Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 158: Nữ chủ kêu ba ba, nữ chủ mụ mụ người tê dại rồi

Chương 158: Con gái gọi ba ba, mẹ của con gái ngây người
Cũng đã được chứng kiến khía cạnh phản nghịch của nàng.
Ví dụ như có lần vào buổi tối.
Nàng vì muốn chăm sóc con gái tốt hơn, nên đã ở ngay sát vách con gái.
Có thể nghe được âm thanh trong phòng con gái.
Nghe con gái bi bô tập nói, còn gọi Hứa Hạo là ba ba, nàng cả người đều tê dại.
"Ta bình thường đều rất chú ý, chỉ là nhìn thấy Hứa thúc thúc, ta khẩn cấp. . . ."
Mộc Tử Câm nở nụ cười hạnh phúc trên mặt.
"Mấy ngày không gặp, nhớ ta như vậy sao?"
Hứa Hạo khẽ vuốt mái tóc mềm mại như thác nước của nàng.
"Dĩ nhiên, ta muốn mỗi ngày cùng Hứa thúc thúc ở cùng một chỗ."
Mộc Tử Câm không hề ngại ngùng.
Dù sao có chút dũng khí, Hứa Hạo dám chống lại mẹ nàng.
Bề ngoài thanh thuần nhút nhát. Trên thực tế nội tâm kiên cường.
Sau đó, hai người cùng nhau đi về phía biệt thự.
Ánh mắt Hứa Hạo hơi lóe lên.
Nhắc tới cũng thật có ý tứ.
Mộc Tử Câm là người thứ hai trong số những người phụ nữ của hắn mang thai.
Người thứ ba mang thai, cũng học cùng trường với nàng, cũng là hoa khôi. Hai nữ chủ khí chất có chút khác biệt.
Mộc Tử Câm thì thanh thuần nhu thuận.
Nữ chủ kia lại có chút ngạo kiều.
Trong một lần cùng Mộc Tử Câm ở trường học ân ái.
Hứa Hạo phát hiện nữ chủ kia.
Sau một phen điều tra, dùng các loại thủ đoạn chiếm lấy.
Không lâu sau khi Mộc Tử Câm mang thai, nữ chủ kia cũng mang thai.
Hiện tại cũng đang trong trạng thái tạm nghỉ học, ở nhà dưỡng thai.
Mộc mẫu chờ ở cửa biệt thự.
Chứng kiến con gái nép vào trong lòng Hứa Hạo, vẻ mặt hạnh phúc đi tới.
Tâm tình rất phức tạp.
Con gái cấp ba còn chưa tốt nghiệp, đã muốn làm mẹ.
Mộc mẫu năm nay 40 tuổi.
Mặc đồ ở nhà, lộ ra đường cong cơ thể uyển chuyển của nàng.
Trên mặt cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết năm tháng nào, nhìn qua phong vận vẫn còn.
Nàng đã chấp nhận sự thật.
Chứng kiến Hứa Hạo mang theo đồ đạc qua đây.
Nhiệt tình tiếp nhận.
"Hứa tổng, cậu nói cậu đến cứ đến, còn mang quà cáp gì chứ?"
Hứa Hạo cười cười.
"Một ít sản phẩm bảo vệ sức khỏe, đối với hai mẹ con các người và đ·ứa b·é trong bụng Tử Câm đều có chỗ tốt..."
Mộc mẫu ban đầu còn tưởng rằng con gái bị đùa bỡn tình cảm.
Làm lớn bụng liền vứt bỏ con gái.
Thấy Hứa Hạo quan tâm con gái như vậy, nàng yên tâm.
Trước đó vì con gái mang thai, nàng còn trách cứ Hứa Hạo.
Xem ra đúng như con gái nói, là nàng câu dẫn.
Cô gái nhỏ này mới bao lớn chứ?
Nếu như Mộc Tử Câm biết ý tưởng của mẹ. Nhất định sẽ k·h·ó·c không ra nước mắt.
Chính mình vì giúp Hứa thúc thúc giải vây, ở trong lòng mẹ lưu lại ấn tượng như vậy.
Mời Hứa Hạo vào nhà.
Mộc mẫu đã chuẩn bị xong bữa cơm. . .
Rất phong phú, bày đầy một bàn lớn.
Rất nhiều đồ ăn có ích cho phụ nữ có thai, cũng có món Hứa Hạo t·h·í·c·h ăn.
Không thể không nói, Mộc mẫu, một bảo mẫu toàn thời gian, làm rất đúng vị trí.
Sau khi ngồi xuống, ba người giống như một nhà ba người ăn cơm.
Chỉ nhìn thoáng qua, tuyệt đối sẽ cho rằng Hứa Hạo và Mộc mẫu là vợ chồng. Ai có thể nghĩ tới, Hứa Hạo và Mộc Tử Câm mới là một đôi.
Mộc Tử Câm chỉ là con của bọn họ.
"Hứa thúc thúc, anh nếm thử, đây là mụ mụ vì anh làm, mùi vị cực kỳ tốt."
"Còn có cái này. . . Cái này cũng là. . ."
Trên bàn cơm -- Mộc Tử Câm gắng sức gắp thức ăn cho Hứa Hạo.
Thấy Mộc mẫu ở bên cạnh một trận chua xót.
Cảm giác mình nuôi gần 18 năm con gái, nuôi không.
"Được rồi, chính con cũng ăn đi. . ."
Hứa Hạo không có cự tuyệt.
Gắp một miếng t·h·ị·t, đưa tới bên miệng nàng.
Mộc Tử Câm ngẩn người, há mồm ăn.
Cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Sau đó cũng học theo Hứa Hạo, gắp thức ăn đến bên miệng hắn.
Hai người anh anh em em, ngọt ngào dính chặt.
Mộc mẫu bây giờ không nhìn nổi nữa.
Đối với hai người khanh khanh ta ta, nàng cảm thấy rất không được tự nhiên, phảng phất mình là một cái bóng đèn.
Mộc Tử Câm lè lưỡi.
Cơm nước xong, cùng nhau xem TV một lúc.
Hứa Hạo đề nghị rời đi.
Hắn đêm nay còn có kế hoạch khác.
"Hứa thúc thúc, đã trễ thế này rồi, hay là ở lại cùng nhau nghỉ ngơi đi?"
Mộc Tử Câm giữ lại nói.
Kỳ thực, Hứa Hạo vị phú hào ngàn tỷ bận rộn này, có thể rút thời gian ra th·e·o nàng.
Nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Bên cạnh Mộc mẫu không khỏi nghĩ đến ngày đó, con gái gọi Hứa Hạo là ba ba.
Lặng lẽ giận con gái một cái.
Con bây giờ mang thai không có chừng mực sao?
Không thể làm chuyện x·ấ·u.
Hứa Hạo sờ sờ đầu nàng.
"Ta có chút việc muốn trở về xử lý, lần sau lại đến hảo hảo cùng con, ngoan."
"Vậy được rồi."
Mộc Tử Câm rất hiểu chuyện, không có cưỡng cầu.
Khuynh Thành luật sư sự vụ sở -- trong phòng làm việc!
Một người phụ nữ trưởng thành tuyệt mỹ, đang ngồi trước bàn làm việc, cẩn t·h·ậ·n tỉ mỉ xét duyệt văn kiện.
Người phụ nữ tuyệt mỹ có hai má khuynh quốc khuynh thành, mặc chế phục luật sư, khí chất ưu nhã cao quý.
Ngồi ngay ngắn thẳng tắp, biểu hiện tr·ê·n mặt chăm chú.
Tr·ê·n trán, có một cỗ sắc bén phong duệ khí. Khiến người ta nhìn một cái liền thấy không dễ chọc.
Trên thực tế cũng là như vậy.
Toàn bộ giới luật sư, hầu như không ai là không biết nàng.
Hoàn toàn xứng danh Luật Chính Nữ Vương.
Vẫn luôn duy trì 100% tỷ lệ thắng kiện.
Phàm là luật sư cùng nàng lên tòa, đều phải tập trung tinh thần cao độ.
Bởi vì một cái không lưu ý, nói không chừng chính mình cũng sẽ bị đưa vào trong đó.
Đã từng có một lần, quan tòa thấy nàng dung mạo xinh đẹp, có ý đồ với nàng.
Chỉ uy h·iếp một câu.
Ngày thứ hai liền vào trong đ·ạ·p máy may.
Đinh linh linh. . . . Đinh linh linh. . . .
Đinh linh linh.
Một tràng chuông điện thoại dồn d·ậ·p vang lên.
Dư Vị nhướng mày.
Cầm điện thoại di động lên, thấy là bí thư gọi tới.
Nàng mỗi chân mày giãn ra.
Nhấn nút nghe.
"Dư tỷ, không xong, Tiểu Thiên bị người ta bắt cóc."
Trong thanh âm mang theo tiếng k·h·ó·c nức nở.
Ngập ngừng lắp bắp hỏi chuyện xảy ra.
Nguyên lai.
Vừa rồi Dư Vị mang theo con gái Thừa Tiểu Thiên ăn tối xong.
Chuẩn bị về nhà, nàng nghĩ đến trong luật sư còn có án t·ử chưa xử lý.
Liền bảo thư ký tiễn con gái trở về.
Mình thì đến tăng ca.
Thư ký mới đưa con gái đến cửa nhà, đột nhiên có hai người phụ nữ lao tới.
Ôm con gái bỏ chạy.
Thư ký đ·u·ổ·i kịp không kịp, chỉ có thể nhìn con gái bị mang lên một chiếc xe minibus bắt đi.
Dư Vị mặt trầm như nước.
Một tấm bình tĩnh khuôn mặt lúc này tràn đầy kinh hoảng.
Thừa Tiểu Thiên là con gái nàng.
Mặc dù không phải là thân sinh, nhưng bị nàng từ nhỏ nuôi lớn.
Không phải thân sinh, hơn hẳn thân sinh.
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Nàng ở giới luật sư có năng lực biện hộ rất mạnh.
Đã cứu không ít người, nhưng đắc tội người càng nhiều.
Nàng không biết cái này có phải hay không là m·ưu đ·ồ đã lâu t·r·ả t·h·ù.
Nhưng khẳng định, con gái rơi vào tay những người đó, nhất định không có kết cục tốt.
Dư Vị luống cuống.
Vội vã cầm điện thoại di động lên, liên hệ bạn tốt trong bót cảnh s·á·t.
Cảnh hoa Liễu Di Nhiên.
Bên ngoài một khu trung tâm thương mại -- chiếc xe đứng ở trước cửa.
Hứa Hạo ngồi trong xe, tính toán thời gian.
Cách đó không xa.
La Ngôn vì ở trước mặt Nhan Vũ Mị, lại nói vài câu nói bậy về Hứa Hạo.
Bị vô tình đuổi đi.
Đang buồn bực đi trên đường lớn.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn ngưng đọng.
Thấy được Hứa Hạo trong xe, nhất thời nhịn không được s·á·t ý bộc phát.
Gia hỏa này lại dám đ·á·n·h chủ ý lên người phụ nữ của hắn.
Mình có lý do đáng c·h·ết.
Vốn hai ngày nay đã định đi cho hắn một bài học nhớ đời.
Không ngờ lại gặp ở đây.
La Ngôn liền chuẩn bị đi tìm Hứa Hạo gây phiền phức.
Soạt -- xe minibus chạy qua bên cạnh.
X·u·y·ê·n qua cửa sổ thủy tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy một tiểu loli.
Bị t·r·ó·i c·h·ặ·t hai tay hai chân, miệng bị bịt không mở miệng được, một người phụ nữ khống chế nàng.
Di. . . . Đó không phải là con gái của dì nhỏ hắn sao?
Trong xe -- mục tiêu xuất hiện.
Hứa Hạo phân phó Bạch Linh đ·u·ổ·i t·h·e·o.
Bạn cần đăng nhập để bình luận