Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 197: Đưa vào phòng ngủ

**Chương 197: Đưa vào phòng ngủ**
Không ai có thể lĩnh hội được loại cảm giác tuyệt vọng đó.
Danh tiếng nâng cao một bước.
Dư Vị biểu hiện rất bình tĩnh.
Nếu không phải là Hứa Hạo ra tay giúp đỡ.
Hiện tại nàng gặp phải, sẽ là cục diện hoàn toàn ngược lại với sự tán thưởng của toàn bộ cộng đồng mạng hiện tại.
Ngẫm lại thôi đã thấy r·u·n rẩy sợ hãi.
Trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Hứa Hạo.
Vừa về đến nhà, Tiểu La Lỵ liền chạy ra đón, lo lắng hỏi:
"Mụ mụ thế nào? Mụ mụ gặp phải phiền phức đã giải quyết rồi sao?"
Ngày hôm qua chứng kiến khuôn mặt tiều tụy của mụ mụ, nàng lo lắng không yên.
Dư Vị cảm động, nở một nụ cười.
"Đều xử lý tốt rồi, con chỉ cần lo lắng việc học hành của mình, chuyện của người lớn không cần bận tâm..."
Mắt thấy Dư Vị đưa tay định sờ đầu mình, Tiểu La Lỵ lắc đầu tránh đi.
Ánh mắt lấp lánh hỏi.
"Có phải là do thúc thúc giúp một tay không?"
Dư Vị gật đầu.
Nếu không có Hứa Hạo thuyết phục vị luật sư kia bào chữa, hậu quả thật khó lường.
Tiểu La Lỵ vung nắm tay nhỏ.
Tự hào nói.
"Con đã nói thúc thúc rất lợi hại mà? Có thể giúp mụ mụ giải quyết công việc, mụ mụ và thúc thúc ở cùng nhau có được không? Cho thúc thúc làm tiểu thiên ba ba của con."
Khóe miệng Dư Vị giật giật.
Con gái này là mong muốn Hứa Hạo làm ba ba đến mức nào vậy?
Nàng đã răn dạy bao nhiêu lần, còn tà tâm chưa từ bỏ.
Dư Vị gõ nhẹ lên đầu nàng.
"Còn nói lung tung, cẩn thận ta gia pháp hầu hạ."
Tiểu La Lỵ bĩu môi, không vui chút nào.
Mụ mụ không thể nào chấp nhận được cùng thúc thúc ở bên nhau.
Thúc thúc đã giúp lớn như vậy mà còn không được.
Xem ra, muốn cho thúc thúc làm ba ba, không thể dùng thủ đoạn bình thường.
Một tia tinh quái trong tròng mắt xoay chuyển, Tiểu La Lỵ nói:
"Thúc thúc giúp mụ mụ giải quyết phiền phức, mụ mụ không mời thúc thúc qua đây ăn một bữa cơm, cảm tạ một tiếng sao?"
"Ai nói ta không cảm tạ? Đây không phải trong nhà không có thức ăn sao? Ta đã định ngày mai đi mua, buổi trưa sẽ mời thúc thúc của con đến ăn cơm."
Dư Vị dở khóc dở cười.
Lại còn bị con gái dạy dỗ.
"Cái gì? Thúc thúc hôm nay giúp mụ mụ giải quyết phiền phức, mụ mụ ngày mai mới mời khách cảm tạ, một chút thành ý cũng không có.... "
"Trong nhà không có đồ ăn, mụ mụ không biết đi mua sao? Bây giờ thời gian còn sớm mà?"
Tiểu La Lỵ hai tay chống nạnh.
Một bộ dáng thiếu nữ lão thành, không cho rằng cách làm của mẫu thân là đúng.
Sắc mặt Dư Vị tối sầm lại.
Con càng nói càng hăng say rồi?
Bất quá ngẫm lại, con gái nói cũng có lý.
Nàng liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
Mới hơn năm giờ, trời còn chưa tối hẳn.
Sau một phen tính toán, Dư Vị nói:
"Được rồi, ta sẽ đi ngay bây giờ mua thức ăn, mời thúc thúc của con qua đây biểu thị cảm tạ, được chưa?"
"Ừm."
Tiểu La Lỵ reo hò một tiếng.
"Lại có thể gặp được thúc thúc rồi, con đi gọi điện thoại cho chú đây."
Khóe miệng nàng hơi cười, ánh mắt lém lỉnh.
Nàng đã tìm hiểu trên internet.
Muốn cho thúc thúc trở thành ba ba, thì phải làm cho thúc thúc cùng mụ mụ ở cùng nhau.
Mà thường thì, muốn ở cùng nhau, chính là buổi tối ngủ chung một phòng.
Nàng đã quyết định sẽ chuốc say mẫu thân và thúc thúc.
Nếu như ăn cơm buổi trưa, đến tối sẽ tỉnh rượu mất.
Tiểu La Lỵ liền bảo mụ mụ buổi tối mời thúc thúc qua đây.
Lúc Hứa Hạo đi tới nhà họ Dư.
Dư Vị đã làm xong một bàn thức ăn thơm phức.
Tiểu La Lỵ vui sướng đón hắn vào.
Trên bàn cơm, Hứa Hạo cùng Dư Vị ngồi đối diện nhau.
Tiểu La Lỵ lại ngồi bên cạnh Hứa Hạo, tràn đầy ỷ lại.
Dư Vị giật giật chân mày.
Tiểu áo bông bị hở rồi.
Đối với Hứa Hạo, còn thân thiết hơn cả nàng, người mẹ này.
Nuôi mấy chục năm cũng không được vậy.
Tiểu La Lỵ gõ bàn, dạy dỗ nói:
"Mụ mụ, mụ mụ làm sao vậy? Chiêu đãi thúc thúc mà không đem rượu ngon ra...."
Dư Vị bình thường không có thói quen uống rượu.
Ngẫm lại hôm nay là vì chiêu đãi Hứa Hạo, còn muốn biểu thị cảm tạ.
Dư Vị đứng dậy đi lấy rượu.
"Cho con một chai Vượng Tử nữa."
Tiểu La Lỵ dặn dò một câu, sau đó như người lớn nói với Hứa Hạo.
"Thúc thúc thứ lỗi, mẹ con tuy là thường thường vứt bừa bãi, nhưng người vẫn rất tốt."
Dư Vị nghe được, trán nổi lên mấy tia hắc tuyến.
"Tiểu gia hỏa, con nói chuyện kiểu gì vậy?"
Lão khí hoành thu.
Làm như thể nàng mới là con gái.
Không lâu sau, Dư Vị quay lại, tay cầm một chai Mao Đài cùng một chai Vượng Tử.
Đem Vượng Tử đưa cho Tiểu La Lỵ.
"Mụ mụ, mụ mụ không mở ra cho con."
Tiểu La Lỵ liếc mắt nhìn, nhất thời bất mãn.
Dư Vị có chút tức giận.
"Con không có tay tự mở à?"
Nói xong liền tự mình mở chai Mao Đài ra rót rượu.
Không thèm quan tâm đến ý kiến của Tiểu La Lỵ nữa.
Tiểu La Lỵ lầm bầm một tiếng.
"Mụ mụ không mở thì thôi, con còn có thúc thúc mà."
Đem Vượng Tử đến trước mặt Hứa Hạo, ngọt ngào nói.
"Thúc thúc, thúc thúc giúp con mở ra với."
Hứa Hạo nhẹ nhàng lắc một cái liền mở ra.
"Cảm ơn thúc thúc, thúc thúc là tốt nhất, không giống mụ mụ Đại Ma Vương."
Dư Vị lại nghẹn lời.
Thầm nghĩ trong lòng - Ta nhẫn, nhẫn đến khi cơm nước xong, Hứa Hạo rời đi, xem ta thu thập con thế nào.
"Hứa tổng, cảm ơn anh đã giúp tôi thuyết phục vị luật sư kia, nếu không tôi thật không biết phải làm sao...."
Dư Vị từ tận đáy lòng cảm kích Hứa Hạo nói.
Thật không ngờ, nàng có thể gặp phải cảnh tuyệt vọng như vậy, đều là do người trước mặt một tay tạo thành.
"Chỉ là tiện tay mà thôi."
Hứa Hạo đường hoàng tỏ vẻ không để ý.
"Huống hồ ta cũng không có làm gì cả, thắng kiện vẫn là do cô tự mình cố gắng..."
Sự thực là như vậy, nhưng Dư Vị vẫn cực kỳ cảm kích.
Bởi vì Hứa Hạo thuyết phục chính là người đó, thật sự rất then chốt.
Hai người cùng nhau chạm cốc uống rượu.
Vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, bầu không khí ấm áp hài hòa.
Tiểu La Lỵ thấy vậy liền nhíu chặt mày.
Từ sau khi mụ mụ kính thúc thúc một chén rượu thì không có động tĩnh gì nữa?
Nàng còn muốn hai người uống say ở cùng nhau.
Như thế này không được.
"Mụ mụ, mụ mụ còn đang ăn món gì vậy? Không thấy trong chén thúc thúc không có rượu sao?"
"Một chút nhãn lực cũng không có, nào có ai chiêu đãi khách như mụ mụ?"
Dư Vị bị con gái nói cho một trận xấu hổ.
Cầm chai rượu lên rót, nâng ly rượu lên bồi tội.
Nhìn biểu tình của Tiểu La Lỵ.
Chân mày khẽ động.
Hứa Hạo phát hiện có điểm không hợp lý.
Tiểu La Lỵ này dường như đang tạo cơ hội cho mình và mẹ của nàng.
Vốn dĩ hắn định qua nhiều lần anh hùng cứu mỹ nhân, từ từ thu phục nữ chủ này.
Cách làm của Tiểu La Lỵ, làm cho Hứa Hạo thay đổi ý tưởng.
Hiện ra một ý niệm khác.
Đó chính là gạo nấu thành cơm.
Hảo cảm sau này từ từ bồi đắp.
Không thể phụ lòng tốt của Tiểu La Lỵ.
Hứa Hạo bắt đầu liên tiếp uống rượu.
Dư Vị không thể làm gì khác hơn là cùng uống.
Ngoài ra, Tiểu La Lỵ còn nói về chuyện xảy ra ở Hứa gia trước đây.
Biểu thị người nhà họ Hứa cùng thúc thúc đối xử tốt với nàng như thế nào.
Bảo mụ mụ mời rượu biểu thị cảm tạ.
Cứ như vậy, một ly lại một ly.
Dư Vị đã ở trạng thái ngà ngà say.
Thấy Tiểu La Lỵ còn muốn khuyên Dư Vị, Hứa Hạo liền ngăn lại.
Uống say quá sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
Loại ngà ngà say này là vừa vặn.
Cơm nước xong, Tiểu La Lỵ chứng kiến mụ mụ có vẻ say rượu, liền thỉnh cầu Hứa Hạo.
"Thúc thúc, mụ mụ có chút say, thúc thúc giúp đỡ mụ mụ vào phòng ngủ có được không? Con một mình tay nhỏ chân nhỏ không đỡ nổi...."
"Không thành vấn đề, giao cho ta."
Dư Vị cũng không có say, đầu óc còn rất tỉnh táo.
"Ta không có say."
Nhưng mà - Hứa Hạo đã bế nàng lên, Thần Chi Thủ phát động.
Dư Vị nhất thời im lặng.
Ôm ấp ấm áp, khí tức nam tử phả vào mặt, làm cho nàng mê say trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận