Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 139:: Trốn không thoát lòng bàn tay! Khuê mật cùng lên trận! Nữ chủ nửa đêm tới cửa!

**Chương 139: Trốn Không Thoát Lòng Bàn Tay! Bạn Gái Thân Cùng Lên Trận! Nữ Chính Nửa Đêm Đến Cửa!**
Đây là một khu phố buôn bán phồn hoa.
Nghe được mệnh lệnh của Hứa Hạo, Bạch Linh dừng xe ở ven đường.
Hứa Hạo nhìn về phía trước cách đó không xa.
Một cô gái đang cầm tờ rơi, không ngừng phân phát cho người qua đường.
Cô gái ăn mặc bình thường, áo phông trắng như tuyết, quần jean xanh lam, chân đi một đôi giày vải.
Y phục bình thường, nhưng khó che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Gương mặt trái xoan tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt lộng lẫy sáng sủa, toát lên khí chất thanh thuần.
Vẻ ngây thơ trên khuôn mặt vẫn chưa mất đi.
18 tuổi.
Cái tuổi này là đủ rồi.
Mắt Hứa Hạo sáng lên.
Bảng kỹ năng hư nghĩ hiện lên.
« **Nhân vật**: Mộc Tử Câm
« **Thân phận**: Nữ nhân vật chính trong « Đều Trọng Sinh Rồi Ai Làm Tra Nam A »
« **Mị lực**: 93 « max trị số 100 »
« **Lực lượng**: 9 « người thường 10 »
« **Thể chất**: 9 « người thường 10 »
« **Tinh thần**: 10 « người thường 10 »
« **Hảo cảm**: .
Nếu là nữ chính, Hứa Hạo tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Trầm tư một lát, hắn quyết định trước làm quen mặt.
Muốn tạo ra một cơ hội.
Vì vậy, hắn phân phó vài câu với vệ sĩ thân cận.
Bạch Linh gật đầu, lấy điện thoại di động ra, phân phó người quản lý dưới trướng nàng.
Hứa Hạo hiện tại rút ra được không ít tử sĩ.
Rất nhiều người được an bài đến từng địa phương để thu thập, tìm hiểu tin tức.
Nhưng tổng cộng sẽ giữ lại mấy người bên cạnh để sai phái.
Mộc Tử Câm đang học lớp mười hai.
Còn nửa năm nữa là tham gia thi đại học, đang cố gắng kiếm học phí đại học...
Từ nhỏ nàng đã sống nương tựa với mẹ và bà ngoại.
Bà ngoại bị bệnh nặng một trận đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm.
Mặc dù điều kiện gia đình khó khăn, mẹ vẫn phải sắp xếp cho nàng một vài giờ học huấn luyện.
Khiêu vũ, âm nhạc...
Mộc Tử Câm cũng không làm mẹ thất vọng.
Thành tích học tập luôn đứng trong top đầu của lớp.
Tham gia các lớp bồi dưỡng khác nhau cũng đều là hạng nhất.
Mẹ rất vui mừng.
Nhưng bà mỗi ngày đều tăng ca, vất vả quá độ, gần đây thân thể có chút vấn đề.
Có thể mẹ vẫn cố nén đi làm.
Bởi vì... học phí đại học của con gái vẫn chưa góp đủ.
Mộc Tử Câm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không muốn nhìn thấy mẹ mệt mỏi như vậy.
Vì vậy, nàng quyết định tự mình ra ngoài làm thêm kiếm tiền.
Công việc bán thời gian không dễ tìm.
Bởi vì nàng chưa tốt nghiệp trung học, rất nhiều công ty không muốn nhận nàng.
Cuối cùng chỉ tìm được một công việc phát tờ rơi.
Phát tờ rơi cũng không đơn giản.
Phải nhìn sắc mặt của mọi người trên đường, thường xuyên sẽ gặp phải sự thờ ơ...
Mộc Tử Câm lần đầu tiên trải nghiệm công việc.
Có chút bị đả kích.
Nhưng nàng không hề từ bỏ.
Nghĩ đến mẹ vì nàng, mỗi ngày tăng ca sẽ mệt mỏi đến mức nào?
Mộc Tử Câm cắn răng, cố nén ấm ức.
Gặp mỗi một người đều nở nụ cười tươi.
Cho dù gặp phải sự thờ ơ, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nàng có dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh thuần...
Vì vậy, khi phát cho nhiều nam sinh, họ đều không nỡ từ chối mà nhận lấy.
Ngược lại, khi phát cho nữ sinh.
Thấy nàng đưa tờ rơi đến trước mặt.
Sẽ bị ngó lơ, lạnh nhạt châm chọc, trực tiếp đẩy tay nàng ra... các loại tình huống.
Mộc Tử Câm không biết tại sao.
Bất quá nàng rất thông minh, nữ sinh không nhận, vậy thì phát cho nam sinh.
Nhưng nàng sẽ không quên nhóm nữ sinh, chỉ là giảm bớt số lượng một chút.
Nàng muốn cố gắng phát thật nhiều.
Phát càng nhiều, kiếm được tiền càng nhiều.
Càng có thể giảm bớt áp lực cho mẹ.
Tóm lại là kinh nghiệm quá ít.
Có một lần, Mộc Tử Câm phát cho một nam sinh, suýt chút nữa đã bị đánh.
Lúc đó chứng kiến một đôi tình nhân đi tới.
Mộc Tử Câm đưa tờ rơi cho nam sinh kia.
Nam sinh nhìn thấy nàng, ngây người nhận lấy.
Lúc này, cô gái bên cạnh hắn đột nhiên nổi giận, chỉ vào nàng mắng là hồ ly tinh.
Thiếu chút nữa đã muốn đánh nàng.
Vẫn bị nam sinh bên cạnh nàng kia ngăn lại.
Mộc Tử Câm rất ấm ức.
Nàng chỉ phát một tờ rơi mà thôi, đã làm sai điều gì?
Mà đối xử với nàng như vậy?
Giống như những nữ sinh trong trường, không chơi cùng nàng, khinh thường nàng...
Lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng gạt bỏ những tạp niệm này.
Mộc Tử Câm lần nữa nở nụ cười tươi.
Tiếp tục phát tờ rơi.
Lại thấy một người phụ nữ mặc đồ đi về phía nàng.
Phát hiện nàng mang trên mặt nụ cười, Mộc Tử Câm theo bản năng cho rằng nàng dễ nói chuyện.
Vì vậy cầm tờ rơi trong tay đưa tới.
Nhưng mà, người phụ nữ kia đột nhiên trở mặt.
"Cút ngay."
Lạnh lùng nói một câu, đưa tay đẩy nàng một cái.
Mộc Tử Câm vội vàng không kịp chuẩn bị, ngửa đầu ngã xuống.
Tệp tờ rơi trong tay tuột ra, rơi vãi đầy mặt đất.
"Ngươi..."
Mộc Tử Câm tức giận.
Vừa muốn chất vấn, đã không thấy bóng dáng người phụ nữ kia.
Nhìn những tờ rơi rơi vãi đầy đất.
Nàng có cảm giác muốn khóc.
Mím môi, nghĩ đến mẹ bị bệnh vẫn còn đi làm, cắn răng chuẩn bị đứng dậy.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa tới trước mặt nàng.
Mộc Tử Câm hơi ngẩn người.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông có mị lực thành thục, đang cười đưa tay về phía nàng.
Người đàn ông có dung mạo rất soái, nụ cười trên mặt như gió xuân, cảm giác rất ấm áp.
Mộc Tử Câm có thể tự mình đứng lên.
Nhưng từ trước đến nay nàng không từ chối hảo ý của người khác.
Người ta có lòng tốt muốn kéo nàng, nếu nàng tự mình đứng lên, sẽ rất không lễ phép.
Đưa tay ra định nắm lấy tay kia.
Gần chạm vào, nàng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì... nàng nhìn thấy người đàn ông soái ca ăn mặc không tầm thường, khí chất uy nghiêm.
Sợ tay mình làm bẩn tay đối phương.
Hứa Hạo nhìn thấu ý tưởng của nàng, chủ động nắm lấy tay nàng, kéo nữ chính nhỏ này lên.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới.
Mộc Tử Câm không tự chủ được tim đập rộn lên.
Ngoài mẹ ra, đây là lần đầu tiên có người nắm tay nàng.
Cảm giác khi mẹ dắt tay nàng không giống như vậy.
"Cảm... Cảm ơn."
Mộc Tử Câm lấy lại tinh thần, vội vàng lễ phép nói lời cảm ơn.
Hứa Hạo cười nói.
"Cô bé rất hiểu chuyện, bao nhiêu tuổi rồi? Mà đã bắt đầu ra ngoài làm việc, chia sẻ gánh nặng cho người nhà."
Bị người khác khen ngợi, Mộc Tử Câm cảm thấy trong lòng ấm áp.
Vị soái ca này cho nàng cảm giác không giống.
Không giống những nam sinh trong trường, có mục đích lấy lòng nàng.
Mộc Tử Câm trả lời.
"17 tuổi... Tuổi mụ 18."
Hứa Hạo gật đầu.
Không khác biệt lắm so với hắn nghĩ.
Bạch Linh lúc này đã nhặt những tờ rơi tản mát lên, đưa tới trong tay Hứa Hạo.
Hứa Hạo lại đưa nó cho Mộc Tử Câm.
Mộc Tử Câm kinh ngạc.
Nhìn Hứa Hạo một chút, lại nhìn Bạch Linh yên lặng đứng ở một bên.
Vị soái ca này quả nhiên là nhân vật lớn.
Bên cạnh còn có thư ký đi theo.
Mộc Tử Câm không khỏi khẩn trương.
Giống như khi ở trường đối mặt với thầy cô giáo.
Đối diện với mấy nhân vật lớn có quyền thế này, nàng có chút sợ hãi.
Mộc Tử Câm vội vàng nhận lấy tờ rơi, luôn miệng nói cảm ơn.
Hứa Hạo xua tay ra hiệu không cần khách khí.
Sau đó chỉ tay về phía ghế đá cách đó không xa.
"Cô bé, có thể đến ngồi bên kia một chút, nói chuyện với ta một lát được không?"
"Không... Không thành vấn đề..."
Mộc Tử Câm cúi đầu. Ngón tay vân vê góc áo. Đáp một tiếng thật nhỏ.
Sau đó, ôm chặt tờ rơi, cùng Hứa Hạo đi tới ghế đá ngồi xuống.
Bởi vì tâm trạng khẩn trương, nàng chỉ ngồi nửa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận