Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 132:: Hết thảy đều là ở vì Hứa Hạo làm giá y! Băng Sơn nữ chủ vào bẫy!

Chương 132: Hết thảy đều là vì Hứa Hạo làm áo cưới! Băng Sơn nữ chủ mắc câu!
Không ngoài dự liệu biết được Sở Tiếu Thiên có ý hòa giải, Lâm Sơ Tình quyết định đi phó ước. Nàng hiện tại có được tài chính của Hứa Hạo chống đỡ, có thể an tâm nghiên cứu. Một ngày nào đó công ty nghiên cứu ra kỹ thuật pin mới, sẽ không còn chịu bất kỳ hạn chế nào từ Sở gia. Bởi vì khi đó, đã không thể hạn chế được nàng. Công ty của nàng sẽ như Phượng Vũ Cửu Thiên.
Có thể... Hiện tại kỹ thuật còn chưa nghiên cứu ra, vẫn bị Sở gia nhằm vào, hàng của công ty liền không cách nào giao cho Hứa Hạo, để cho nàng có chút ngượng ngùng. Sau khi hòa giải, nàng có thể quang minh chính đại giao hàng, không hy vọng phụ lòng tin tưởng của Hứa Hạo đối với nàng...
Còn có, việc hai bên kết thành hận thù vốn dĩ có chút cẩu huyết. Lâm Sơ Tình chưa bao giờ nghĩ tới việc kết thù kết oán với ai. Hết thảy đều là vì một tiểu bảo an dưới trướng, xung động gây ra hiểu lầm. Vô duyên vô cớ tạo thêm một kẻ địch, tóm lại có chút không tốt.
Lâm Sơ Tình thật lòng muốn hòa giải, mới bằng lòng phó ước. Thời gian phó ước là 6 giờ chiều, địa điểm là một nhà trà lâu. Đều là do Lý Tiêu định ra. 6 giờ chiều, trời còn chưa tối, có thể giảm bớt sự cảnh giác của Lâm Sơ Tình. Trà lâu cũng vậy, không dễ dàng liên tưởng đến mưu đồ bất chính...
Sở Tiếu Thiên vốn định tối nay, tốt nhất là ở khách sạn, đêm hôm khuya khoắt dễ bề xử lý. Nghe xong Lý Tiêu phân tích một phen, hắn liên tiếp gật đầu. Đối với vị tiểu đệ này sùng bái, giống như "nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt".
Lý Tiêu rất cạn lời. Ngươi vui vẻ cái gì chứ? Ngươi bất quá chỉ là một kẻ "đánh đấm qua loa" mà thôi.
Sở Tiếu Thiên không biết thần tượng sùng bái của hắn đang suy nghĩ gì, lúc này đang rơi vào kích động sắp ôm được mỹ nhân về.
Cùng lúc đó -- Hứa Hạo bên này nhận được tin nhắn gợi ý thời gian địa điểm do Lý Tiêu truyền tới. Vì chặn đứng Băng Sơn nữ chủ, bảo đảm vạn vô nhất thất, hắn cũng làm một chút chuẩn bị.
Chuẩn bị lớn nhất, chính là ngăn chặn nhân vật chính Trịnh Phi Phàm. Hắn cũng không muốn giống như phản phái trong sách, ngay lúc muốn bắt nữ chủ, nhân vật chính đột nhiên xuất hiện phá hỏng việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh... Chớp mắt đã hơn năm giờ chiều. Nhân viên công ty Trời Nắng lần lượt tan tầm. Hôm nay là Trịnh Phi Phàm trực ban.
Thật đúng dịp, công ty Trời Nắng tọa lạc ở trung tâm thành phố, người qua lại rất đông đúc. Rất nhiều người đến đây bày sạp. Có người còn đem quầy hàng đặt tới trước cửa Hứa thị tập đoàn. Sau khi bị các nhân viên an ninh xua đuổi giáo dục, các tiểu thương đều đàng hoàng, không còn dám đặt ở cổng công ty.
Thế nhưng ngày hôm nay... một đôi vợ chồng già sáu bảy chục tuổi, đẩy một chiếc xe hoa quả tới cửa, nghênh ngang bày sạp. Trên xe, một cái loa lớn còn phát ra âm thanh: "Táo, chuối tiêu, quýt tươi...".
Có bảo an nhìn thấy, cầm côn cảnh sát tiến lên xua đuổi: "Đại gia, bác gái, nơi đây không thể bày sạp, các ngươi hay là đi địa phương khác đi."
Bác gái hơn 60 tuổi liếc hắn một cái: "Ta muốn bày ở đâu thì bày, mắc mớ gì tới ngươi...". Sau đó tiếp tục kéo khách, hoàn toàn không để lời của bảo an vào trong lòng.
Bảo an khóe miệng giật giật: "Hắc... Các ngươi vi phạm quy định bày sạp còn lý luận? Có tin ta gọi thành quản không?". Trước đây bọn họ thường xuyên xua đuổi tiểu thương, đã có kinh nghiệm. Thường nói gọi thành quản, đám kia liền xám xịt bỏ chạy. Bọn họ cũng xác thực có liên hệ với thành quản. Một số tiểu thương tính khí bướng bỉnh, bất luận bọn họ nói như thế nào, cũng không nghe. Gọi thành quản tới là đâu vào đấy ngay.
Đổi lại trước đây, gọi thành quản tới rất có hiệu quả. Nhưng tiếc là, hôm nay dùng sai người rồi. Lão đầu tóc bạc trắng nghe vậy, nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào mũi hắn mắng: "Chúng ta buôn bán đàng hoàng, đừng nói ngươi gọi thành quản gì đó, 'Khiếu Thiên Vương lão tử' tới cũng vô dụng".
"Được, được, được, đây là chính ngươi nói..." Bảo an liên tiếp nói ba chữ "được", lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Lão đại mụ nhất thời bắt đầu khóc lóc om sòm: "Khi dễ người ta rồi, chúng ta hai ông bà già hơn 60 tuổi, con cái đều bỏ đi hết rồi, không cần chúng ta nữa, chỉ có thể bán chút hoa quả để sống qua ngày. Bây giờ hoa quả cũng không cho bán, ta không sống nổi...".
Bảo an không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, khuyên nhủ: "Không phải là không cho các ngươi bán, là bảo các ngươi đổi chỗ khác, các ngươi như vầy ở cổng công ty không thích hợp".
"Không thích hợp? Sao lại không thích hợp?" Ông cụ tính khí có hơi nóng nảy, chỉ vào hắn mà mắng chửi: "Cái công ty nát này của các ngươi dẹp đi, sao lại không thể để cho chúng ta bày sạp? Có phải thấy hai ông bà già không có con cháu liền khi dễ chúng ta không? Đồ cẩu vật không có lương tâm...".
Bảo an nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm. Hắn coi như là đã nhìn ra. Hai cái lão già này chính là "già mà không kính". Con cái vứt bỏ bọn họ, không phải là không có lý do.
Cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho thành quản. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay đưa tới, "Ba" một tiếng, đập điện thoại của hắn xuống đất, vỡ tan tành.
Bảo an sững sờ. Hắn lười nói nhảm. Đây chính là điện thoại hắn mới mua không lâu, cứ như vậy mà nát rồi. Hít sâu một hơi, đè nén lửa giận nhìn về phía lão đầu: "5000 tệ, đền tiền đi."
Ông cụ vừa nghe liền nổi nóng: "Cái quái gì, 5000? Một cái vỏ sắt nát đòi 5000? Sao ngươi không đi cướp ngân hàng? Ta thấy thằng nhóc con nhà ngươi chính là muốn lừa ta, cút qua một bên, đừng quấy rầy chúng ta buôn bán...".
"Vù vù --" Bảo an không ngừng thở, gắng gượng đè xuống xúc động muốn đánh người. Lúc này cũng không khỏi hiếu kỳ về câu chuyện đang được thảo luận sôi nổi trên mạng: Rốt cuộc là phần tử xấu già đi, hay là người già biến thành xấu?
Hai cái lão già này thật là muốn ăn đòn mà. Dường như nhìn thấu lửa giận của hắn, ông cụ trợn to mắt, hung hăng đập vào đầu hắn một cái: "Làm sao? Ngươi lừa ta còn già mồm à? Muốn đánh người à? Tới đây, tới đây... Thằng nhãi ranh, ngươi có gan đánh ta thử xem?". Ông cụ nói, dí đầu đến trước mặt bảo an, chỉ trỏ bảo hắn đánh.
Bảo an nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi. Hắn thật sự muốn không nhịn được mà cho một tát. Không ngừng nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, đánh xong lão già này, hả giận thì hả giận rồi, nhưng hắn sau này đừng hòng ở lại công ty nữa.
Lúc này, phát hiện ra tình huống bên này, lại có thêm bảo an khác chạy tới. Sau khi hiểu rõ chuyện đã xảy ra, dồn dập chỉ trích hai lão già "già mà không kính" kia: "Tiểu Lưu nói không sai, chỗ này không được phép bày sạp, mau chóng dọn đồ của các ngươi đi chỗ khác. Còn có, điện thoại bị làm hỏng là Tiểu Lưu mới mua, trị giá 5000 tệ, các ngươi phải bồi thường...".
Mấy bảo an vây quanh lão đầu quở trách. Lão đại mụ thấy thế, cầm lấy một cây gậy xông lên: "Làm gì, làm gì hả, ỷ đông hiếp yếu đúng không? Muốn đánh nhau phải không? Ta đánh chết đám vương bát đản các ngươi."
Vốn tưởng rằng ông cụ tính khí rất nóng nảy, vị lão đại mụ này còn nóng tính hơn. Vừa không hợp ý liền muốn đánh người.
"Không phải, bác gái, chúng ta phải phân rõ phải trái chứ? Ở đây rõ ràng quy định không được bày sạp, các ngươi còn cố ý làm điện thoại của người ta rơi vỡ...".
"Giải thích với bọn họ làm gì, đều là một đám 'già mà không kính', gọi thành quản qua đây xử lý là được".
"Đúng vậy, bà ta không phải cảm thấy mình có lý sao? Nói với thành quản đi".
Vừa nghe nói phải gọi thành quản, lão đại mụ biến sắc, ném cây gậy trong tay xuống, nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, giãy giụa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận