Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 297:: Dán mặt mở đại! Trước mặt khi dễ Long Vương thê! Ngươi cũng không muốn

**Chương 297: Dán mặt thể hiện! Ngay trước mặt sỉ nhục Long Vương thê! Ngươi cũng không muốn**
Dạ tiệc từ thiện tại hiện trường.
Ánh đèn sáng chói cùng ánh mắt nóng bỏng của mọi người đan xen.
Một chiếc xe sang trọng mà không mất đi vẻ tinh tế chậm rãi tiến vào cổng.
Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, Hứa Hạo bước xuống xe.
Trong nháy mắt, cả hội trường náo động.
Tiếng bàn tán như thủy triều dâng lên.
"Quả nhiên là Hứa tổng, chỉ trong hơn một năm đã biến 10 tỷ giá trị thị trường thành quy mô gần vạn tỷ, không nghi ngờ gì nữa, đây là một thần thoại kinh doanh."
"Ta tích má, Hứa tổng vậy mà lại tới? Đúng là một kinh hỉ lớn!"
"Trời nột, không ngờ lại được gặp thần tượng của ta ở đây..."
Tiếng kinh hô vang lên không ngớt.
Vô số người trẻ tuổi kích động không thôi.
Trong mắt tràn đầy kính ngưỡng và sùng bái.
Hứa Hạo hơi gật đầu.
Đối với những ánh mắt xung quanh ném tới, hắn tỏ ý đáp lại.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.
Trước mặt người ngoài, vẫn là nên biểu hiện bình dị gần gũi.
"Giả dối..."
Nguyên bản Chu Mục vẫn còn đang hưởng thụ sự chú ý của vạn chúng.
Loại cảm giác này thật thoải mái.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị Hứa Hạo hấp dẫn đi toàn bộ sự chú ý.
Nhìn Hứa Hạo được vạn chúng chú mục.
Chu Mục nghiến răng nghiến lợi.
Theo đó trong mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Thất sách.
Hắn không ngờ Hứa Hạo cũng sẽ tham gia buổi tiệc tối này.
Vậy thì phiền phức rồi.
Có Hứa Hạo, một nhân tố không thể khống chế ở đây.
Cảm giác mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Chu Mục thậm chí còn hoài nghi có phải Hứa Hạo đang theo dõi hắn hay không.
Sao đi đến đâu cũng có thể gặp được hắn vậy.
Emmm, thật đúng là bị hắn đoán trúng rồi.
Không chỉ có Chu Mục muốn đem Hứa Hạo thiên đao vạn quả.
Mà còn có hai người nữa.
Một là Giang Vi.
Mạc danh kỳ diệu cùng với Hứa Hạo.
Không chỉ có khiến nàng thất thân.
Rõ ràng chính mình là người bị hại, lại không có chỗ giải oan.
Trong lòng làm sao có thể không tức giận?
Nàng không muốn gặp lại Hứa Hạo.
Mà bây giờ rời đi lại không được.
Khi đó sẽ gây ra sự chê cười của người khác.
Một người khác dĩ nhiên là Tiêu Long.
Thân là cường giả đỉnh cao Cương Kính.
Tốc độ khôi phục kinh người.
Lần trước bị thương nặng như vậy, không đến mấy ngày đã khỏe.
... Ít nhất... Nhìn bề ngoài không có vấn đề gì.
Nội thương thì phải chữa trị chậm rãi hơn.
Ngày hôm nay Giang Vi đến tham gia dạ tiệc từ thiện.
Tiêu Long dĩ nhiên đi theo...
Đã trải qua chuyện lần trước bị dương đông kích tây.
Hắn quyết định phải luôn bảo vệ ở bên cạnh lão bà.
Tiêu Long trong lòng cực hận cha mẹ của Giang Vi.
Giang Vi rơi vào kết cục như vậy, đều là do bọn họ hại.
Nào có ai lại đẩy con gái mình vào hố lửa chứ?
Hắn hận không thể đem hai người chém thành muôn mảnh.
Nhưng... Ai bảo bọn họ là cha mẹ của Giang Vi.
Nếu như động thủ với bọn họ.
Nhất định sẽ khiến Giang Vi không vui.
Hắn không muốn (973) Giang Vi không vui.
Không ngờ tới.
Lại thấy Hứa Hạo ở đây.
Tiêu Long theo bản năng cho rằng Hứa Hạo là tới tìm Giang Vi.
Hứa Hạo từng nói với Giang Vi rằng, còn có thể gặp lại.
Sắc mặt của hắn không tốt.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hạo, đề phòng Hứa Hạo làm bậy.
"Keng... Chu Mục lòng tràn đầy phẫn hận, giá trị tâm tình +1001"
"Keng... Tiêu Long lửa giận ngập trời, giá trị tâm tình +1000"
"Keng....."
Nghe được hệ thống truyền tới nhắc nhở.
Hứa Hạo cười nhẹ.
Buổi tiệc tối này quả thực là đã tới đúng lúc.
Vừa mới ra sân đã thu hoạch một mẻ.
Đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Phía sau còn nhiều trò vui.
Người phụ trách dạ tiệc từ thiện nhận được tin tức.
Kích động không thôi, vội vàng nghênh đón.
Đi tới gần, trên mặt chất đầy nụ cười.
"Hứa tiên sinh, ngài có thể tới tham gia buổi tiệc tối của chúng ta, thật sự là quá vinh hạnh..."
Hắn chỉ là ôm thái độ thử xem nên mới phát ra lời mời.
Không nghĩ tới Hứa Hạo thật sự tới.
Hứa Hạo mỉm cười đáp lại.
"Dạ tiệc từ thiện rất có ý nghĩa, ta vẫn luôn rất ủng hộ."
Người phụ trách tràn đầy cảm kích.
Thanh âm bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
"Hứa tiên sinh, thật không hổ là Đại Từ Thiện Gia, ta thay những người được ngài giúp đỡ nói lời cảm tạ."
Hứa Hạo cười cười.
"Có thể vì sự nghiệp từ thiện mà ra một phần sức lực, là trách nhiệm của ta."
Người phụ trách liên tục gật đầu, nói rằng.
"Hứa tiên sinh, ngài đến nhất định sẽ làm cho buổi tiệc tối càng thêm rực rỡ, mời vào bên trong..."
Dưới sự hướng dẫn của người phụ trách, Hứa Hạo chậm rãi tiến vào.
Phía sau là ánh mắt sợ hãi than của đám người.
Bất kể nói thế nào.
Hứa Hạo đến.
Đã khiến cho buổi tiệc tối này nâng cao giá trị.
Đêm nay đã định trước sẽ trở thành buổi tối khó quên đối với rất nhiều người.
Người phụ trách dẫn Hứa Hạo đi vào hội trường.
Dọc theo đường đi.
Vô số ánh mắt tập trung ở trên người Hứa Hạo.
Hoặc thán phục, hoặc kính ngưỡng, hoặc mang theo vài phần hiếu kỳ.
Rất nhiều người cũng lục tục tiến vào.
Nguyên bản hội trường trống trải dần dần trở nên náo nhiệt.
Trên đài, người chủ trì mỉm cười.
Đứng ở dưới ánh đèn.
"Kính thưa các vị khách mời, trong buổi tối tràn ngập tình yêu và ấm áp này, cảm tạ đại gia đã đến tham dự buổi tiệc tối ngày hôm nay."
"Đêm nay, chúng ta tề tựu tại đây, ôm một tấm lòng thiện lương, vì những người cần giúp đỡ mà ra tay cứu trợ."
"Đây không chỉ là một buổi thịnh hội, mà còn là một phần trách nhiệm, một phần đảm đương, một phần hồi đáp thâm tình đối với xã hội..."
Sau phần mở màn tượng trưng của người chủ trì.
Mọi người tự do hoạt động.
Dạ tiệc từ thiện rất đơn giản.
Phe tổ chức thu gom rất nhiều vật phẩm linh tinh.
—— Bày ra, cung cấp cho mọi người ra giá mua sắm.
Sẽ làm cho các phú hào ở đây cảm nhận được niềm vui khi "nhặt đồ lọt".
Mọi người thật cao hứng đem từ thiện cho làm.
Hoạt động chia làm ba giai đoạn.
Một là nhặt đồ lọt, hai là bán đấu giá, ba là quyên tiền.
Phân đoạn nhặt đồ lọt.
Trưng bày ra rất nhiều vật phẩm.
Nếu ai coi trọng, có thể trực tiếp mua lại.
Nhưng xác suất nhặt đồ lọt cực kỳ bé nhỏ.
Mọi người cũng chỉ là xem cho vui.
Vạn nhất mình thật sự mua thấp bán cao thì sao?
Hiện trường có nhiều ông chủ lớn như vậy.
Nếu mình có thể nhặt đồ lọt, chẳng phải sẽ làm cho đám người nhìn bằng con mắt khác sao?
Ở trước mặt một đám tiểu nhân vật thể hiện, khác hoàn toàn với việc thể hiện trước mặt một đám đại lão.
Cảm giác là hoàn toàn khác biệt...
Đấu giá vật phẩm thì tốt hơn rất nhiều.
Đã trải qua giám định chuyên nghiệp, vốn có giá trị nhất định.
Nếu như coi trọng, mọi người có thể đấu giá lẫn nhau.
Quyên tiền không cần phải nói nhiều.
Tiệc tối bắt đầu.
Rất nhiều người như thủy triều ùa đến khu vực nhặt đồ lọt.
Khẩn cấp muốn trước mặt mọi người thể hiện.
Thế nhưng, cũng có một vài người không nhúc nhích.
Bọn họ hoặc là không coi trọng những hoạt động này.
Hoặc là đối với mấy thứ này không có hứng thú.
Ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, thản nhiên thưởng thức trà, uống rượu.
Giang Vi và Chu Mục đều không có đi cùng.
Giang Vi lần này tới đây.
Là muốn quyên góp chút tiền, thu hoạch chút danh tiếng.
Nhằm xúc tiến tiêu thụ quần áo của công ty.
Nàng đối với những hoạt động này thực sự không mấy hứng thú.
Hận không thể lập tức quyên tiền xong rồi rời đi.
Nàng thật sự không muốn có chút tiếp xúc nào với Hứa Hạo.
Bởi vậy, nàng liền trốn ở một góc, lặng lẽ uống trà...
Chu Mục ngược lại muốn lập tức thay đổi kịch tình, nhận phần thưởng.
Nhưng Giang Vi không có đi nhặt đồ lọt.
Giang Vi không đi, Tiêu Long cũng sẽ không đi.
Hắn cũng chỉ đành ngồi uống trà.
Trong lòng lo lắng.
Cái gã nhân vật chính này chẳng lẽ không đi mua thấp bán cao sao?
Vậy chẳng phải là xong đời?
Hắn làm sao còn có thể thay đổi kịch tình?
Giang Vi rúc ở trong góc, cách xa đoàn người.
Bộ dáng kia, chỉ còn thiếu nước trực tiếp hô lên "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta".
Nhưng mà vận mệnh chính là trêu ngươi như vậy.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Hứa Hạo liếc mắt liền thấy Giang Vi trong góc.
Đi thẳng qua đó.
Một màn này, rơi vào trong mắt Tiêu Long, người vẫn luôn chú ý đến hắn.
Trong lòng hắn trầm xuống.
Sắc mặt vô cùng xấu xí.
Tiêu Long đứng dậy, không chút do dự chắn trước mặt Giang Vi.
Tuy là hắn không phải là đối thủ của Hứa Hạo.
Nhưng Giang Vi là ánh trăng sáng của hắn, cũng là lão bà hiện tại của hắn.
Hắn tuyệt đối không thể để đối phương bị sỉ nhục.
Cách đó không xa...
Chu Mục chú ý tới một màn này.
Trong mắt bắt đầu khởi động vẻ hưng phấn.
Hai người này rốt cuộc đối mặt rồi.
Đánh nhau đi, đánh nhau đi.
Hắn ước gì hai người chó cắn chó, lưỡng bại câu thương.
Để chính mình ngư ông đắc lợi.
Đối với Tiêu Long phẫn nộ, Hứa Hạo thờ ơ.
Giơ tay lên một cái tát vả vào người hắn.
Cái tát này lực lượng không nhỏ.
Tiêu Long vốn nội thương chưa lành.
Nhất thời làm cho ngũ tạng lục phủ của Tiêu Long đều sôi trào.
Một ngụm máu nghịch xông lên, suýt chút nữa phun ra ngoài.
May mà bị hắn kịp thời nuốt trở vào.
Hứa Hạo dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói rằng.
"Cút sang một bên, ngươi không sợ chết, nhưng cũng phải nghĩ cho Giang Vi chứ?"
"Khoảng cách gần như vậy, ngươi không nghĩ rằng chúng ta đánh nhau, sẽ làm tổn thương đến Giang Vi chứ?"
Tiêu Long nghe vậy, trợn to hai mắt.
Trong lòng cực kỳ tức giận.
Trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy.
Dù nói thế nào, Hứa Hạo cũng từng có quan hệ với Giang Vi.
Bây giờ lại dùng Giang Vi ra uy h·iếp hắn.
Quá mẹ nó vô sỉ.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại rất sợ chiêu này.
Hắn không thể để Giang Vi bị thương tổn.
Thế nhưng, cứ như vậy tránh ra.
Không biết Hứa Hạo sẽ làm gì Giang Vi.
Liền tại thời điểm Tiêu Long đang giãy giụa, Hứa Hạo lại mở miệng.
"Yên tâm" (A, đệ đệ A), "Lão bà của ngươi ta đã chán ngán, sẽ không đối xử với nàng như thế nào... ."
"Hiện trường nhiều người như vậy, ta sẽ không làm gì nàng."
Tiêu Long nắm chặt nắm đấm, móng tay đều đâm vào trong thịt.
Trên cánh tay gân xanh nổi lên chằng chịt.
Hứa Hạo càng khinh nhờn Giang Vi.
Hắn rất muốn lập tức ra tay g·iết Hứa Hạo.
Nhưng Hứa Hạo nói rất đúng.
Không nói đến việc hắn không phải là đối thủ của Hứa Hạo.
Vạn nhất Hứa Hạo ra tay với Giang Vi thì phải làm sao?
Khoảng cách gần như thế, Hứa Hạo làm cái gì cũng quá đơn giản.
Mà với nhân phẩm mà Hứa Hạo biểu hiện ra.
Hắn không hề nghi ngờ hắn sẽ làm như vậy.
Sau một phen do dự, Tiêu Long cuối cùng thỏa hiệp.
Nói đúng lắm, hiện trường có rất nhiều người.
Hắn không tin Hứa Hạo dám làm bậy.
Mặc dù không muốn.
Nhưng lo lắng cho Giang Vi vẫn chiếm thế thượng phong.
Tiêu Long mặt âm trầm.
Nghiêng người nhường đường cho Hứa Hạo.
Hứa Hạo lại được một tấc lại muốn tiến một thước, vỗ vai hắn.
Lần này không dùng lực.
Chỉ là tỏ vẻ cổ vũ.
Cười híp mắt nói.
"Đây mới là con chó ngoan nha."
Xoát ——
Ánh mắt Tiêu Long như muốn g·iết người.
Hứa Hạo, tên hỗn đản này, lại sỉ nhục hắn như vậy.
Đường đường hắn là Long Vương, khi nào lại chịu sự sỉ nhục như vậy?
Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của Giang Vi.
Hắn có c·hết cũng sẽ không để Hứa Hạo đi qua.
Cách đó không xa, Chu Mục nhìn đến choáng váng.
Tròng mắt suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Không thể tin được.
Hắn dùng sức dụi mắt một cái, tự lẩm bẩm.
"Điều này sao có thể?"
Sau khi xác định không nhìn lầm.
Càng là chấn kinh tột độ.
Đây chính là Tiêu Long a.
Long Vương điện Long Vương.
Đặt ở giới thể hiện, cũng là một nhân vật tương đối có tiếng.
Một đường quét ngang vô địch.
Chưa bao giờ biết sợ là gì.
Không phục liền diệt, ngoại trừ đối mặt với nhạc phụ nhạc mẫu.
Cứ như vậy, một cái nhân vật siêu cấp thể hiện.
Khi đối mặt với Hứa Hạo, lại sợ rồi.
Đùa giỡn sao?
Chu Mục trong lòng thầm mắng.
Ngươi mẹ nó!
Thật đáng tiếc, ta còn tràn đầy kỳ vọng hai người đánh nhau tàn nhẫn.
Sớm biết Tiêu Long chỉ được cái mẽ ngoài.
Hắn còn cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy sao?
Sau khi xuyên việt, việc đầu tiên nên làm là đem nữ chủ cầm xuống.
Về sau cũng không có chuyện của Hứa Hạo.
Chu Mục không khỏi ảo não.
Đối với nhân vật chính Tiêu Long, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Keng... Chu Mục sinh ra ảo não, giá trị tâm tình +987"
Giang Vi trốn ở trong góc uống trà.
Lúc này, một đạo thân ảnh ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng đã nhận ra, nghi hoặc quay đầu.
Khi thấy Hứa Hạo, thân thể nàng run lên.
Suýt chút nữa đem chén trà trong tay ném bay ra ngoài.
Mặc dù Hứa Hạo vì để tránh bị người khác phát hiện quan hệ giữa hai người, cố ý giữ khoảng cách với nàng.
Nàng lại không có chút cảm giác an toàn nào.
Hứa Hạo trên mặt mang nụ cười, dẫn đầu mở miệng trước.
"Tiểu Vi, ta không có lừa gạt ngươi chứ? Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt... ."
Giang Vi mím môi.
Lấy hết dũng khí nói.
"Hứa Hạo, ngươi còn tìm ta làm cái gì?"
Hứa Hạo ý cười dạt dào.
"Đừng nói như vậy, cứ như thể ta là kẻ thù của ngươi, dù sao chúng ta cũng từng vui vẻ cùng nhau..."
Giang Vi trong lòng oán hận.
Chuyện đã qua rồi, nàng thật vất vả mới vượt qua được.
Hứa Hạo lại nhắc tới chuyện mấy ngày trước.
"Hứa Hạo ngươi đừng ép ta, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."
"Ngươi giữ gìn danh tiếng như vậy, không muốn việc ngươi làm với ta bị lộ ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người nhận rõ bộ mặt thật của ngươi chứ?"
Hứa Hạo không thèm để ý, cười cười.
Cầm lên chén trà cạn trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Ngươi muốn vạch trần ta?"
"Không nói tới chuyện tất cả mọi chuyện đều là do cha mẹ ngươi chủ đạo, mà bản thân ngươi căn bản không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi? Nói ra ai tin?"
Giang Vi trong lòng lạnh lẽo.
Nàng làm sao lại không nghĩ tới?
Lấy danh tiếng của Hứa Hạo hiện nay.
Căn bản không phải là chuyện nàng, một người đứng ra nói gì đó, là có thể lay động được.
Chỉ là ôm một tia hy vọng.
Ngóng trông Hứa Hạo có thể có chút cố kỵ.
Không ngờ hắn cứng mềm đều không ăn.
Không còn cách nào, chỉ có thể nhượng bộ.
"Hứa Hạo, cầu ngươi buông tha ta, đừng lại dây dưa với ta có được không?"
Hứa Hạo nhếch miệng, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức.
"Tiểu Vi, đừng tuyệt tình như vậy chứ, duyên phận của chúng ta không dễ dàng kết thúc như vậy đâu."
Giang Vi nắm chặt nắm tay, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
"Duyên phận? Ngươi phá hủy cuộc sống của ta, còn dám nói đây là duyên phận?"
Hứa Hạo khẽ gật đầu một cái.
"Vậy làm sao có thể trách ta? Muốn trách, cũng phải trách mẹ ngươi mới đúng."
Giang Vi tức giận đến mức quay đầu đi.
Nói không lại Hứa Hạo.
Đột nhiên, nàng cảm thấy căng thẳng.
Cảm giác trên đùi có thêm một bàn tay.
Không cần nhìn, nàng cũng biết là Hứa Hạo.
Hắn sao dám?
Hiện trường có nhiều nhân vật thượng lưu như vậy.
Nếu như bị phát hiện, nàng coi như xong.
Về sau đừng nghĩ đến việc ra ngoài gặp người.
Giang Vi hoảng sợ.
Vì không bị phát hiện dị thường, đành phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Vi ngụy trang rất tốt...
...Ít nhất... Những người thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Hạo trong hội trường không có phát hiện ra.
Nhưng không bao gồm Tiêu Long và Chu Mục, hai người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người.
Hai người quan sát nhạy bén.
Tuy không nhìn thấy cụ thể.
Nhưng từ việc Hứa Hạo vươn một tay xuống dưới bàn, cùng với dị thường của Giang Vi.
Đã có thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Long nắm chặt nắm tay, bởi vì dùng sức quá độ mà run nhè nhẹ.
Giang Vi là lão bà của hắn.
Hứa Hạo lại ngay trước mặt hắn sỉ nhục nàng.
Hai mắt dường như muốn phun ra lửa, răng cắn ken két...
Chu Mục cũng không thoải mái.
Nhưng càng kinh ngạc trước việc Tiêu Long phải nhẫn nhịn.
Giang Vi chính là lão bà của hắn a.
Ngay trước mặt thể hiện.
Chuyện này cũng có thể nhịn?
Ngươi mẹ nó đừng gọi là Long Vương, đổi tên thành quy vương (rùa vương) đi cho rồi.
Đừng nói.
Thật đúng là đừng nói.
Có một vài tiểu thuyết Long Vương thích kiểu này.
Nhưng bộ tiểu thuyết hắn đang xem không phải a.
Chẳng lẽ là đã bị biến dị rồi?
Nhân vật chính thật ra là một con rùa?
Mẹ kiếp, sớm biết hắn đã ra tay trước.
Biết thế đã chẳng làm như vậy.
"Hứa Hạo, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Giang Vi tức giận không thôi, hạ giọng quát.
"Làm." Hứa Hạo cười.
Giang Vi ngẩn người.
Hứa Hạo nói tiếp.
"Ta muốn tìm Tiểu Vi đòi một lời giải thích?"
Có ý tứ?
Giang Vi mộng bức.
"Mẹ ngươi trước đây tìm cho ta một căn phòng nghỉ ngơi, không ngờ ngươi lại ở trong phòng, hại ta thể lực tiêu hao nghiêm trọng, ngươi nói xem chuyện này phải làm sao?"
"Còn chưa có ai dám tính kế ta."
Ánh mắt Giang Vi dần dần trợn to.
Nhìn về phía Hứa Hạo, phảng phất như đang nhìn một con quái vật.
Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Còn không phải là phía sau giật dây?
Trả đũa, đổi trắng thay đen, qua cầu rút ván...
Nàng coi như đã được mở mang tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận