hạo trong lòng lại thầm nghĩ: Ngược đãi người thân nhất thời thì thoải mái, nhưng sẽ có lúc phải hối hận, xem ta đến lúc đó làm sao thu thập ngươi.
Chuyện này làm cho đám tỷ muội các nàng rất sốt ruột... Các nàng đều tin nguyên nhân mà Hứa Hạo bịa ra. Trước đây, Hứa Hạo sở dĩ đối xử với các nàng như vậy, là có nguyên nhân khác, nên dồn dập khuyên bảo Hứa Minh Không:
"Đại tỷ, chuyện lúc còn bé thật sự không trách ba ba được, ba ba là bất đắc dĩ."
"Ba ba cũng không dễ dàng, tỷ đừng làm khó dễ người..."
Trong lòng Hứa Minh Không chấn động. Nàng phát hiện Hứa Hạo thật sự không giống trước kia. Hứa Hạo trong mắt nàng trước kia chính là Bạo Quân, không cho phép người khác phản bác dù chỉ một chút. Khi đó, nếu nàng dám nói chuyện với Hứa Hạo như vậy, thì chắc chắn sẽ bị đánh chửi... Chưa từng dễ nói chuyện như vậy?
Sự việc khác thường tất có điều mờ ám, khẳng định có lừa gạt. Cũng đúng, nếu không phải Hứa Hạo thay đổi, thì các muội muội làm sao cam tâm tình nguyện ở nhà, nhất định là cố ý ngụy trang, nàng sẽ không mắc lừa...
Nghe các muội muội nói đỡ cho Hứa Hạo, Hứa Minh Không giận không có chỗ phát tiết, cứng rắn nói:
"Ngươi không có làm sai, là chúng ta không xứng làm con của ngươi..."
Tô Vãn Thu thấy tình thế không ổn, vội vàng đi ra hòa giải:
"Ai nha... Cũng đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói chuyện..."
Hứa Minh Không không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, nàng xoay người chuẩn bị rời đi:
"Tô mụ, các ngươi ăn đi, ta còn hẹn khách hàng..."
Nàng không muốn cùng Hứa Hạo ngồi chung một bàn ăn cơm.
Các tỷ muội thấy thế, vội vàng xúm lại, quấn quít lấy Hứa Minh Không không buông tay. Hứa Phi Yên lôi kéo cánh tay của nàng làm nũng:
"Đại tỷ, tỷ ở lại ăn cơm chung nha, chúng ta đã lâu lắm không có cùng nhau ăn cơm rồi..."
Hứa Thi Tình vội vàng phụ họa:
"Đúng vậy, đúng vậy, tỷ không ở lại, bữa cơm này cũng không ngon nữa."
Hứa Họa Ý trực tiếp ôm chân nàng:
"Đại tỷ, nếu tỷ đi, ta cũng sẽ không ăn, ô ô..."
Những tỷ muội còn lại cũng dồn dập lên tiếng, lải nhải giữ nàng ở lại.
Đối mặt với sự thỉnh cầu khổ sở của các muội muội, Hứa Minh Không vẫn không hề lay động.
"Các ngươi đừng cản nàng..."
Hứa Hạo đột nhiên mở miệng, thanh âm lộ ra vẻ uy nghiêm không được phép nghi ngờ.
Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.
Hứa Hạo nhìn Hứa Minh Không, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng:
"Minh Không, xem ra ta đã xem trọng ngươi..."
"Ngươi có thành kiến với ta, không thành vấn đề, ngươi có thể tận tình nhằm vào ta, dù cho ngươi có đánh ta, mắng ta, ta cũng không nửa câu oán hận."
"Thế nhưng, ngươi xem các muội muội của ngươi đi, các nàng hy vọng có thể gặp được ngươi, có thể cùng ngươi ăn chung một bữa cơm đến nhường nào."
"Vậy mà ngươi thì sao? Ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này, cũng không muốn thỏa mãn các nàng..."
Hứa Minh Không kinh ngạc một phen, rồi lập tức nổi giận. Nàng không phải không muốn cùng các muội muội ăn cơm, mà chỉ không muốn cùng Hứa Hạo ăn chung. Hứa Hạo đang vặn vẹo sự thật.
Hứa Hạo không dừng lại, tiếp tục nói:
"Ngươi không phải vẫn cho rằng ta sẽ làm hại các nàng sao? Không phải cảm thấy ta đang tẩy não các nàng sao?"
"Vậy thì ngươi càng nên ở lại điều tra rõ chân tướng..."
"Chẳng lẽ ngươi sợ hãi, ở lại sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới khăng khăng muốn rời khỏi?"
"Nếu đúng là như vậy, ta thật sự muốn hoài nghi, ngươi có thật sự quan tâm đến các muội muội của mình hay không..."
Hứa Minh Không tức giận đến đỏ bừng mặt, nàng cắn môi, trong cơn giận dữ:
"Không phải như ngươi nói."
"Ở lại thì ở lại, ai sợ ai?"
Lời nói của Hứa Hạo làm nàng rất phẫn nộ. Không ngờ... lại cảm thấy Hứa Hạo nói có lý. Đúng vậy, lần này mình trở về, vốn là vì cứu vớt các muội muội. Nếu ngay cả dũng khí đối mặt với Hứa Hạo cũng không có, vậy còn nói gì đến cứu vớt? Nếu sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Hứa Hạo... vậy bây giờ trốn tránh có ích lợi gì?
Khóe miệng Hứa Hạo hơi nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận