Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 257: Thơm quá a! Tri thức không đúng Mạc Băng Vân khí cấp công tâm.

Chương 257: Thơm quá! Kiến thức sai lệch. Mạc Băng Vân tức giận đến mức công tâm.
Vốn là dự định dùng chuyện này khuyên bảo mẫu thân cùng hắn ra nước ngoài. Nhưng không giống như trước. Bây giờ là vì t·r·ả nợ.
*Soạt* Cửa phòng lại bị mở ra, Mạc Băng Vân kinh ngạc nhìn hắn.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Lại một ngày trôi qua.
t·r·ải qua nghiệm chứng suy đoán, Mạc Băng Vân rốt cuộc tin Mạc Phong có năng lực đặc t·h·ù này. Đảo lộn tam quan của nàng.
Cái này không khoa học.
Sự thực lại bày ra trước mặt.
Mạc Phong dự đoán hướng đi của mấy cổ phiếu. Kết quả biểu hiện giống như hắn dự đoán.
Thấy mẫu thân tin tưởng, Mạc Phong kịp thời đề xuất đầu tư chứng khoán.
Chỉ cần có đủ tiền vốn, k·i·ế·m 15 ức không quá lâu. Mạc Băng Vân tr·ê·n người không có bao nhiêu tiền.
Chỉ đủ ở khách sạn một thời gian ngắn.
Muốn lấy tiền đầu tư chứng khoán cũng chỉ có thể tìm người mượn. Nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.
Mạc Phong có năng lực này, nhưng không phải là toàn bộ đều t·h·ua hết sao? Xem ra... Dự đoán cũng không phải chuẩn như vậy.
Đối với việc này, Mạc Phong cũng đưa ra nguyên nhân.
Chắc là do hắn thoáng cái đầu tư quá nhiều, gây nên hỗn loạn thị trường chứng khoán. Chỉ cần bọn họ cẩn t·h·ậ·n một chút.
Đa tuyến đầu tư liền sẽ không xảy ra vấn đề.
Mạc Băng Vân suy nghĩ một chút, tựa hồ chỉ có thể làm như vậy. Không có biện p·h·áp giải quyết nào khác.
Không phải... Còn có một cách. Đó chính là tìm Hứa Hạo hỗ trợ.
Nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm như vậy.
Một khi nàng cầu Hứa Hạo hỗ trợ, cả đời chỉ có thể trở thành nô lệ. Cuộc s·ố·n·g như thế so với g·iết nàng còn khó chịu hơn.
Rốt cuộc, Mạc Băng Vân thỏa hiệp.
Khẽ c·ắ·n môi, đ·á·n·h liều gọi điện thoại cho người vay tiền.
Nhưng chuyện Mạc Băng Vân t·h·iếu nợ 15 ức, đã không sai biệt lắm mọi người đều biết. Ai nguyện ý đưa tiền cho nàng?
Cuối cùng, Mạc Băng Vân nhấn một dãy số. Bạn thân tri kỷ Dư Vị.
Đối mặt với người bạn tốt này, nàng tâm tình rất phức tạp. Dù sao, nàng sở dĩ rơi vào tình cảnh bây giờ. Đều là do Dư Vị gián tiếp đưa đến.
Bởi vì nàng đến nhà Dư Vị, mới cùng Hứa Hạo chạm mặt, tâm sinh chán gh·é·t. Khuyên bạn thân cách xa.
Sau đó dẫn tới Hứa Hạo t·r·ả t·h·ù.
Đương nhiên, nàng cũng biết, kỳ thực không trách được Dư Vị. Đều là nàng tự tìm.
Điện thoại được kết nối.
Đối diện vang lên y y nha nha...
Mạc Băng Vân hơi biến sắc mặt.
Trong nháy mắt nghĩ đến lúc này bạn thân đang ở cùng Hứa Hạo. Làm cái gì? Không cần nói cũng biết.
Cứ như vậy lẳng lặng đợi hơn nửa canh giờ. Trong lòng ngũ vị tạp trần.
Không biết từ bao lâu bắt đầu, n·g·ư·ợ·c lại nửa canh giờ này, nàng chỉ nghe được bạn tốt vui sướng. Không có p·h·át sinh âm thanh roi da đ·á·n·h vào người.
Hoàn toàn khác hẳn với cách Hứa Hạo đối đãi mình. Lúc này mới giống là đối đãi với khách mời.
Hứa Hạo cũng coi nàng là nô lệ. Trong lòng một trận bi ai.
Dư Vị lúc này mới đưa điện thoại di động qua, ngượng ngùng x·i·n· ·l·ỗ·i. Thở sâu.
Mạc Băng Vân nói ra thỉnh cầu vay tiền. Đối diện do dự một chút.
Cuối cùng là lưu ý phần tình hữu nghị này, mượn nàng một ngàn vạn. Nhà Dư Vị kỳ thực không giàu có như vậy.
Có thể ở trước mắt mượn nàng một ngàn vạn. Đã coi như là có giao tình rất tốt.
Mượn được tiền, Mạc Băng Vân liền giao cho Mạc Phong đầu tư chứng khoán. Chính mình cũng ở bên cạnh nhìn.
Dặn hắn ngàn vạn lần phải cẩn t·h·ậ·n. Mạc Phong cũng là khẩn trương không ngớt. Vốn là hắn cực kỳ tự tin.
Có thể tại đã t·r·ải qua một lần thất bại sau đó.
Chuyện liên quan đến an nguy của mẫu thân, Mạc Phong trái tim đều nhanh muốn nhảy ra ngoài. Tìm mấy cổ phiếu tương đối ổn định bỏ vào.
Thành công buôn bán lời mấy trăm ngàn. Mạc Phong như trút được gánh nặng. Hắn không làm cho mẫu thân thất vọng. Mạc Băng Vân cũng lộ ra nụ cười. Thấy được hy vọng t·r·ả hết nợ nần.
Bất quá, bọn họ vẫn là vui mừng quá sớm...
Chờ Mạc Phong lần nữa bỏ tiền vào, hướng đi cổ phiếu không theo dự liệu của Mạc Phong. Không bao lâu liền rớt giá.
Trực tiếp lỗ hơn 1 triệu.
Một viên lòng Mạc Băng Vân chìm xuống.
Chẳng lẽ gia sản của nàng phải mất sạch, t·h·iếu nợ nhiều như vậy. Còn muốn đem một ngàn vạn của bạn tốt đổ vào sao? Nghĩ đến sự tín nhiệm của Dư Vị đối với nàng.
Nếu như nàng không t·r·ả n·ổi tiền thì phải làm sao? Mạc Băng Vân tâm loạn như ma. Mạc Phong đỏ ngầu cả mắt. Không thể nào. Tại sao có thể như vậy? Hắn không tin. Tiếp tục bỏ tiền đầu tư chứng khoán. Tiếp tục t·h·ua lỗ.
Hai mẹ con nằm dưới sự giám thị, máy tính bị xâm nhập kh·ố·n·g chế, mọi cử động đều nằm trong tay...
Tình huống của mẹ con Mạc Băng Vân, thời khắc có thủ hạ báo cáo. Hứa Hạo hiện tại chính là đang đợi.
Chờ Mạc Băng Vân lúc nào không chịu n·ổi đi cầu hắn. Triệt để đem nữ chủ này thu phục.
Buổi tối...
Hứa Hạo về đến nhà.
Cả nhà ăn xong bữa cơm ấm áp.
Vào đêm, trăng tròn treo cao.
Hứa Hạo một mình đi tới chòi nghỉ mát.
Thưởng thức bóng đêm yên tĩnh.
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.
Hứa Hạo quay đầu nhìn lại, là tam nữ nhi Hứa Hồng Trang.
"Là Hồng Trang à, sao không cùng mấy tỷ muội khác?"
Hứa Hồng Trang mím môi, ngồi xuống đối diện Hứa Hạo.
Muốn nói gì đó lại thôi.
Hứa Hạo cười nói.
"Có lời gì cứ nói thẳng, chúng ta là cha con, không có gì không thể nói."
Hứa Hồng Trang c·ắ·n răng mở miệng nói.
"Ba ba, con chính là muốn hỏi một chút, ngài năm đó đối với chúng con như vậy... Có phải hay không có nguyên nhân khác?"
Trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi.
Mấy tỷ muội các nàng đều cảm thấy.
Khi còn bé Hứa Hạo đối với các nàng thờ ơ, thậm chí đ·á·n·h chửi, là có nguyên nhân khác.
Không phải vậy không cách nào giải t·h·í·c·h Hứa Hạo có những kỹ năng kia.
Cùng với vì sao thay đổi thái độ đối với các nàng.
Hứa Hạo nghe vậy trầm mặc.
Sớm biết chúng nữ nhi sẽ hỏi vấn đề này, Hứa Hạo sớm đã nghĩ đến phương p·h·áp ứng đối, bắt đầu trổ hết kỹ năng diễn xuất.
Chỉ thấy hắn hít một hơi.
Trong ánh mắt toát ra vẻ hồi ức.
"Còn phải nói từ năm ta mười tám tuổi..."
Một câu chuyện về sự kiềm nén, ẩn nhẫn, chậm rãi bày ra trước mặt Hứa Hồng Trang.
Nói đơn giản là Hứa Hạo khi còn trẻ nhận được một phần kỳ ngộ truyền thừa.
Lúc đó một vài nhân vật lớn cũng đang tìm k·i·ế·m.
Đồng thời còn hoài nghi đến tr·ê·n người hắn.
Hứa Hạo không thể làm gì khác hơn là làm bộ không có nhận được truyền thừa.
Truyền thừa quá mức quan trọng, những người kia nhiều năm qua vẫn luôn quan s·á·t hắn.
Vì bảo hộ nữ nhi, Hứa Hạo làm bộ lạnh nhạt, không thân cận.
Miễn cho bị bắt tới uy h·iếp.
Thậm chí đều rất ít khi trở về nhà.
Những năm gần đây, hắn vẫn luôn tiêu hóa những thứ trong truyền thừa.
Rốt cuộc vào tám, chín tháng trước, đã có thành tựu.
Không còn sợ hãi những người kia.
Có thực lực bảo hộ chúng nữ nhi.
Thái độ chính là thay đổi từ lúc đó.
Câu chuyện có chút huyền huyễn, truyền thừa gì mà lợi h·ạ·i như vậy? Quan trọng như vậy?
Nhưng nghĩ tới Hứa Hạo có những kỹ năng kia, cùng với thường mang về cho các nàng những đồ vật ngon.
Hứa Hồng Trang tin.
Thì ra ba ba sở dĩ đối xử với các nàng như vậy, cũng là vì bảo hộ các nàng.
Nhưng mà các nàng đã làm gì?
Không hề lý giải phụ thân.
Thậm chí coi Hứa Hạo là kẻ đ·ị·c·h.
Ba ba những năm gần đây, đã sống rất khổ sở.
Hứa Hồng Trang không khỏi nghĩ đến việc nàng đối với Hứa Hạo căm thù.
Nước mắt rưng rưng nơi viền mắt.
"Không có việc gì, đều qua rồi, các con không phải đều về nhà rồi sao?"
Hứa Hạo làm ra vẻ ung dung.
"Ba ba, ngài vất vả rồi."
Hứa Hồng Trang lại cũng không kìm được, nhào tới.
Hứa Hạo có chút ngoài ý muốn.
Trong mấy đứa con gái, Hứa Hồng Trang vẫn là lần đầu tiên nhào vào lòng.
Đưa tay lên mũi ngửi được một cỗ hương thơm.
Thơm quá a.
Tê... Chờ đã, kiến thức này có gì đó không đúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận