Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 256:: So với tưởng tượng còn muốn biến quá! Tùy ý quấy rầy! Đêm không ngủ nhìn lấy không ngừng xoát đi ra tâm tình giá trị.

**Chương 256: Còn biến thái hơn so với tưởng tượng! Tùy ý quấy rầy!**
Đêm đã khuya, Hứa Hạo vẫn không ngủ, nhìn giá trị tâm tình không ngừng tăng lên. Hắn rất hài lòng. Nhìn về phía Mạc Phong, nói:
"Gọi không tệ, ta thích nghe, gọi thêm mấy tiếng nữa xem."
Mạc Phong biệt khuất không thôi, nắm chặt nắm tay, đốt ngón tay đều trắng bệch. Nhưng đã gọi ba ba rồi, nhân cách, tôn nghiêm gì gì đó đã đánh mất hầu như không còn. Không cần thiết vì mâu thuẫn với Hứa Hạo mà "k·i·ế·m củi ba năm t·h·iêu một giờ".
Chỉ cần hắn không làm thương hại mẫu thân, cái gì cũng dễ nói. Đợi đến ngày mai hắn đem tiền từ cổ phiếu rút ra, cùng mẫu thân ngả bài xong sẽ ra nước ngoài. Có tư bản rồi sẽ trở về tìm Hứa Hạo báo thù. Hắn thề, nhất định phải bắt Hứa Hạo trả lại gấp trăm ngàn lần.
"Ba ba."
"Ba ba..."
Mạc Phong cứ như vậy liên tiếp kêu vài tiếng. Đúng lúc này, Mạc Băng Vân từ trong phòng bếp mang thức ăn ra, nghe được nhi tử gọi Hứa Hạo như vậy, trong nháy mắt nhíu mày.
"Tiểu Phong, con đang gọi cái gì vậy?"
Hứa Hạo liếc mắt ra hiệu hắn không nên nói lung tung. Mạc Phong không thể làm gì khác hơn là nói:
"Mụ mụ ở cùng một chỗ với thúc thúc, con đương nhiên phải gọi ba ba rồi."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Mạc Băng Vân sắc mặt rất khó coi, nhìn Hứa Hạo, nhất định là hắn dạy. Nổi giận trong bụng không phát ra được.
"Tiểu Phong nói không sai, quan hệ của chúng ta bây giờ, gọi ba là đương nhiên."
Mạc Băng Vân lộ ra một nụ cười gượng gạo.
"Chủ nhân... Ăn cơm, mời lên bàn..."
Đi tới trước mặt Hứa Hạo, dẫn tới bàn ăn ngồi xuống. Mạc Phong nghe được mẫu thân xưng hô như vậy, mạnh run lên một cái, lộ vẻ không thể tin nổi.
Cái quỷ gì?
"Chủ nhân" cũng đã gọi rồi? Biến thái như vậy sao? Đây chính là mẫu thân cao quý, lãnh ngạo của mình, bởi vì chứng chán ghét nam tính, chưa bao giờ tiếp xúc với khác phái. Vậy mà lại quỳ gối trước mặt Hứa Hạo, miệng nói "chủ nhân". Mạc Phong chỉ cảm thấy đau thấu tim gan. Hắn hồn hồn ngạc ngạc đi tới bàn ăn ngồi xuống, an vị ở phía đối diện.
Mạc Băng Vân chuẩn bị ngồi xuống, Hứa Hạo đưa tay kéo nàng đến bên người, cơ hồ là dính vào nhau. Cảm nhận được bàn tay trên đùi, Mạc Băng Vân cả người cứng ngắc. Vốn là lấy quan hệ của hai người, nên phát sinh, không nên phát sinh, đều đã xảy ra, không cần thiết phải khẩn trương như vậy 15.
Nhưng con trai của nàng, nếu như bị nhi tử phát hiện nàng - một người mẹ bề ngoài lãnh ngạo, đang lén lút cùng Hứa Hạo trước mặt hắn... Không biết sẽ nghĩ gì về nàng? Cũng may có khăn trải bàn che, Mạc Phong sẽ không phát hiện. Hơn nữa hắn mới 8 tuổi, cũng không biết nhìn sắc mặt, nghe lời nói để hiểu được người khác, thông qua vẻ mặt của mình để phát hiện ra điều gì.
8 tuổi Mạc Phong xác thực không phát hiện được, nhưng một người trưởng thành "trẻ con" lại khác. Nhìn sắc mặt cứng ngắc của mẫu thân, còn có Hứa Hạo đưa một tay xuống dưới bàn, Mạc Phong nhất thời cũng biết đang làm gì. Tức giận đến mức hắn muốn hất cái bàn vào mặt Hứa Hạo.
Quá k·h·i· ·d·ễ người rồi!
Hơn nữa không phải nói hắn chỉ cần gọi ba ba là sẽ bỏ qua cho mẫu thân sao? Như thế nào còn giở trò? Nói không giữ lời. Mạc Phong nổi giận trong bụng. Vốn có chút đói, muốn ăn một chút gì đó, nhưng lại không nuốt trôi. Tức no rồi.
Nhưng mà, càng tức giận hơn vẫn còn ở phía sau. Chỉ thấy mẫu thân ngồi ở bên người Hứa Hạo, không chỉ tùy ý để Hứa Hạo chiếm tiện nghi, còn chủ động gắp thức ăn cho hắn. Hứa Hạo cũng không cự tuyệt, phê bình nói:
"Tay nghề không tệ, thử xem thịt bò kia làm thế nào."
Mạc Băng Vân liền xốc lên một khối rau xào thịt bò, chuẩn bị bỏ vào bát của Hứa Hạo. Hứa Hạo cũng cầm bát dời đi, há miệng. Mạc Băng Vân hiểu ý, mím môi một cái, liếc nhìn nhi tử đối diện, cắn răng, đút thịt bò vào miệng Hứa Hạo.
Kế tiếp, Mạc Băng Vân không ngừng gắp thức ăn, giống như hầu gái vậy, rất nghe lời. Lúc đầu cũng bởi vì có nhi tử ở đây nên có chút cố kỵ, nhưng sau khi biết Hứa Hạo chính là vì muốn dằn vặt nàng, nàng cũng bình thường trở lại. Tránh là không tránh khỏi, chi bằng tiếp nhận.
Mạc Phong tan nát cõi lòng. Đó là mụ mụ của hắn, phục vụ nam nhân như một nô lệ. Tuy hơn mười ngày trước hắn cũng đã gặp, nhưng không có ở cùng một bàn nên lực đả kích không lớn. Huống hồ biết mẫu thân còn bị Hứa Hạo quấy rầy, hắn muốn rời đi ngay, mắt không thấy tâm không phiền. Lại sợ hắn đi rồi, Hứa Hạo sẽ làm bậy với mẫu thân. Chỉ có thể ngồi trên bàn, vùi đầu vào bát cơm, không ngừng cung cấp giá trị tâm tình cho Hứa Hạo.
Một bữa cơm tối kết thúc, Mạc Phong chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chưa từng cảm thấy ăn cơm cũng là một loại dằn vặt. Cũng may là đã qua.
Cơm nước xong, Hứa Hạo cũng nên cút đi. Cút nhanh lên đi! Đừng quấn quanh mụ mụ ta nữa. Hứa Hạo tâm tình đang tăng lên, làm sao sẽ rời đi? Đây chỉ là món khai vị, trò hay còn ở phía sau.
Mạc Băng Vân thu thập hơn nửa ngày mới từ phòng bếp đi ra, thấy Hứa Hạo còn ngồi trên ghế sofa đánh nhi tử của nàng, trong lòng hơi hồi hộp. Hứa Hạo chẳng lẽ không về nhà mà ở lại đây? Không muốn a! Nếu như làm ra động tĩnh gì bị nhi tử nghe được, nàng làm mẹ sẽ triệt để mất hết tôn nghiêm.
Thấy Mạc Băng Vân đi tới, Hứa Hạo hai mắt sáng lên, một cước đá văng Mạc Phong đang đứng trước mặt, kéo Mạc Băng Vân nói:
"Tới thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau xem ti vi, mới có cảm giác người một nhà...."
Hai người ngồi trên ghế sofa, Hứa Hạo ôm cả thắt lưng Mạc Băng Vân xem ti vi. Bầu không khí rất là ấm áp, giống như một đôi phu thê hòa thuận, nếu bỏ qua vẻ mặt phẫn hận của Mạc Phong.
Thời gian từng giờ trôi qua... Mạc Băng Vân thăm dò mở miệng nói:
"Chủ nhân, thời gian không còn sớm, nếu như qua một thời gian ngắn nữa trở về sẽ không an toàn."
Nói bóng gió chính là ngươi cần phải trở về. Hứa Hạo cũng cười híp mắt nói:
"Ngươi cũng nói đã trễ thế này, sợ ta trở về không an toàn, vậy không lưu ta ở lại một đêm? Ta còn chưa có ở nhà của tiểu hầu gái qua đêm đâu."
Hứa Hạo nhéo nhéo hai má bóng loáng của nàng, tiếp tục nói:
"Ngươi thật giống như không chào đón ta?"
"Sao... Làm sao có thể? Chủ nhân có thể ở trong nhà, ta cao hứng còn không kịp."
Đừng Băng Vũ lộ ra một nụ cười khó coi.
"Ha ha..."
Hứa Hạo cười mà không nói gì, giống như vuốt mèo vậy, khẽ vuốt đầu Mạc Băng Vân.
Đến giờ ngủ, Mạc Băng Vân bưng tới một chậu nước ấm, đặt ở dưới chân Hứa Hạo, ngồi xổm trước mặt nói:
"Chủ nhân mời rửa chân..."
Hứa Hạo đưa chân lên một chút, Mạc Băng Vân liền giúp cởi dép lê, đem chân bỏ vào trong nước ấm, thận trọng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hạo:
"Chủ nhân, nước ấm có thích hợp không?"
Hứa Hạo "ừm" một tiếng:
"Miễn cưỡng thôi, cần phải tinh xảo hơn mới được, không thì sẽ bị gia pháp của ta hầu hạ."
Nhắc tới gia pháp, Mạc Băng Vân không nhịn được run lên một cái. Trải qua mấy lần gia pháp hầu hạ, nàng thực sự không muốn trải qua nữa. Quả thực không coi nàng là người. Mạc Băng Vân trong lòng bi ai, dâng lên một cỗ hối hận nồng nặc. Sớm biết Hứa Hạo phát rồ như vậy, nàng không nên chán ghét Hứa Hạo, vì khuê mật mà ra mặt, thậm chí không nên tới Ma Đô. Đường đường là một vị đại pháp quan nổi danh, dĩ nhiên lại rơi vào kết cục giống như sủng vật, trở thành loại nữ nhân mà trước đây nàng coi thường nhất. Mạc Băng Vân đau lòng nhức óc. Mấy lần dằn vặt, đã khiến nàng quên mất ước định ban đầu với Hứa Hạo, còn tưởng rằng chỉ có 7 lần, gắng gượng chịu đựng là xong. Cùng lắm thì coi như muỗi cắn vài hớp, trên thực tế lại kinh khủng hơn cả đại pháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận