Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 164:: Một bước đến dạ dày ? Tiểu La Lỵ phát dục phạm quy! Tính kế mụ mụ

Chương 164: Một bước đến dạ dày? Tiểu La Lỵ p·h·át dục phạm quy! Tính kế mụ mụ
Dư Vị mẫu tử cùng Hứa Hạo giống như một nhà ba người vậy, ngồi chung một chỗ. Tiểu La Lỵ gắp thức ăn cho Hứa Hạo, chọn toàn món ngon sở trường của mẹ. Thấy Hứa Hạo ăn, Tiểu La Lỵ vẻ mặt mong đợi hỏi:
"Thúc thúc, mùi vị thế nào ạ?"
Dù sao nàng cũng muốn tác hợp mụ mụ cùng thúc thúc ở bên nhau, cũng muốn làm cho thúc thúc để ý mụ mụ mới được. Mụ mụ tính khí không tốt, nhưng nấu ăn lại rất có nghề.
Hứa Hạo không làm nàng thất vọng, thở dài nói:
"Mỹ vị."
"Thúc thúc t·h·í·c·h thì ăn nhiều một chút."
Tiểu La Lỵ cười vui vẻ.
Đối diện, chủ Giác La nói trừng mắt ngây người. Cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn, Tiểu La Lỵ đã giành trước một bước, đem đồ ăn hắn vừa ý gắp vào bát Hứa Hạo, hoàn toàn không để hắn vào mắt. Tiểu La Lỵ đối đãi Hứa Hạo, giống như đối đãi ba ba, La Ngôn rất khó chịu.
"Tiểu Thiên."
Dư Vị cũng không nhìn nổi, trừng nữ nhi một cái.
"Ngươi có để cho người ta ăn cơm không?"
Rồi áy náy nói với Hứa Hạo:
"Hứa tổng không có ý tứ, con bé không hiểu chuyện."
Hứa Hạo cười cười:
"Ta thấy rất tốt mà, Tiểu Thiên, ngươi đừng lo cho ta, tự mình ăn đi."
"Vâng ạ."
Tiểu La Lỵ đáp khéo léo, lè lưỡi với mẫu thân.
Dư Vị âm thầm c·ắ·n răng, đợi lát nữa xem ta thu thập ngươi thế nào.
Lập tức, nàng từ trong tủ rượu lấy ra một chai Mao Đài. Nàng không hay u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, nhưng Hứa Hạo tới nhà làm khách, không có rượu sao được? Cầm chén rượu lên, liền rót cho Hứa Hạo và chính mình một chén.
"Mụ mụ, ta cũng muốn..."
Tiểu La Lỵ cũng cầm một cái chén đưa tới.
"Trẻ con u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u cái gì?"
Dư Vị đương nhiên sẽ không để cho con gái u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u.
Tiểu La Lỵ không phục:
"Dựa vào cái gì người lớn các ngươi có thể uống, ta lại không thể?"
"u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u ảnh hưởng đến p·h·át dục của trẻ con..."
Nói chưa dứt lời, Dư Vị nhìn thân hình bạo tạc của nữ nhi. Nàng cũng không biết con gái trổ mã kiểu gì, mới 12 tuổi đầu, đã không kém cạnh gì nàng. Nàng lại bổ sung một câu:
"Trẻ con uống vào sẽ không cao, hơn nữa ngươi chỉ cần uống một hớp là say, đến lúc đó mơ mơ màng màng ta cũng mặc kệ ngươi..."
Tiểu La Lỵ còn muốn chơi cùng thúc thúc, đành bỏ ý định u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u. Bất quá lại có một ý tưởng kỳ diệu nảy lên: Uống say? Nếu mụ mụ cùng thúc thúc cùng uống say, chẳng phải có thể ở cùng một chỗ?
Rất muốn chuốc say mụ mụ cùng thúc thúc nha.
Đáng tiếc... Chỉ có thể lần sau tìm cơ hội.
Tiểu La Lỵ hung hăng trợn mắt nhìn La Ngôn đối diện. Đều tại tên gia hỏa này, tới đây đ·ả·o loạn cái gì.
Nh·ậ·n thấy được ánh mắt p·h·ẫ·n nộ của Tiểu La Lỵ, La Ngôn "trượng hai hòa thượng s·ờ không được đầu não" (ý chỉ không hiểu chuyện gì).
Tiểu La Lỵ thấy Dư Vị rót rượu cho La Ngôn, vội vã đưa tay đoạt chén lại, ném cho La Ngôn.
"Mụ mụ, mẹ rót rượu cho hắn làm gì? Hắn không có tay à?"
La Ngôn: Có cần phân biệt đối xử vậy không? Lúc mụ mụ rót rượu cho Hứa Hạo, sao không đứng ra nói?
"Tiểu Ngôn, ngươi tự rót đi, ta đi lấy cho Tiểu Thiên ít đồ uống."
Đặt chai rượu xuống, Dư Vị lấy cho con gái một chai sữa. La Ngôn buồn bực không thôi, đành tự cầm chai rượu lên, rót một chén, tự mình mượn rượu tiêu sầu.
"Hứa tổng, tôi mời ngài, cảm ơn ngài ra tay cứu Tiểu Thiên..."
Dư Vị bưng ly rượu lên, hướng về phía Hứa Hạo. Tiểu La Lỵ cũng tới góp vui, bưng một ly sữa. La Ngôn làm bộ không p·h·át hiện. Muốn hắn đi mời rượu Hứa Hạo? Dựa vào cái gì? Hắn có tư cách đó sao?
"Kh·á·c·h khí."
Hứa Hạo nâng chén, cụng ly với hai mẹ con.
Tiếp đó, bữa cơm diễn ra vui vẻ hòa thuận. Đó là đối với Dư Vị mẫu tử và Hứa Hạo. Còn La Ngôn, nhìn hình ảnh ấm áp của ba người đối diện, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than nóng. Chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ biết uống rượu giải sầu.
Cơm nước xong, Hứa Hạo chơi đùa cùng Tiểu La Lỵ. La Ngôn đứng một bên, p·h·ẫ·n h·ậ·n nhìn. Rõ ràng hắn cùng tiểu di, muội muội mới là người một nhà, giờ lại như người xa lạ, còn Hứa Hạo mới là một nhà ba người.
Thật tức quá.
« Keng... La Ngôn tức giận dâng lên, tâm tình giá trị + 852... »
Dư Vị thu dọn bát đũa xong đi ra, lấy lá trà, pha trà cho Hứa Hạo.
Một phen nói chuyện phiếm, quan hệ giữa hai bên có chút tăng tiến, nhưng không hơn. Nếu muốn "cầm xuống" vị Luật Chính Nữ Vương này, vẫn chưa thấy hy vọng, vẫn phải ra tay từ con gái nàng.
So sánh ra, tự mình "c·ô·ng lược" Tiểu La Lỵ, dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng... Có phải quá nhỏ không? E rằng sẽ "một bước đến dạ dày"!
Buổi chiều, Hứa Hạo lấy cớ có việc, cáo từ rời đi. Tiểu La Lỵ tất nhiên luyến tiếc không rời. Chỉ khi có được lời hứa sẽ thường x·u·y·ê·n đến thăm của Hứa Hạo, tâm tình mới khá hơn một chút.
Hứa Hạo rời đi, La Ngôn lại không. Trong lòng hắn cảnh giác vạn phần. Hứa Hạo ngụy trang tốt quá, trước mặt Tiểu La Lỵ là một thúc thúc tốt, trước mặt tiểu di, lại là một tổng tài ưu tú, thẳng thắn. Nhưng hắn biết rõ bộ mặt thật của Hứa Hạo. Nhất định phải nhắc nhở tiểu di, tuyệt đối không thể bị vẻ đạo mạo của Hứa Hạo l·ừ·a d·ố·i.
Hít sâu một hơi, La Ngôn nghiêm mặt nói:
"Tiểu di..."
Dư Vị đang uống trà, nghi hoặc nhìn qua.
"Cô có hiểu rõ Hứa Hạo, con người này không?"
Bởi vì Hứa Hạo đã đi, Tiểu La Lỵ đang cúi đầu nghe lén, trong nháy mắt liền dựng đứng lên, nhìn về phía La Ngôn với ánh mắt không hề t·h·iện ý, cảm giác tên gia hỏa này không có ý tốt gì.
Dư Vị vô cùng kinh ngạc vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ một chút rồi t·r·ả lời:
"Truyền kỳ trong giới kinh doanh, tầm nhìn kinh doanh vượt trội, sức quan s·á·t bén nhạy, hiền lành, lấy việc giúp người làm niềm vui..."
Đây là cảm giác của nàng sau hai lần tiếp xúc với Hứa Hạo. Vốn ban đầu nàng cảm thấy Hứa Hạo là người lòng dạ thâm sâu, tham gia hoạt động từ t·h·iện là để che giấu. Nhưng sau khi Hứa Hạo cứu con gái, nàng dần thay đổi ý nghĩ.
Nghe mụ mụ khen ngợi thúc thúc, Tiểu La Lỵ cười đến đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
La Ngôn thầm nghĩ, tiểu di quả nhiên bị Hứa Hạo ngụy trang mê hoặc, trầm giọng nói:
"Thật ra, những thứ đó đều là ngụy trang, tiểu di, cô đừng bị lừa."
Dư Vị nhíu mày. Tiểu La Lỵ nắm chặt nắm đ·ấ·m nhỏ, tức giận trừng mắt nhìn La Ngôn.
Lại nghe La Ngôn tiếp tục:
"Cô còn nhớ nữ cảnh quan đi cùng cô đêm đó không? Cô biết rồi chứ? Nàng ta có một chân với Hứa Hạo."
"Lúc đó chúng ta đến sở cảnh s·á·t, Hứa Hạo liền dẫn nàng ta đến phòng làm việc của sở cảnh s·á·t làm loạn, còn khiến người ta nhốt ta vào Tiểu Hắc Ốc."
"Điện giật, quất... h·ành h·ạ ta hai ngày hai đêm."
"Hứa Hạo có gia đình, nữ cảnh quan kia có thể làm con gái hắn, vậy mà còn ở phòng làm việc của sở cảnh s·á·t làm xằng làm bậy."
"Ta với hắn không oán không thù, vậy mà hắn lại cho người châm chọc ta. Có thể tưởng tượng hắn là người thế nào?"
"Không dám giấu giếm, hôm nay ta đến đây, chính là để nhắc nhở tiểu di, phải cẩn t·h·ậ·n với người kia."
"Ta nghi ngờ mục tiêu của hắn là hai mẹ con cô..."
Nói xong, La Ngôn thở ra một hơi dài. Vừa rồi bị Hứa Hạo chọc tức không nhẹ, giờ một hơi nói ra, cảm thấy dễ chịu hơn. Thảo nào có người thích nói xấu sau lưng người khác.
Không đúng... những điều mình nói đều là sự thật.
Một khắc sau, một câu nói của Tiểu La Lỵ khiến hắn trở tay không kịp:
"Đáng đời..."
Tiểu La Lỵ vừa nghe La Ngôn bị dằn vặt, cảm thấy hả giận. Dám nói xấu thúc thúc, hai ngày hai đêm còn ít, sao không h·ành h·ạ hắn một mạch luôn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận